“Em đã như thế chị còn ở đấy chọc em nữa sao?” Lý Nhược vừa rưng rưng nước mắt thì lại bị chị gái của mình chọc cười.
Lý Hải, Liễu Từ Hoa và Nhã Phượng Ly sau khi hay tin thì vội chạy đến, Liễu Từ Hoa bước nhanh đến gần Lý Nhược, lo lắng sờ mặt của cô hỏi han: “Con sao rồi? Sao sắc mặt của con lại kém như thế? Mẹ nghe Tiểu Hà nói con bị ngất giữa đường lại còn mang theo hành lý, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”
Lý Nhược cố tỏ ra mạnh mẽ, cười như không, bình thản nói với mọi người: “Con và Nghiêm Uy đã ly hôn với nhau rồi ạ, kể từ ngày hôm nay giữa con và anh ấy đã không còn liên quan đến nhau nữa.”
“Sao chứ? Cậu và Nghiêm Uy ly hôn với nhau? Không phải chứ? Giữa cậu và anh ấy chẳng phải đang rất ngọt ngào, hạnh phúc hay sao? Sao đột nhiên hai người lại ly hôn?” Nhã Phượng Ly kinh ngạc, không tin vào những gì mà mình đã nghe thấy, rõ ràng mới mấy hôm trước còn ngọt ngào, ân ân ái ái cơ mà, sao lại đột nhiên thành ra như vậy?
Ánh mắt của Lý Nhược ngay lập tức hiện lên sự uất ức, tức giận cất giọng trả lời: “Ngày hôm qua sau khi tan làm thì tớ bắt taxi đi về Nghiêm gia, tên tài xế taxi ấy không hề chở tớ về Nghiêm gia mà đưa tớ đi đến một nơi khác, tớ không rõ là nơi nào lúc phát hiện tớ bảo hắn cho tớ xuống xe, hắn dừng lại nhưng bỗng có hai tên khác từ đâu xuất hiện bước lên xe dùng khăn tẩm thuốc mê khiến tớ ngất đi. Đến khi tỉnh lại thì tớ nhìn thấy Nghiêm Uy, Nghiêm Uyên và anh họ đứng trước mặt của mình, bên cạnh là một người đàn ông xa lạ, Nghiêm Uy mặc cho tớ có giải thích như thế nào cũng không tin, nói rằng bản thân chỉ tin vào những gì mà mình nhìn thấy, kiên quyết ly hôn với tớ vì nói tớ đã làm mất mặt anh ấy, mất mặt Nghiêm gia.”
Nhã Phượng Ly há hốc miệng không tin được, chỉ mới một ngày mà đã xảy ra chuyện lớn như thế này rồi sao? Nhã Phượng Ly nhíu chặt đôi mày của mình, hỏi: “A Nhược! Nghiêm Uy đã biết đến sự tồn tại của đứa bé trong bụng cậu chưa?”
Lý Nhược khẽ lắc đầu đáp: “Vẫn chưa, tớ cũng chỉ mới vừa biết được bản thân đã mang thai mà thôi.”
Nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má của Lý Nhược, Lý Hà vỗ về an ủi: “Em đừng đau lòng nữa, những người của Nghiêm gia không hề tốt lành như chúng ta đã nghĩ đâu, anh ta không biết đến sự tồn tại của cái thai này cũng tốt đỡ phải phiền phức, chị và mọi người sẽ cùng em nuôi đứa bé này thật tốt, em đừng có nghĩ ngợi, đau buồn sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng đấy.”
Lý Nhược gật nhẹ đầu, bỗng nhiên bên ngoài có một người đàn ông mặc vest màu xanh bước vào, dáng vẻ trông rất phong độ, cảm giác là một doanh nhân thành đạt, cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, Lý Hà mỉm cười khoác tay người đàn ông ấy vui vẻ giới thiệu: “Chị giới thiệu với em đây là chồng của chị, Đổng Vân Thâm.”
“Hả? Hai người kết hôn rồi? Từ khi nào thế?” Lý Nhược tròn mắt sửng sốt, bất ngờ trước lời giới thiệu của Lý Hà.
“Cũng mới đây thôi, chị và anh ấy chỉ mới đăng ký kết hôn vẫn chưa tổ chức hôn lễ.” Lý Hà cười tươi đáp lại, thật ra cô có thể quay về đây đăng ký kết hôn từ lâu rồi nhưng do tránh né Nghiêm gia nên bây giờ cô mới quay về.
Kể từ ngày Nghiêm Uy và Lý Nhược ly hôn với nhau cũng đã hơn một tuần, sau khi ly hôn với Lý Nhược, Nghiêm Uy càng lạnh nhạt hơn trước rất nhiều, đi làm vô cùng lãnh đạm, nghiêm khắc hơn lúc trước, chỉ cần có chút chuyện là anh sẽ nổi nóng khiến ai nấy đều sợ hãi, mỗi lần gặp anh thở thôi cũng không dám thở mạnh. Tình hình của Nghiêm thị cũng trở nên rắc rối hơn rất nhiều, mỗi ngày một nghiêm trọng, tài liệu mật bị lộ ra ngoài, cổ phiếu bị giảm liên tục khiến cho Nghiêm thị rơi vào tình trạng khó khăn.
Các phóng viên, nhà báo vừa hay tin Nghiêm thị gặp vấn đề thì nhanh chóng xuất hiện, đứng đợi trước cổng Nghiêm thị, chuyện càng rối ren hơn khi không biết từ đâu lan ra tin tức giữa Nghiêm Uy và Lý Nhược đã ly hôn với nhau, còn nói cô là kẻ đã làm lộ tài liệu mật ra bên ngoài chính vì thế nên mới ly hôn, phóng viên càng đến đông hơn, ngày đêm túc trực của công ty.
Nghiêm Uy sau khi biết tin thì càng tức giận, lớn tiếng nói với trợ lý Ngô: “Cậu hãy mau đi điều tra cho tôi xem ai đã lan truyền chuyện này ra bên ngoài.”
“Vâng ạ, tôi sẽ đi điều tra ngay ạ.” Trợ lý Ngô vội vàng chạy đi điều tra xem bọn phóng viên có tin tức từ đâu?
Nghiêm Uyên từ bên ngoài bước vào, đôi chân dường như đã đi lại như bình thường, cô ta kéo ghế ngồi xuống đối diện với Nghiêm Uy, chống cằm cười nhẹ nói với anh: “Em nghe nói hiện tại Nghiêm thị đang gặp khó khăn, em đến đây là để giúp anh, giúp Nghiêm thị vượt qua khó khăn này.”
“Không cần đâu tự anh sẽ giải quyết được.” Nghiêm Uy vẫn chăm chú làm việc không hề ngước mặt lên nhìn Nghiêm Uyên, anh lạnh nhạt, dứt khoát từ chối sự giúp đỡ của Nghiêm Uyên, chuyện của anh tự anh giải quyết được không cần ai nhúng tay vào.
Nghiêm Uyên hơi chau mày lại, vẻ mặt không vui mím môi hỏi Nghiêm Uy: “Tại sao chứ? Em chỉ là muốn giúp anh một tay thôi tại sao anh lại không cần chứ? Từ khi em bước vào đến giờ anh chưa hề nhìn lấy em một cái, không lẽ anh vẫn còn đang giận, đang trách em chuyện của Lý Nhược sao? Cái đấy em chỉ muốn giúp anh nhận ra con người thật của Lý Nhược thôi, Nghiêm Uy, anh hãy quên cô ta đi, cô là kẻ phản bội, không chung thủy hà cớ gì anh phải đau lòng, nhung nhớ cô ta nữa chứ? Không biết chừng như những gì mà những người ngoài kia đồn đại chính Lý Nhược là kẻ đã lộ tài liệu mật ra ngoài. Nghiêm Uy! Em nói cho anh biết, bây giờ chỉ có em mới có thể giúp được anh mà thôi, cũng chỉ có em ở bên cạnh anh trong giai đoạn khó khăn này, em mới là người thật sự xứng với anh.”
“Em đừng có nói nữa, bây giờ anh cần phải làm việc, em ra ngoài ngay lập tức cho anh.” Nghiêm Uy lớn tiếng quát Nghiêm Uyên, đuổi cô ta ra ngoài, anh không muốn nghe cô ta nói cái gì nữa, càng không muốn nghe Nghiêm Uyên nói xấu Lý Nhược trước mặt của anh.