Lý Nhược nghe thế thì tay chân luống cuống hết cả lên, cô phải làm sao để né tránh Nghiêm Uy đây? Không xong rồi, cô lo lắng, căng thẳng rồi đột nhiên nghĩ ra một cách, cô giả vờ ôm bụng của mình nhăn nhó nói: “Ôi, tôi đột nhiên đau bụng quá, không ổn rồi tôi phải đi nhanh vào nhà vệ sinh đây.” Dứt tiếng, Lý Nhược đã chạy nhanh đi đến nhà vệ sinh, nhanh hết mức có thể bởi vì sợ anh đến sẽ nhìn thấy.
Nghiêm Uy cùng trợ lý Ngô và mọi người bước vào, các nhân viên ở đấy tuy sợ sệt nhưng vẫn cố lấy hết can đảm liếc mắt nhìn anh vì có khi cả đời này họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại Nghiêm Uy ở ngoài đời nữa, phải nắm bắt cơ hội mà nhìn cho đã. Đi ngang qua bộ phận mà Lý Nhược làm việc, Nghiêm Uy dừng lại đảo mắt nhìn xung quanh không thấy Lý Nhược đâu chỉ thấy một chỗ trống, khóe môi của anh cau nhẹ lên rồi nhanh chóng thu lại, bày ra vẻ mặt nghiêm túc đáng sợ cất giọng hỏi: “Tại sao ở đây thiếu mất một người vậy? Người này đi đâu rồi?”
Trưởng phòng sợ hãi xanh cả mặt mày đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Lý Nhược, cầu mong là cô đi photo tài liệu gì đó, ông co rúm lại nuốt một ngụm nước bọt hỏi Liễu Liễu: “Liễu Liễu! Lý Nhược đã đi đâu rồi? Mau gọi cô ta về đây.”
Liễu Liễu ngay lập tức đứng dậy trả lời: “Dạ thưa trưởng phòng Lý Nhược đột nhiên đau bụng nên đã chạy vào nhà vệ sinh rồi ạ.”
Trợ lý Ngô đứng bên cạnh Nghiêm Uy vừa nghe hai chữ Lý Nhược liền trợn trừng mắt nhìn chủ tịch của mình, đột nhiên anh chợt nhớ đến Nghiêm thiếu phu nhân của anh đang làm ở đây, bây giờ thì trợ lý Ngô hiểu rồi, hiểu lý do vì sao Nghiêm Uy đột nhiên muốn đến công ty con kiểm tra hóa ra là vì muốn gặp Nghiêm thiếu phu nhân.
Nghiêm Uy nghe Liễu Liễu nói Lý Nhược bị đau bụng không những không lo lắng mà còn nhếch môi cười nhẹ, chắc chắn là Lý Nhược muốn trốn anh rồi, nụ cười ấy chỉ thoáng qua rồi gương mặt vẫn trở về với sự lạnh lùng của mình, anh nghiêm giọng ra lệnh: “Mau gọi cô ấy ra đây cho tôi.”
“Vâng ạ, tôi đi gọi ngay ạ.” Liễu Liễu giật mình run sợ trước Nghiêm Uy, cô gật đầu vội vã chạy vào nhà vệ sinh gọi Lý Nhược.
Trợ lý Ngô ngẩn người không hiểu ý của Nghiêm Uy, anh thì thầm nói với Nghiêm Uy: “Thiếu phu nhân đang bị đau bụng sao anh lại đột ngột cho người gọi thiếu phu nhân ra chứ?” Nghiêm Uy không đáp lại chỉ quăng cho anh một cặp mắt sắc bén, anh liền mím môi im lặng không dám hỏi nhiều nữa.
Liễu Liễu đứng bên ngoài gõ cửa gọi Lý Nhược: “Lý Nhược! Cô xong chưa thế? Chủ tịch gọi cô ra kìa, mặt của chủ tịch rất đáng sợ đấy, cô mau ra đi."
Lý Nhược mím môi, nhăn nhó, cô vội nhanh trí đáp lại: “Không được rồi, tôi ra không được, bây giờ tôi rất là đau bụng không thể ra ngay được.”
“Vậy để tôi đi báo lại cho chủ tịch biết.” Liễu Liễu chạy nhanh về báo cho Nghiêm Uy: “Chủ tịch! Cô ấy nói là đang rất đau bụng không thể ra ngoài ngay được, mong anh hãy thông cảm.”
Nghiêm Uy cố nhịn cười nhưng trong mắt anh bây giờ tràn đầy ý cười, để anh xem cô sẽ trốn được bao lâu nữa đây? Kể từ bây giờ anh sẽ đến đây thường xuyên để xem cô trốn như thế nào? Nghiêm Uy không nói thêm gì nữa mà tiếp tục đi đến những bộ phận khác. Những nhân viên đứng ở đây ngồi xuống ghế thở phào một hơi, anh quá đáng sợ khiến cho họ thở cũng không dám thở mạnh.
Ngồi ở trong nhà vệ sinh được thêm một lúc, Lý Nhược mới đi ra ngoài biết Nghiêm Uy đã hoàn toàn rời đi cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm trong người, cầu mong chuyện đột xuất kiểm tra như thế chỉ có ngày hôm nay nếu không thì cô còn phải trốn dài dài, không biết lần sau cô phải kiếm cớ gì đây? Cứ trốn được lần nào hay lần đấy.
Buổi trưa, Lý Nhược chuẩn bị đi ra ngoài ăn trưa cùng với Nhã Phượng Ly thì có một đồng nghiệp đến đưa cho cô một tấm thiệp mời: “Tối nay tôi có tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ, cô hãy đến chơi với tôi và mọi người nha.”
Lý Nhược cười nhẹ từ chối: “Tôi không đi đâu, dạo này tôi có chút không khỏe trong người, cô hãy mời người khác đi.” Lý Nhược không thích đi dự tiệc hơn nữa cô cũng không nói dối quả thật dạo này có chút mệt mỏi, chỉ muốn được nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi thôi.
“Cô đừng từ chối mà, hãy đi cùng với bọn tôi, tất cả mọi người trong công ty tôi đa phần đều đã mời hết rồi, cô là người mới đấy phải đi để thân thiết với mọi người hơn, kết giao thêm nhiều bạn bè thì càng tốt mà chỉ đi một chút rồi về.” Liễu Liễu kéo lấy tay của Lý Nhược năn nỉ cô đồng ý đi, không những là Liễu Liễu mà còn có những đồng nghiệp khác Lý Nhược bị lay lay người đến hoa mắt chóng mặt, mọi người cứ không ngừng bảo cô đồng ý đi đến buổi tiệc, nhìn đồng hồ thì đã sắp trễ giờ ăn trưa với bạn thân rồi cô miễn cưỡng gật đầu đồng ý, cô nhận lấy tấm thiệp mời rồi mau chóng đi ra bên ngoài.
- -------------------------------------------------------------
Đến gần tối, Nghiêm Uy thấy Lý Nhược không khỏe cho mấy liền không kêu cô đi dự tiệc cùng, sau khi Nghiêm Uy rời khỏi Nghiêm gia thì Lý Nhược cũng thay đồ đi ngay sau đó. Tới nơi, vừa bước vào bên trong buổi tiệc, đảo mắt một vòng đôi mày của cô nhíu lại ngay lập tức khi nhận ra đây là buổi tiệc của giới thượng lưu, tuy cũng có đồng nghiệp ở đấy nhưng số người trong giới thượng lưu cũng không ít không những thế còn có một số người biết thân phận của cô nữa, Lý Nhược né tránh đi đến chỗ của Liễu Liễu đang đứng với vẻ mặt không vui cho mấy, thấy Liễu Liễu đang nhìn chăm chú về một phía cô lên tiếng hỏi: “Cô nhìn gì mà gì không chớp mắt luôn thế?”
Lý Nhược di chuyển tầm mắt của mình nhìn theo hướng của Liễu Liễu, hai mắt của cô trợn ngược lên, há hốc miệng sửng sốt, kinh ngạc khi thấy Nghiêm Uy và Nghiêm Từ cũng có ở đây, không tin vào mắt của mình cô dụi nhẹ đôi mắt rồi nhìn lại một lần nữa, quả thật là hai người các anh còn có những người quen khác nữa, lần này thì xong thật rồi.