"Đại tiểu thư..." Tề nương có khổ khó nói, bà ta biết rõ người nhà đều ở trong tay Hạ Liên Phòng, lại không dám nói thẳng, chỉ có thể hi vọng trên người mình có cái giá trị gì để Hạ Liên Phòng có thể lợi dụng được. "Lão nô bất tài, tuổi tác một bó to, nếu đại tiểu thư có cái gì phân phó, lão nô dù phải chết cũng không chối từ!"
Hạ Liên Phòng cười khẽ sau đó nói: "Sao Tề nương lại nói như vậy, ngài tuy rằng tuổi lớn, nhưng đi theo bên người Thượng Quan di nương hầu hạ nhiều năm, còn là người của hàn lâm phủ, nghe nói Thượng Quan di nương cũng là do ngài nuôi lớn! Chuyện là thế này, dạo gần đây phụ thân mệnh ta giảm chi phí ăn mặc trong sân Thượng Quan di nương, trong lòng ta rất áy náy, lại không được đi vào, đành phải sai người đem Tề nương ngươi mời qua đây, nói cho ta biết Thượng Quan di nương ra sao, thân mình có ổn không."
Miệng đầy nói bậy! Tề nương căm giận trong lòng, nếu ngươi thật tâm áy náy, phu nhân suốt ngày nháo muốn gặp lão gia gặp lão phu nhân rồi gặp ngươi, tại sao không nghe ngươi có nửa câu quan tâm? Nay trong phủ do ngươi cầm quyền, một khi lão gia vào triều hay đi xã giao, nếu ngươi thật tâm muốn gặp phu nhân thì làm gì có chuyện không gặp được? Còn không phải ngoài miệng nói nói tốt!
Tề nương cảm thấy, tất cả mọi người đều bị khuôn mặt giả dối của vị đại tiểu thư này lừa gạt, nhìn như vậy một tiểu mỹ nhân thấu hiểu lòng người nhưng ai có thể nghĩ tới nội tại nàng lại ác độc như vậy? Đương nhiên, cho rằng Hạ Liên Phòng ngoan độc đồng thời Tề nương một chút cũng không cảm thấy ba mẹ con Thượng Quan thị hạ độc thả rắn các loại thủ đoạn ra tay với tỷ muội Hạ Liên Phòng là có lỗi. Ai bảo bọn họ cản đường chứ? "Phu nhân... Không không không, là di nương, di nương dạo này vẫn khỏe, chỉ là tinh thần có chút sa sút, lão phu nhân lại không cho tam tiểu thư tứ tiểu thư gặp ngài ấy, nói là sợ di nương làm hư, di nương nhớ nữ nhi cho nên gầy yếu không ít..." Nói xong thật nhanh liếc nhìn Hạ Liên Phòng rồi lại nhanh chóng đem tầm mắt dời đi.
"Nga... Là như vậy a..." Hạ Liên Phòng nhẹ nhàng xoa cằm, động tác này có chút bất nhã nhưng do nàng làm lại thành hết sức dễ nhìn. "Nếu đã như thế, chỗ này của ta có chút thuốc bổ, liền làm phiền Tề nương cầm đi cho Thượng Quan di nương dùng, nhớ phải một ngày ba bữa, không thể quên."
Nói xong, Thiên Tuyền đem giỏ trúc đã sớm chuẩn bị xong đưa tới.
Tề nương không dám không nhận, trong lòng lại là nghĩ, vật này nhất quyết không thể để phu nhân ăn, ai biết đại tiểu thư có bỏ thêm thứ gì đó kỳ quái vào trong hay không? Nếu ăn ra cái bệnh gì thì thật là không tốt. Cho nên Tề nương tính toán giấu đi, dù sao đại tiểu thư cũng sẽ không biết bà ta đến cùng có cho phu nhân ăn hay không, huống chi hôm nay trong sân không có nhiều hạ nhân, một đám cũng đều hám lợi, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không có ai phát hiện. "Cám ơn đại tiểu thư quan tâm... nếu Di nương biết nhất định sẽ phi thường vui vẻ."
"Được rồi, ngươi đã có thể đi." Thiên Tuyền lạnh giọng nói.
Tề nương khoác giỏ trúc đứng dậy, ánh mắt lại không tự chủ được rơi đến phong thư bị đặt ở trên bàn kia , lúng túng nói: "Đại tiểu thư... lá thư này..."
"Dù sao ngươi cũng không đưa được ra ngoài, sao nào, chẳng lẽ là ngươi muốn ăn nó?" Diêu Quang bướng bỉnh cười, làm bộ muốn đem lá thứ kia vo thành cục nhét vào trong miệng Tề nương, bà mụ này sợ tới mức lắc đầu cầu xin tha thứ liên tục, không còn có tâm tư muốn lấy lại nữa.
Ngay khi Tề nương đã bước một chân ra khỏi ngưỡng cửa, âm thanh lãnh đạm của Hạ Liên Phòng từ phía sau truyền đến: "Ta đã gặp cháu gái của bà tử, nha đầu tên Hoa nhi kia sinh ra không tồi, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, sau này nên có một nơi quy túc tốt."
Tề nương vừa nghe, cả người liền chấn động! Hoa nhi là đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ, do nhi tử đã mất lưu lại, cả nhà chỉ còn lại có một cây dòng độc đinh như vậy, thường ngày đều coi như tròng mắt mà thương yêu, nơi nào bỏ được khiến Hoa nhi chút chút đau khổ nào? Đại tiểu thư nói lời này rõ ràng chính là đang uy hiếp bà ta, nếu bà ta không làm theo lời nàng phân phó thì Hoa nhi liền, liền! Tề nương cắn răng một cái, nói: "Đại tiểu thư cứ việc yên tâm, phàm là chuyện do đại tiểu thư phân phó, lão nô nhất định dùng toàn lực hoàn thành!" Phu nhân, lão nô chăm sóc ngươi đến lớn, lại vì ngươi làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, cũng đã đến lúc ngài nên hồi báo lão nô một chút rồi! Rồi lại nâng cái chân còn lại, nhưng không cẩn thận rơi vào khoảng không, cả người chật vật từ trên bậc thang lộn xuống, cũng may rơi không mạnh, bà ta còn ôm chặt giỏ trúc, liền ngượng ngùng bò lên, ngại ngùng mang một gương mặt già nua rời đi.
Bọn hạ nhân trong Hạm Đạm trúc đều đều coi như nhìn con khỉ diễn trò, Tề nương phẫn hận bất bình trong lòng lại bất đắc dĩ bị người quản chế nên chỉ đành khuất phục.
Thấy Tề nương ba bước một lảo đảo năm bước một lảo đảo, Hạ Liên Phòng biết, bản thân mình đã chọc trúng nhược điểm của bà ta, lúc này, Sắt Từ tính tình mặc dù nòng nảy nhưng lại mềm lòng nhất hỏi: "Tiểu thư, người nhà kia... Chúng ta có muốn thả hay không?"
Hạ Liên Phòng chưa trả lời, Cầm Thi liền cau mày nói: "Nói gì vậy, thật vất vả đem bọn họ dẫn Yến Lương, đây chính là cơ hội tốt để bắt lấy thóp Tề nương, đem người nhà kia thả là định làm cho Tề nương lại tiếp tục giúp Thượng Quan di nương hại tiểu thư thiếu gia sao? Sắt Từ, ngươi quên ban đầu chúng ta bị vu oan trộm đồ, bị đánh mười mấy hèo kia sao? Lúc trước Tề nương kia nói như thế nào? Một ngày kia, nhất định muốn đem chúng ta phát mại ra phủ, hoặc là đưa cho khất cái làm tức phụ!"
Sắt Từ nghe xong, nhất thời trên mặt hiện ra vẻ quẫn bách, nàng cầu cứu đưa ánh mắt về phía Thiên Tuyền cùng Diêu Quang đứng ở một bên, nhưng nhị tỳ này dĩ vãng sinh hoạt đều là đao quang kiếm ảnh ngươi chết ta sống, hiểu rõ nhất đạo lý nhổ cỏ phải nhổ tận gốc đánh rắn phải đánh chết nên tất nhiên sẽ không đứng về phía Sắt Từ . Vì thế Sắt Từ lại nhìn về phía Lục nương, nhưng Lục nương lại cũng dùng ánh mắt không đồng ý nhìn chăm chú vào bản thân mình. Sắt Từ nhất thời cảm thấy ủy khuất, không rõ mình tới cùng là làm sai chỗ nào, nay tiểu thư đương gia làm chủ, nhị tiểu thư cùng đại thiếu gia sống yên vui ổn thỏa, vì sao không thể tìm chỗ khoan dung mà độ lượng chứ? mấy người Thượng Quan di nương xét đến cùng cũng không tạo ra thương tổn thực sự gì tới tiểu thư nha!
Đối với Hạ Liên Phòng mà nói, Sắt Từ trung thành thì đủ trung thành, đáng tiếc đầu óc thủy chung không đủ linh quang, nhất là ở một số vấn đề nào đó, quá mức lòng dạ đàn bà. Nàng thản nhiên nói: "Ngươi biện hộ cho các nàng, cũng không ngẫm lại các nàng nhận hay không nhận. Nếu ta không ra khỏi Phật đường, ngày đó pha trộn với Thượng Quan Ngộ là ta, nếu là trước đó vài ngày tổ mẫu không có dẫn Hồng Trang mà là mang theo Hồi nhi đi, như vậy có da thịt gần gủi cùng Trương Chính Thư chính là Hồi nhi, bây giờ tam tiểu thư tứ tiểu thư có bao nhiêu thảm, ngươi cho rằng, ta cùng Hồi nhi sẽ tốt hơn bào nhiêu?" Người như Thượng Quan thị giống như là con gián đánh mãi không chết, chỉ cần còn có một hơi thì sẽ phải tùy thời đề phòng bà ta cắn ngược lại ngươi một ngụm. Nếu không phải nàng còn có chuyện muốn biết từ trong miệng Thượng Quan thị thì đã sớm xử lý ba nữ nhân này, nơi nào còn có thể để họ ở lại trong phủ.
Đại họa tâm phúc, nhanh chóng diệt trừ mới là thượng sách.
Nghe vậy, Sắt Từ biến đổi thần sắc liên hồi, nàng coi như đã thụ giáo, cũng biết tiểu thư là coi trọng mình mới giải thích với mình như vậy nên liền quỳ xuống: "Là nô tỳ sai lầm, nô tỳ không nên nghĩ như vậy!"
"Ngươi nghĩ cũng không sai." Chung quy ở trong mắt người khác, thương tổn mà Thượng Quan thị gây cho nàng đích xác không lớn bao nhiều, nhưng kiếp trước phát sinh đủ loại, Hạ Liên Phòng vĩnh viễn vô pháp quên đi! "Ta cùng Thượng Quan di nương không chỉ là địch nhân, còn là kẻ thù. Ngươi là tỳ nữ của ta thì phải đứng bên phía ta, dù ngươi đồng tình thương xót các nàng thế nào cũng chớ quên, chủ tử của ngươi là ai, lập trường của ngươi là cái gì." Dư thừa đồng tình tâm phân một chút ra ngoài không có gì không tốt, chỉ cần nàng chặt chẽ nhớ ai mới là chủ tử là được.
Cầm Thi tiến lên thỉnh tội: "Là nô tỳ chưa thể chỉ bảo tốt Sắt Từ, kính xin tiểu thư trách phạt!" Nàng thật sự là không biết, Sắt Từ trừ bỏ tính tình nóng nảy lại còn có ý tưởng mềm yếu buồn cười như vậy! Không làm dao thớt, liền thành thịt cá, đạo lý này mà đến hôm nay Sắt Từ lại vẫn không hiểu! Nếu các nàng không muốn bị nuốt vào bụng thì chỉ có thể đem mình làm lưỡi dao, vót nhọn, mài sắc! Sau đó một đao chém đứt những kẻ không có ý tốt kia!
"Khôn glieen quan đến ngươi." Thiên Tuyền không nhìn nổi nhất là có kẻ chịu ủy khuất, cũng quỳ xuống xin đi giết giặc: "Tiểu thư, nô tỳ muốn mang Sắt Từ rời phủ, kính xin tiểu thư ân chuẩn."
Hạ Liên Phòng xưa nay đều coi Thiên Tuyền không phải chủ tớ mà giống như bằng hữu, liền gật đầu. Chỉ chốc lát sau, nàng liền cảm thấy mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi, Cầm Thi Diêu Quang liền hầu hạ nàng đi nghỉ. Lục nương thì đến phòng bếp sai người nấu chè đậu xanh, ngày cuối hè, mắt thấy liền muốn sang thu nhưng thời tiết chẳng những không chuyển lạnh, ngược lại càng ngày càng nóng, khối băng mùa đông năm trước cất giữ đã sắp dùng hết, thật sự hi vọng khí trời nhanh chóng trở nên mát mẻ, tiểu thư cứ mùa hè là giảm cân, mỗi khi khí trời nóng bức khẩu vị liền không được tốt, ba bữa nay đều ăn ít đi, cứ thế mãi sợ là thân mình sẽ chịu không nổi.
Bên kia, Thượng Quan thị biết Tề nương chưa thể gửi thư đi cả người đều mềm nhũn ra. Hôm nay nóng, nhưng bà ta lại cảm thấy một trận lại một trận ác hàn, ngay cả giỏ trúc chỗ khuỷu tay Tề nương cũng không chú ý đến.
Đến Ngọ thiện bà ta liền phát hiện trên bàn trừ bỏ mấy đĩa rau xanh còn có thêm một bát canh ngân nhĩ tổ yến, không khỏi cảm thấy kỳ quái liền hỏi: "Tổ yến này là từ đâu tới?"
Tề nương cứng người lại, vội nói: "Hồi bẩm phu nhân, sáng hôm nay tuy lão nô không thể rời phủ liền bị ngăn lại nhưng trên đường trở về gặp được bà mụ trông coi khố phòng, bà mụ kia cùng lão nô vốn là quen biết, có chút giao tình, lão nô từng giúp nàng ta một chuyện. Hôm nay hành sự không thành, lại thấy phu nhân ngày càng gầy yếu, tinh thần không tốt, liền nói chút lời hay với bà mụ kia, lấy được chút thuốc bổ trong khố phòng, nhưng mà phu nhân ngài yên tâm, quyết sẽ không có ai phát hiện! Lão nô đã chọn chỗ không ai chú ý nhất mà lấy!" Lời này bà ta đã nghĩ ra trên đường trở về.
Cũng may Thượng Quan thị thập phần tín nhiệm bà ta cho nên cũng không hỏi nhiều, cũng không nhận ra trong lời này có rất nhiều lỗ hổng. Bà ta bưng bát canh ngân nhĩ tổ yến lên, lệ hoen vành mắt: "Vẫn là bà tử ngươi đối xử với ta tốt nhất!" Nói xong từng muỗng từng muỗng uống vào, trong lòng mắng Hạ Liên Phòng cẩu huyết phun đầu. Nhớ tới cảnh tượng khi mình làm gia chủ khố phòng kia tùy ý lấy bạc tùy tiện dùng tiêu xài, lại nhìn xem nay chỉ có thể uống loại canh tổ yến hẹ phẩm nhất, nhất thời bi thương trào ra, hận ý trào lên trong lòng: "Một ngày nào đó, ta muốn tiểu tiện nhân kia chết ở trên tay ta!"
Nếu đặt ở dĩ vãng, Tề nương đã sớm nhào tới không cho bà ta nói bậy, tai vách mạch rừng, vạn nhất bị ai nghe thấy, truyền vào trong tai Hạ Liên Phòng thì sao? Nhưng hôm nay bà ta đã lĩnh giáo, có nói những lời này thì có gì hữu dụng gì? Đành phải sắc mặt không chừng nghe Thượng Quan thị mắng tỷ đệ ba người Hạ Liên Phòng, trong lòng lại nói: phu nhân, nếu tổ yến này không có vấn đề thì là tốt nhất, nếu thật sự bị động tay chân vào... Cũng mong ngài lượng giải cho một lòng yêu cháu của lão nô đi! Nhi tử của lão nô ở hàn lâm phủ hầu việc gặp chuyện không may chết đi, hắn chỉ lưu lại mỗi đứa con này, lão nô thật sự không thể lại để cho nó bởi vì ngài mà chết sớm a! Vị đại tiểu thư như thiên tiên kia là kẻ lòng dạ ác độc, lão nô cũng là bị bức bất đắc dĩ!
Mia: Gieo nhân nào thì gặt quả ấy thôi mấy mụ ạ!