Nghiêm Uy trả lời giống như những gì mà anh đã trả lời với Lý Nhược: “Do công việc hoàn thành sớm nên em về sớm hơn dự định thôi.”
Nghiêm Từ gật gù hiểu ra, đôi mắt của anh bỗng sáng rực, khóe môi cau lên khi thấy trên bàn đầy ắp những món ăn bắt mắt, anh ngay lập tức ngồi xuống cầm đũa lên chuẩn bị thưởng thức, do gấp rút chạy đến đây nên anh vẫn chưa kịp ăn gì cả, thật may khi vừa đến đã có đồ ăn. Nghiêm Từ phấn khích gắp một miếng bỏ vào miệng, chưa đầy ba giây gương mặt của anh ngay tức khắc cứng đờ, miệng há ra không thể ngậm lại được, anh che miệng vội vàng chạy đi nôn ra hết, quay lại bàn ăn Nghiêm Từ lấy khăn lau miệng của mình, vẻ mặt nhăn nhó, khó chịu cất giọng chê bai, ghét bỏ:
“Đồ ăn này là do ai nấu thế? Sao lại có thể dở tệ đến như vậy? Cái này cho lợn nó còn chê đấy, những món này người có thể ăn được sao? Nghiêm Uy! Anh thấy em đuổi việc người nấu những món này được rồi đó, những món này chỉ được cái mác bên ngoài.”
“Anh thử nghĩ xem những món này là do ai nấu?” Nghiêm Uy hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Nghiêm Từ cất tiếng đáp lại.
Cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí cùng với lời nói ẩn ý vỏn vẹn một câu của Nghiêm Uy thì Nghiêm Từ đã phần nào đoán ra người nấu là ai? Gương mặt của anh có chút vặn vẹo hỏi: “Là mẹ của anh và mấy thím sao?” Thấy Nghiêm Uy không đáp lại thì Nghiêm Từ đã chắc chắn chuyện này chính là do mẹ của anh và mấy người thím gây ra rồi. Nghiêm Từ chỉ biết cười trừ chứ không biết phải làm thế nào, anh gãi gãi đầu cảm thấy có lỗi với Lý Nhược: “Anh thay mặt mẹ của anh và các thím xin lỗi em nha, anh không ngờ là chỉ mới sáng sớm họ đã đến đây khủng bố em rồi.”
“Em không sao cả, chuyện này không có liên quan gì đến anh cả, anh không cần phải xin lỗi.” Lý Nhược khẽ lắc đầu mỉm cười nói với Nghiêm Từ, chuyện này là do những người thím kia gây ra cô không thể nào giận cá chém thớt mà trút giận lên anh được, nếu có xin lỗi thì bọn họ mới phải là người xin lỗi cô.
Nghiêm Từ muốn nói gì đó thêm với Lý Nhược nhưng vừa mở miệng đã bị ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén của Nghiêm Uy làm cho rùng mình, trong lòng thầm than: “Ôi trời ơi, đứa em họ này của tôi lại lên cơn ghen tuông nữa rồi, tính chiếm hữu sao mà cao quá vậy?” Anh nhe răng cười với Nghiêm Uy rồi đứng nép sang một bên không nói gì với Lý Nhược nữa, anh sợ anh còn nói nữa thì sẽ không toàn mạng rời khỏi đây mất, nếu ánh mắt có thể giết người thì không biết Nghiêm Từ đã chết bao nhiêu lần dưới đôi mắt của Nghiêm Uy rồi.
Nghiêm Uy di chuyển tầm mắt của mình xuống nhìn bàn ăn chỉ được cái mác bên ngoài ấy, hàng mày của anh hơi cau lại, im lặng được một lúc bỗng Nghiêm Uy nắm lấy tay của Lý Nhược kéo cô đi ra ngoài. Nghiêm Từ tròn mắt nhìn rồi vội vàng đi theo, Lý Nhược đột nhiên bị kéo đi, cánh tay của cô đã hơi đau rồi, cô đẩy tay của Nghiêm Uy ra, nhíu chặt đôi mày của mình, tỏ vẻ khó chịu hỏi:
“Anh kéo tôi đi đâu thế?”
“Tôi đưa cô đi ăn sáng, không lẽ cô muốn ngồi ở đây ăn những món ngay cả lợn còn chê hay sao?” Nghiêm Uy mặt lạnh đáp lại.
Lý Nhược nghe Nghiêm Uy nói như thế mới im lặng, ngoan ngoãn cùng anh đi ăn sáng, Nghiêm Từ nhìn theo bóng lưng của hai người rồi thở dài một hơi, anh cũng muốn đi ăn cùng với Nghiêm Uy và Lý Nhược nhưng anh không thể nào vô duyên đến mức làm kì đà cản mũi, một cái bóng đèn được, Nghiêm Từ bày ra bộ mặt chán chường, anh lên xe chạy đi ăn sáng một mình.
Ở nhà hàng, trong khoảng thời gian ngồi đợi đồ ăn được dọn lên thì Nghiêm Uy và Lý Nhược không hề nói với nhau một lời nào cả, cả hai đều chăm chú nhìn vào điện thoại, đến khi thức ăn được dọn lên thì mới đặt điện thoại xuống bắt đầu ăn. Bầu không khí tĩnh lặng, ngột ngạt như thế kéo dài gần được mười phút bỗng Nghiêm Uy cất giọng hỏi Lý Nhược:
“Lý Nhược! Tại sao chuyện ngày hôm qua cô bị người ta bắt nạt lại không nói cho tôi biết?”
Lý Nhược rất ngạc nhiên khi nghe Nghiêm Uy hỏi đến chuyện của hôm qua, cô thắc mắc tại sao anh lại biết chuyện này nhưng câu hỏi này nhanh chóng được tự cô giải đáp, chắc hẳn là Nghiêm Từ đã nói cho Nghiêm Uy biết, cô chậm rãi đáp lại anh:
“Chuyện ngày hôm qua cũng chẳng có gì quan trọng cả, không cần thiết phải nói cho anh biết, anh bận trăm công nghìn việc tôi không thể làm phiền đến anh chỉ vì một chuyện nhỏ, tự tôi có thể xử lý được hơn nữa giữa tôi và anh không có gì liên quan đến nhau cả.”
Nghiêm Uy hơi nâng mày lên nhìn Lý Nhược: “Không liên quan? Cô đừng quên hiện tại cô là Nghiêm thiếu phu nhân của Nghiêm gia đấy, cô là vợ của tôi cô nói giữa cô và tôi không liên quan là không liên quan như thế nào đây? Cô đường đường là Nghiêm thiếu phu nhân lại bị người ta bắt nạt ngoài đường chuyện này là chuyện nhỏ hay sao? Từ trước đến giờ người của Nghiêm gia chưa bao giờ bị bắt nạt cả, người bên ngoài càng không dám bắt nạt, ức hiếp Nghiêm gia, cho họ mười cái gan họ cũng không dám. Cô nên nhớ cho tôi, người của Nghiêm gia chỉ có thể chèn ép, ức hiếp người khác chứ không có chuyện người khác ức hiếp người của Nghiêm gia.”
“Tôi biết rồi, sau này gặp phải những chuyện như vậy tôi sẽ nói cho anh biết.” Lý Nhược cảm thấy lời nói của Nghiêm Uy tuy bá đạo ngang ngược nhưng không phải là không đúng, Nghiêm gia là một hào môn thế gia nếu bị người ngoài bắt nạt, ức hiếp thì rất là mất mặt.
“Không phải chỉ riêng chuyện này mà tất cả những chuyện của cô đều liên quan đến tôi, sau này bất kể là có chuyện gì đi chăng nữa cô cũng phải nói cho tôi biết dù lớn hay nhỏ, cô là vợ của Nghiêm Uy tôi sau này tôi không mong là nghe được chuyện cô bị người ta bắt nạt nữa, cái tôi muốn nghe chính là người ta bị cô bắt nạt, ức hiếp.”
Nghiêm Uy đáp lại tuy gương mặt không có cảm xúc nhưng trong lời nói của anh mang chút ấm áp, cưng chiều, dung túng, anh lạnh lùng nhưng nói về việc bao che người của mình thì anh đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất.
Lời nói của Nghiêm Uy rất bá đạo lại mang theo sự ấm áp, dung túng khiến cho Lý Nhược vừa kinh ngạc vừa dâng lên một cảm thấy ấm áp khó tả, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn. Từ sau khi cô quay về Lý gia ngoại trừ Nhã Phượng Ly và Hữu Minh thì không còn ai quan tâm cô như thế nữa.