• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Từ ngơ ngác nhìn Nghiêm Uy, đứa em họ này của anh lại đột nhiên lên cơn gì nữa đây? Nghiêm Từ chớp chớp mắt hỏi Nghiêm Uy, đây là lần đầu tiên anh bị đuổi đi: “Sao đột nhiên lại đuổi anh đi? Anh đâu có chọc gì tới em đâu chứ?” Từ khi nào mà tính tình của Nghiêm Uy lại trở nên thất thường như thế?



“Nghiêm Uy! Anh lại bị cái gì nữa thế? Sao đột nhiên anh lại đuổi anh ấy đi?” Lý Nhược có chút tức giận trước thái độ thất thường, khó hiểu của Nghiêm Uy, đang yên đang lành lại đuổi anh họ của mình đi.



“Chẳng sao cả, đột nhiên tôi không thích anh ấy ở đây nữa nên đuổi đi thôi.” Nghiêm Uy thản nhiên đáp lại, giọng điệu mang theo sự bá đạo, vẻ mặt của anh vẫn đơ ra như thế, không có chút biểu cảm nào cả.



Lý Nhược nghẹn họng trước câu trả lời bá đạo của Nghiêm Uy, sao trên đời này lại có một người ngang ngược, vô lý như anh vậy chứ? Thích thì cho ở, không thích thì đuổi không cho người ta một lý do chính đáng. Nghiêm Từ cũng không thể nào nói được gì nữa, bản tính của Nghiêm Uy anh đã hiểu rõ nhưng đột nhiên thất thường như vậy là lần đầu tiên đấy, bỗng nhiên trong đầu Nghiêm Từ lóe lên một suy nghĩ không lẽ Nghiêm Uy đang ghen khi thấy anh và Lý Nhược cười nói vui vẻ? Dường như đã tìm được câu trả lời cho những suy nghĩ, thắc mắc của mình, Nghiêm Từ cười mỉm, xoa xoa mũi của mình, nói:



“Ok! Anh đã biết lý do tại sao rồi, bây giờ anh sẽ đi lên phòng ngủ ngay lập tức.”



Lý Nhược nhìn Nghiêm Từ với cặp mắt tròn xoe, ngơ ngác không hiểu chuyện gì? Tại sao phải lên phòng ngủ ngay lập tức? Ý là Nghiêm Từ đã làm ồn đến Nghiêm Uy nên mới bị đuổi sao? Nhưng với tính cách thẳng như ruột ngựa của Nghiêm Uy thì nhất định sẽ nói thẳng ra chứ không phải là nói không thích. Nghiêm Uy vẫn chưa nhận thức được bản thân có đang ghen hay không, anh cũng chẳng hiểu ý của Nghiêm Từ đang nói là gì cả.



Nghiêm Từ thích thú cứ cười mãi không thôi, không ngờ Nghiêm Uy cũng biết ghen, anh vừa cười tít mắt vừa tung tăng đi lên phòng của mình, mặc kệ đứa em họ của mình có đuổi như thế nào thì anh cũng sẽ mặt dày ở lại không đi đâu cả. Lý Nhược ngây người vẫn chưa hiểu chuyện gì? Cô ngơ ngơ một lúc rồi lườm Nghiêm Uy một cái, giận dỗi đi lên phòng của mình, cô vẫn chưa thể chịu đựng được bản tính bá đạo, ngang ngược của anh.



Quản gia Trần từ xa bước lại, ông đã đứng ở đấy chứng kiến hết mọi chuyện, ông vừa nhìn đã biết Nghiêm Uy là đang ghen tuông với Nghiêm Từ nhưng anh vẫn không nhận ra điều này, ông cười nhẹ hỏi thiếu gia của mình: “Thiếu gia! Cậu là đang ghen với Nghiêm Từ thiếu gia đúng không? Trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhìn thấy Nghiêm Từ thiếu gia cùng thiếu phu nhân trò chuyện vui vẻ với nhau.



“Ghen tuông? Bác nói tôi đang ghen với anh ấy? Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể, tôi không hề ghen chỉ là đột nhiên tôi thấy không thích anh ấy ở đây, cảm thấy quá ồn ào mà thôi.” Nghiêm Uy ngạc nhiên khi nghe quản gia Trần hỏi thế, anh một mực phủ nhận việc bản thân đang ghen, càng không tin bản thân đang ghen, anh làm sao có thể ghen tuông được chứ?



Nghiêm Từ ở trên phòng của mình, anh hé cửa ra nghe được Nghiêm Uy và quản gia Trần đang nói chuyện, sau khi nghe Nghiêm Uy phủ nhận bản thân không có ghen, anh bĩu môi, lẩm bẩm: “Từ lời nói cho đến hành động đều đã lộ rõ như thế mà còn chối được nữa sao? Cứ chối đi, cứ một mực phủ nhận đi, sau này coi chừng muốn thừa nhận cũng không kịp.”



- ----------------------------------------------------------



Tối hôm đấy, Nghiêm Uy đang chuẩn bị lên giường ngủ thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, là thư ký gọi đến, anh chậm rãi đưa điện thoại lên tai nghe: “Alo!”



Bên kia, thư ký nhanh chóng cất giọng đáp lại, giọng nói vô cùng khẩn trương: “Chủ tịch! Có chuyện không ổn rồi, công ty ở Mỹ đột nhiên có vấn đề với đối tác, chúng tôi không thể giải quyết được cần anh phải sang đấy giải quyết.”



“Tôi biết rồi, cô hãy mau đi thu xếp, sáng sớm mai tôi sẽ bay sang đấy.” Sau khi nghe công ty bên Mỹ gặp vấn đề Nghiêm Uy vẫn rất bình tĩnh, gương mặt vẫn không hề thay đổi dù chỉ một chút.



“Vâng ạ, tôi sẽ đi thu xếp ngay.” Thư ký báo cáo xong mọi chuyện liền vội đi thu xếp để chủ tịch của mình có thể bay sang Mỹ sớm nhất có thể.



Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Uy thức dậy rất sớm, anh bước sang phòng của Nghiêm Từ gõ cửa, phải mất gõ cửa mất gần mười phút Nghiêm Từ mới bước ra mở cửa, vừa mở cửa đập vào mắt của Nghiêm Từ là bộ dạng chỉnh tề, phong độ trong bộ vest màu đen của Nghiêm Uy, anh ngáp dài một cái, dụi mắt lên tiếng hỏi:



“Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã gõ cửa phòng anh rồi? Trời mới vừa sáng mà em đã định đi đâu thế?”



Nghiêm Uy đẩy cửa vô cùng tự nhiên đi vào bên trong phòng, anh ngồi xuống ghế rồi mới trả lời câu hỏi của Nghiêm Từ: “Em phải đi sang Mỹ công tác ba ngày.”



“Công tác? Ngay bây giờ luôn sao?” Nghiêm Từ khá ngạc nhiên khi nghe Nghiêm Uy nói sẽ đi công tác, anh vừa đóng cửa vừa hỏi, Nghiêm Uy khẽ gật đầu khẳng định, anh có chút không hiểu hỏi tiếp: “Nhưng anh nhớ từ trước đến giờ em có bao giờ đi công tác ở nước ngoài đâu chứ? Bình thường đều giao cho cấp dưới đi thôi mà, sao bây giờ lại phải đích thân em đi vậy chứ? Bộ bên đấy xảy ra chuyện gì nghiêm trọng sao?”



Nghiêm Uy lắc đầu chậm rãi giải thích: “Cũng không có gì nghiêm trọng lắm nhưng việc này em buộc phải đích thân sang đấy, cấp dưới không thể một mình giải quyết được, nếu họ giải quyết được đã không gọi gấp cho em vào tối muộn rồi.”



Nghiêm Từ gật gù hiểu ra nhưng bỗng anh lại cảm thấy khó hiểu, tại sao Nghiêm Uy lại qua phòng của anh nói cho anh biết chuyện này chứ? Từ khi nào mà một người không để ai vào mắt như Nghiêm Uy lại sang phòng báo cáo cho anh biết việc này? Nghiêm Uy thấy được sự thắc mắc, khó hiểu của người anh họ của mình bèn cất giọng nói tiếp:



“Sở dĩ em sang đây là muốn nhờ anh trong thời gian sắp tới khi em đi công tác thì có gì anh hãy giúp đỡ Lý Nhược, giúp cô ấy tránh xa những người kia, đừng để bọn họ có cơ hội bắt nạt, làm điều gì đó có hại đến cô ấy.”



“À thì ra là chuyện này, anh hiểu rồi, chuyện này em cứ yên tâm, Lý Nhược là em dâu của anh, anh nhất định phải giúp đỡ rồi, trong ba ngày này anh sẽ gác lại hết mọi việc để giúp em theo sát, bảo vệ cho em ấy, em ấy làm gì hay đi đâu anh cũng sẽ báo cho em biết ngay.” Nghiêm Uy gật đầu đồng ý, không do dự dù chỉ một chút, vô cùng nhiệt tình, hiếm khi được Nghiêm Uy nhờ vả, anh tất nhiên phải giúp rồi.



Nghe được những lời Nghiêm Từ nói, Nghiêm Uy đã an tâm phần nào, những người trong Nghiêm gia người mà anh tin tưởng nhất cũng chỉ có người anh họ này, anh đứng dậy rời khỏi phòng trước khi đi không quên cảm ơn người anh họ của mình một tiếng. Nghiêm Uy cũng không quên căn dặn quản gia Trần khi anh không có ở đây thì phải bảo vệ, quan sát Lý Nhược thật tốt, có gì phải báo cho anh biết ngay lập tức.



Vốn dĩ Nghiêm Uy muốn nói cho Lý Nhược biết chuyện đi công tác ba ngày nhưng sau khi mở cửa phòng thấy cô còn ngủ rất ngon thì anh lại không nỡ đánh thức nên chỉ có thể đóng cửa lại, khi cô thức dậy thì quản gia Trần cũng nói cho cô biết thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK