Cô đứng bất động trước mặt của anh, trong ánh mắt chứa đầy sự bất mãn, oán giận, Lý Hà tùy hứng trốn đi tại sao người hứng chịu mọi thứ lại là cô? Không được, cô tuyệt đối không thể hy sinh hạnh phúc của bản thân mình, người cô muốn lấy muốn chung sống cả đời không phải là Nghiêm Uy. Lý Nhược vẫn bất động nhìn Nghiêm Uy chòng chọc, không nghe những gì mà anh ra lệnh.
“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, người mà cô nên oán hận không phải là tôi mà là chị gái của cô, nếu cô ta không bỏ trốn thì cô cũng không cần phải thay thế. Nghiêm Uy tôi nói cho cô biết nếu như hôm nay cô không chịu thay váy cưới cùng tôi bước vào lễ đường thì tôi không dám đảm bảo gia đình cô sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Lời nói của Nghiêm Uy đầy sự uy hiếp, ép buộc cô phải nghe theo.
Lý Nhược càng lúc càng giận dữ, sự căm phẫn đã lên đến tột độ, cô không một chút sợ hãi, ánh mắt đầy sự kiên định quát lớn: “Anh đừng có ở đó uy hiếp tôi, tôi nói cho anh biết hôm nay cho dù anh có làm gì thì tôi cũng nhất quyết không đám cưới cùng anh.”
Người nhà họ Lý cùng bạn trai của Lý Nhược là Hữu Minh đứng trước cửa vừa gõ vừa gọi cô không ngừng, bên trong Nghiêm Uy không quan tâm đến những người bên ngoài, anh vẫn cố ép buộc cô nhưng thật không ngờ cô gái nhỏ này lại không hề sợ hãi, một chút run sợ cũng không, cô kiên quyết không nghe theo sự sắp đặt của Nghiêm Uy.
Nghiêm Uy nhếch môi cười lạnh một tiếng lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý của mình: “Cậu hãy đi báo với bên tổ chức do có một chút sai sót nên đã bị nhầm tên cô dâu, hãy kêu bọn họ đổi tên cô dâu là Lý Hà thành Lý Nhược cho tôi.”
Bên đầu dây bên kia, trợ lý của Nghiêm Uy cung kính đáp lại: “Vâng, tôi sẽ đi báo cho họ ngay.” Anh tuy ngạc nhiên không biết đã có chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên lại đổi tên chứ? Nhưng anh không dám hỏi nhiều, chỉ biết im lặng phục tùng.
Lý Nhược cả kinh, nhìn Nghiêm Uy với cặp mắt không thể tin được, cô không ngờ anh lại cho người đổi tên cô dâu, anh thật sự muốn bức ép cô đến đường cùng sao? Chưa đầy năm phút trợ lý của anh gọi điện đến thông báo mọi chuyện đã được ổn thỏa, tên cô dâu đã được đổi thành tên Lý Nhược, Nghiêm Uy cố tình bật loa ngoài cho cô nghe khiến cho cô ngây người. Nghiêm Uy cau môi cười quỷ dị nói với cô:
“Bây giờ cả thành phố này đều biết Lý Nhược cô là cô dâu của tôi rồi. Lý Nhược! Cô thật sự muốn gia đình của cô gặp chuyện sao?”
Lý Nhược tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô bỗng trở nên bình tĩnh lại, nhếch môi cười nhạt, nụ cười đầy mỉa mai, chế giễu: “Anh rể à! Anh làm như vậy thật sự là không hay đấy, vợ chuẩn bị cùng anh bước vào lễ đường là chị gái của tôi, nếu chị tôi không có ở đây thì anh phải đợi chị ấy quay về nếu anh đột nhiên thay đổi tên chị ấy thì tên của tôi thì mọi người sẽ nghĩ sao nhỉ? Người ta sẽ nói Nghiêm Uy anh là người không ra gì trong một lúc muốn cả chị lẫn em.”
Những lời nói mỉa mai, châm chọc của Lý Nhược đã khiến cho Nghiêm Uy thật sự tức giận, lửa giận trong lòng của anh đã phừng phừng lên, chưa từng có ai dám nói chuyện như thế với anh cả hơn nữa người dám nói những lời này với anh còn là một phụ nữ càng khiến anh điên tiết hơn bao giờ hết. Nghiêm Uy đột nhiên bế thóc Lý Nhược lên rồi vứt mạnh cô lên giường, không đợi cô kịp phản ứng mọi chuyện Nghiêm Uy đã nhanh chóng chế ngự cô ở trên giường, hai tay anh chống hai bên, đặt người cô hoàn toàn nằm dưới thân của mình, cặp mắt lạnh lùng, sắc bén như chim ưng khóa chặt Lý Nhược.
Lý Nhược hoàn hồn trong lòng bắt đầu có chút sợ hãi, nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo, sát khí đằng đằng của Nghiêm Uy khiến cô không khỏi rùng mình một cái, cô cố giấu sự sợ hãi của mình trừng mắt nhìn thẳng vào mắt của anh:
“Anh muốn làm gì hả? Tôi nói cho anh biết anh đừng có làm bậy, nếu không tôi sẽ la lên đấy, tôi sẽ nói cho mọi người biết Nghiêm Uy anh người khiến mọi người nể sợ lại là một người vô liêm sỉ, dám có những suy nghĩ không đứng đắn với em vợ của mình.”
“Cô la thử xem, tôi và chị gái của cô vẫn chưa chính thức trở thành vợ chồng, hôn lễ chưa cử hành thì cô vẫn chưa trở thành em vợ của tôi, cô nói như thế là sai rồi. Điều quan trọng bây giờ mọi người ai ai cũng đều biết cô dâu của tôi không phải là Lý Hà chị gái của cô mà là cô Lý Nhược.” Nghiêm Uy cười lạnh một tiếng, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
“A Nhược! A Nhược! A Nhược!” Bên ngoài Hữu Minh cùng Lý Hải, Liễu Từ Hoa liên tục đập cửa gọi Lý Nhược, giọng điệu ai nấy đều khẩn trương, lo lắng.
Lý Nhược nghe Hữu Minh và ba mẹ của mình gọi thì càng vội càng gấp gáp, khẩn trương hơn, cô dùng sức đẩy Nghiêm Uy ra nhưng sức cô vốn không bằng sức của anh, làm sao có thể đẩy được chứ? Lý Nhược vùng vẫy, trợn trừng mắt, vẫn cố đẩy anh ra, miệng không ngừng nói: “Nghiêm Uy! Anh tránh ra cho tôi, tôi đã nói rồi tôi nhất định sẽ không đám cưới với anh, anh có làm gì cũng vô dụng thôi. Anh bắt nạt cô một gái yếu đuối như tôi anh không mất mặt sao?” Vừa nói Lý Nhược vừa đảo mắt nhìn ra phía cánh cửa, cô cố ý nói khích Nghiêm Uy, chỉ cần anh lộ ra một chút sơ hở cô sẽ thành công đẩy anh ra sau đó cô sẽ chạy thật nhanh ra ngoài, sẽ thoát khỏi anh.