Trước bảo điện Đại Hùng treo một bộ câu đối:
"Ðịa ngục vị không, thệ bất thành Phật,
Chúng sanh độ tận, phương chứng Bồ-đề."
(Có nghĩa là địa ngục chưa trống không, tôi thề không thành Phật; chúng sanh độ hết rồi, tôi mới chứng bồ đề; một câu của Ðịa Tạng Vương Bồ Tát)
Vào bảo điện Đại Hùng, thêm tiền vàng dầu đốt, dâng hương, Hạ Liên Phòng thành kính quỳ ở trước Phật tổ kim, nghiêm túc dập đầu ba cái. Nàng hai tay tạo thành chữ thập, đôi mắt đẹp nhẽ nhắm, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, nhưng quỳ tại nơi đó, liền cho người ta một loại cảm giác mãnh liệt yên ắng tường hòa. Phật tổ từ bi, nếu lần này làm người có thể được đền bù mong muốn, Hạ Liên Phòng nhất định làm bạn cả đời bên Thanh Đăng Cổ Phật để báo đáp, còn nguyện chi ngày, lại vì Phật tổ trùng tố kim thân. Trong lòng mặc niệm xong, lại dập đầu lạy ba cái.
Hạ Mạt Hồi thấy trường tỷ thành kính như thế, tất nhiên không dám khinh thị, cũng học bộ dáng Hạ Liên Phòng dập đầu lạy ba cái. Hạ Liên Phòng dâng hương xong thấy, buồn cười, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của nàng một cái, Hạ Mạt Hồi híp một mắt, bộ dáng như con mèo nhỏ. "Muội ở trong chùa đi chung quanh một chút, tỷ đi xem phụ thân trước. Nhị phu nhân, ngươi có thể đi cùng ta sao?"
Nghĩ tới Hạ đại học sĩ cao lớn vững chãi tuấn mỹ cao ngất kia, Thượng Quan thị không khỏi đỏ hồng. Tuy rằng đến chùa miếu không thể mặc quá diễm lệ, nhưng bà ta lại vẫn tỉ mỉ ăn diện, màu sắc xiêm y tuy rằng trắng trong thuần khiết, nhưng chất vải thêu thùa đều là thượng thừa, trogn lúc đi lại vạt áo màu bạc giống như cuộn sóng, phi thường đẹp mắt. Son phấn thoa một tầng mỏng, cánh môi cố ý thoa hồng, cả người nhìn qua kiều mỵ vài phần hơn so với ngày thường. Bà ta vốn là thiếp, không có tư cách tự mình tới đây, lão phu nhân một lòng muốn đem bà ta phù chính, thế mới làm cho bà ta cùng với Hạ Liên Phòng cùng tiến đến, lúc trước Thượng Quan thị đã nghĩ tới rất nhiều phương pháp để cùng Hạ Liên Phòng đi gặp lão gia, không ngờ tới Hạ Liên Phòng cư nhiên sẽ chủ động mời bà ta cùng đi! Nhất thời cảm thấy cao hứng vạn phần, trên mặt lại làm ra vẻ chần chờ: "Như vậy... Được sao?"
"Nếu nhị phu nhân thấy không tiện, Liên nhi tự mình đi cũng là có thể, chỉ là muốn phiền toái ngài giúp Liên nhi chăm sóc Hồi nhi, chớ khiến nàng gây ra họa gì mới tốt."
Vừa nghe Hạ Liên Phòng không máy thiết tha muốn mình cùng đi, Thượng Quan thị nhất thời nóng nảy: "Đại tiểu thư cái gì vậy, chúng ta cùng đi, có cái gì mà không có tiện ? Hơn nữa, làm sao có thể để đại tiểu thư một mình đi gặp lão gia chứ? Tuy nói nơi này là Tướng Quốc Tự, nhưng nhiều người như vậy, vạn nhất đi lạc thì làm sao được?" Nói xong quay đầu dặn dò Tề nương bên người mình, "Ngươi chăm sóc tốt cho ba vị tiểu thư, ta đi một lát rồi về, nếu các tiểu thư xảy ra chuyện gì, ta sẽ hỏi tội ngươi!"
Tề nương vừa chịu tang từ quê vội về cẩn thận nhìn thoáng qua Hạ Liên Phòng, có chút thấp thỏm. Bà ta là bà tử bên người Thượng Quan thị, kiếp trước cũng không thiếu bày mưu tính kế cho Thượng Quan thị. Lúc trước mẹ chồng ở quê nhà chết bệnh, cố ý xin nghỉ trở về, nên chuyện Hạ Liên Phòng ra khỏi Phật đường bà ta còn chưa biết được. Hôm qua vội vàng trở về, Hạ Lan Tiềm liền trúng độc, sớm hôm nay còn không biết phát sinh chuyện gì đã theo Thượng Quan thị đến Tướng Quốc Tự. Nay vừa thấy vị đại tiểu thư này, cùng trong ấn tượng không có gì bất đồng, nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đó không giống với, hết lần này tới lần khác lại nói không ra được."Dạ, lão nô nhớ kỹ."
Bởi vì là đương kim Thánh Thượng cố ý giao phó, cho nên Hạ Lịch cũng không ở chung với các hòa thượng, mà là một mình một cái sân viện nhỏ. Tiểu hòa thượng biết các nàng là đến tìm người, dẫn các nàng đến trước cửa sương phòng của Hạ Lịch, hai tay tạo thành hình chữ thập nói câu a di đà Phật liền cáo lui, chỉ còn lại Hạ Liên Phòng cùng Thượng Quan thị hai người đứng ở cửa.
Nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền đến thanh âm trầm thấp bình tĩnh hỏi: "Ngoài cửa là ai?"
"Phụ thân, là con, Liên nhi." Hạ Liên Phòng đưa tay phúc đến trên ván cửa, khẽ giọng trả lời.
Bên trong yên lặng một hồi lâu, mới lại hỏi: "Có chuyện gì?"
Thượng Quan thị từ khi vừa nghe đến thanh âm Hạ Lịch liền hết sức kích động, bà ta vò nát khăn tay, muốn nói chuyện lại không dám, một bộ muốn nói lại thôi."Liên nhi, lão gia ngài..."
"Nữ nhi dốc lòng lễ Phật ba năm, có chút vấn đề không quá minh bạch, hôm nay đến thỉnh giáo phụ thân, là để có thể cùng đàm luận Phật lý."
Hạ Lịch thực hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ trả lời như vậy, trầm mặc một lát, cửa sương phòng két một tiếng được mở ra.
Ông vẫn tuấn tú cao ngất lịch sự nho nhã, như trong trí nhớ của Hạ Liên Phòng, chỉ là tóc mai nhiều thêm mấy sợi bạc, không còn là ý khí phong phát như khi mẫu thân còn sống. Giờ phút này ông nhìn nàng, ánh mắt từ ái ôn nhu, vẫn là phụ thân trong trí nhớ, chỉ là... Hạ Liên Phòng rũ xuống mắt, nhìn thoáng qua Thượng Quan thị: "Nhị phu nhân, có thể làm phiền bà ở đây chờ một lát, để ta cùng phụ thân nói vài câu hay không?"
Ở trước mặt Hạ Lịch, Thượng Quan thị chỉ sợ chính mình không đủ đoan trang không đủ rộng lượng, đối xử tử nữ đích xuất không đủ tốt, nơi nào sẽ cự tuyệt? Vội nói: "Không phiền toái không phiền toái, ta liền đi ngắm chung quanh sân viện này, cha con hai người nhiều năm chưa gặp, cứ hảo hảo tâm sự."
Hạ Liên Phòng cảm kích cười với bà ta, bước vào sương phòng Hạ Lịch. Phòng ở bài trí thập phần đơn giản, sạch sẽ. Trên án kỷ đặt một xấp kinh thư dày, một cây bút gác ở trên nghiên mực, nét mực trên giấy Tuyên Thành còn mới, chắc Hạ Lịch vừa đang tại viết chữ.
Hai cha con nàng ngồi xuống bàn, Hạ Lịch nhìn chăm chú vào Hạ Liên Phòng, nữ nhi trưởng thành, mĩ mạo càng thêm phát triển, lại cũng càng ngày càng giống vong thê. "Tại sao đột nhiên muốn tới đàm luận Phật pháp với phụ thân?"
Hạ Liên Phòng không đáp mà hỏi lại: "Liên nhi ngồi trước mặt Phật tổ, có điều chưa hiểu: "Giả sử bách thiên kiếp, Sở tác nghiệp bất vong, Nhân duyên hội ngộ thời, Quả báo hoàn tự thọ.". Không biết phụ thân có thể giúp Liên nhi giải thích nghi hoặc, câu này có ý gì hay không?"
Hạ Lịch thoáng trầm ngâm một lát, nhân tiện nói: "Câu này xuất phát từ "Đại Bảo tích kinh", ý tứ là giảng: Dù trải qua trăm kiếp, nghiệp đã tạo sẽ không mất, khi nhân duyên tới, sẽ nhận được quả báo."
"Nhất thiết hữu vi pháp, Như mộng, huyễn, bào, ảnh,Như lộ diệc như điện,
Ưng tác như thị quán*. Như vậy, nếu biết hối hận hổ thẹn là có thể giải nghiệp hay sao? Nếu cố ý làm việc thiện, đạt tới một mức định nào đó, ác nghiệp liền được trừ khử hay sao?" Này kỳ thật xem như ngụy biện, bởi vì cái nhìn của Phật gia về quả báo nhìn như có chút mâu thuẫn, nhưng thực chất lại là hỗ trợ lẫn nhau, không thể tách rời.
(* Câu kệ trong kinh Kim Cang của Đức Phật:
Dịch nghĩa:
Tất cả pháp hữu vi,
Như mộng, huyễn, bọt, bóng,
Như sương, như chớp loé,
Hãy quán chiếu như thế.")
"Chuyện này..."
"Thị nhật dĩ quá/ Mạng diệc tùy giảm/ Như thiểu thủy ngư/ Tư hữu hà lạc?/ Đại chúng!/ Đương cần tinh tấn/ Như cứu đầu nhiên/ Thận vật phóng dật!*. Phụ thân ở Tướng Quốc Tự ba năm, có hiểu thấu đáo?"
(* Dịch thơ:
Ngày nay lại đã qua rồi
Mạng căn huyết mạch lần hồi kho khao
Dường như cá cạn ở ao
Khổ thêm thì có, chút nào vui đâu?
Cần tu tợ lửa cháy đầu
Đừng cho sái buổi như chầu đề vương
Thân này mỏng mỏng mảnh không thường
Sớm còn tối mất lo phương cứu mình)
Hạ Lịch không lời chống đỡ. Ba năm nay, ông ngày đêm đắm chìm trong nỗi đau tang thê, ăn chay niệm phật căn bản vô pháp an ủi. Lời Phật dạy trong miệng Hạ Liên Phòng, tuy ông hiểu ý, nhưng căn bản làm không được.
"Nếu ác nghiệp không thể tiêu trừ, đó chính là báo ứng. Thân ở nơi nào cũng có thể tưởng nhớ. Phụ thân vẫn không thể hiểu sao?" Nàng đã nói thập phần uyển chuyển. Có ác nghiệp vô pháp tiêu trừ, người đã mất cũng vô pháp trở về, có đau xót không thể quên đi. Nhưng mà, người sống trên đời ngày nào, thì cần phải cố gắng ngày đó. Sống sót, nhưng không chỉ là sống sót. Nếu không, người với cây cỏ lại có gì khác nhau? Hạ Liên Phòng kiếp trước thành tâm hướng Phật, có thể nói nghiên cứu sâu kinh Phật, nhưng nàng quên mất, nếu không thể bảo vệ người thân của mình, dù có thành Phật, lại có lạc thú gì? "Chúng sinh mông muội, mới có Phật. Phật chi Niết Bàn, mới có cảnh báo. Nhưng niệm vô thường, thận chớ phóng dật (đừng chỉ lo thân mình). Phụ thân không chỉ là phụ thân, còn là dân, là thần, là tử (con), là phụ (cha)."
Nếu không phải nàng lấy Phật lý để tướng, sợ rằng phụ thân căn bản sẽ không gặp nàng. Kiếp trước cũng là như thế, cho đến cuối đời, ông đều bởi vì tang thê mà buồn bực không vui, ở Tướng Quốc Tự cái gì cũng không để ý. Ngay cả khi đệ muội bị hại chết cũng chưa từng xuất hiện. Cho nên Hạ Liên Phòng đối với phụ thân là có oán giận, nếu thật sự nói tới, nàng cùng phụ thân là cùng nhau cô phụ đệ muội tuổi nhỏ. Nay đầu thai lại làm người, nàng muốn cùng phụ thân sóng vai, chống gió che mưa cho đệ muội, để cho bọn họ một đời vô ưu.
Thấy thần sắc Hạ Lịch buông lỏng, Hạ Liên Phòng biết trong lòng ông vẫn đang do dự. Liền đứng dậy, mời nói: "Nếu phụ thân không chê, cùng Liên nhi ra ngoài đi một chút có được không?"
Nàng là hòn ngọc quý trên tay Hạ Lịch, sao ông cự tuyệt?
Vì thế hai cha con nàng đi ra sương phòng, Thượng Quan thị đang đợi ở sân trung chờ thấy, vội vàng tiến lên trước hành lễ: "Bái kiến lão gia."
Ban đầu là Từ thị làm chủ, lấy danh làm khách để Thượng Quan thị nhập phủ, rồi bỏ thuốc vào trà của Hạ Lịch, khiến cho ông cùng Thượng Quan thị có tiếp xúc da thịt, do đó đem người nhét vào trong phủ làm thiếp. Nếu Hạ phu nhân không chết, Hạ Lịch có thẹn trong lòng với Thượng Quan thị, nhất định vẫn đối đãi ôn hòa, chung quy nhập phủ làm thiếp cũng không phải bản ý của Thượng Quan thị. Nhưng thê tử bởi vậy mà đi, ông vô luận thế nào cũng vô pháp hòa nhã với Thượng Quan thị, nên chỉ thản nhiên ân một tiếng.
Thượng Quan thị thần sắc cô đơn, cha con hai người xem như không có nhìn thấy. Một đường đi lại, đều không nói gì. Tướng Quốc Tự xây tại ngoại ô Yến Lương, cảnh sắc tuyệt vời, hương khói lại tràn đầy, người lui tới dâng hương cầu phúc rất nhiều. Ba người chầm chậm bước đi, rồi đi tới Tàng Kinh lâu. Nơi này tuy không cho khách hành hương tới gần, nhưng Hạ Lịch cùng trụ trì là mạc nghịch chi giao, lại là được Hoàng Thượng phân phó, cho nên ông có thể đi lại khắp nơi trong chùa.
Lúc cách Tàng Kinh lâu còn có vài bước , liền nghe được một trận tiềng ồn ào của nữ tử.
"Ngươi cái tiểu tiện nhân này giống y như đại tỷ ngươi khiến người khác chán ghét! Cái gì gọi là nơi này chúng ta không thể đến? ! Chẳng qua là cái chùa miếu mà thôi, chúng ta thêm tiền dầu vừng, như thế nào không đến được? Ngươi tưởng ngươi là thứ gì, còn thật xem mình là nhị tỷ, dám quản chuyện của hai tỷ muội chúng ta? Nói thật cho ngươi biết, ta cùng Hồng Trang cũng không coi ngươi là tỷ muội!" Ngữ khí cả vú lấp miệng em, chính là Hạ Lục Ý kiêu căng bốc đồng.
Thượng Quan thị vừa nghe, sắc mặt nháy mắt trắng bệch! Nàng cẩn thận liếc nhìn Hạ Lịch liếc, nếu không phải ông ở đây, bà ta đã sớm tiến lên ngăn lại! Nhưng nếu mình làm như vậy, ấn tượng của lão gia về bà ta nhất định sẽ mất hết! Bà ta trước giờ đều là đoan trang danh môn thục nữ, không muốn bị hủy hình tượng ở trong lòng ông!
Mia: Có cái quái hình tượng j mà mất chớ mụ trẻ.