Mục lục
Đích Nữ Truyện Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thật Hạ Liên Phòng so với ai đều rõ ràng, Từ thị ngoài miệng nói muốn cho nàng cây nhân sâm ngàn năm này, nhưng nếu nàng thật sự tiếp nhận, Từ thị chắc chắn nhớ mãi không quên. Huống chi đây cũng không được coi là cái thứ tốt gì, có cho nàng cũng vô dụng, chi bằng chối từ, làm một cháu gái hiếu thuận. "Tổ mẫu, cháu gái hôm nay vừa ra Phật đường, muốn đến sân viện của Hồi nhi cùng Tiềm Nhi xem thử, nhưng tâm lý không yên, sợ hai người bọn họ đối với trưởng tỷ này có phê bình kín đáo, mấy năm nay là cháu gái chậm trễ bọn họ, nếu tổ mẫu cùng đi thì lại khác, phải chăng có thể làm phiền ngài đi cùng cháu gái?"

Từ thị nghe vậy, gật đầu nói: "CÙng được, ta cũng đã vài ngày không thấy Hồi nhi cùng Tiềm Nhi, nhị di nương của cháu nói Hồi nhi nhiễm phong hàn, mấy ngày nay vẫn bị bệnh liệt giường, Tiềm Nhi mỗi ngày đi học đường công khóa phiền phức, ta liền miễn vấn an cho nó, nay nếu Liên nhi nói như vậy, ta làm tổ mẫu cũng đích xác nên đi xem xem." Nói xong liền để Ngụy nương cầm áo choàng thêu mẫu đơn minh hoàng lại đây, tự mình phủ thêm cho Hạ Liên Phòng. "Cháu đứa nhỏ này tại sao lại mặc ít như vậy? Nay bên ngoài băng thiên tuyết địa, cẩn thận bị nhiễm phong hàn."

Hạ Liên Phòng trở tay cầm lại tay Từ thị, đáy mắt đã có nước mắt lóe ra: "Tổ mẫu nói cái gì vậy, là cháu gái không tốt, khiến tổ mẫu bận tâm như thế."

Nàng vốn trời sinh mỹ mạo, mắt phượng rưng rưng càng có vẻ cả người giống như đóa hoa yêu kiều điềm đạm đáng yêu, trái tim Từ thị bị nàng mang lệ nhìn chăm chú cho mềm nhũn, lại cảm thấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang hơi run rẩy, trong lòng càng là thêm thương yêu: "Mấy năm nay cháu ở Phật đường, là tổ mẫu chậm trễ cháu, cháu đứa nhỏ này, luôn cố chấp như thế, sau này cháu nên sửa lại đi!"

Ai mà không thích một nữ hài tử mảnh mai mềm mại chứ? Đặc biệt trên người cô bé này còn chảy dòng máu của ngươi, lại là đích trưởng nữ, còn ỷ lại ngươi như vậy, vừa ra Phật đường chuyện thứ nhất là muốn tới đây nhìn ngươi, Từ thị sao có thể hờ hững? Nếu như nói bà ta đối với Hạ Mạt Hồi cùng với hai đứa cháu gái thứ xuất đều không có coi trọng, nhưng đối với Hạ Liên Phòng bà ta đích xác là có vài phần thật tâm thương yêu, chỉ là so sánh với cháu trai thì kém một ít mà thôi.

Hạ Liên Phòng cũng biết điểm này, nàng chiếm thân phận đích trưởng nữ , nhà mẹ đẻ của mẫu thân lại là Phủ Tĩnh quốc công vô cùng được Thánh Thượng xem trọng cho nên Từ thị đối với nàng mới có cầu tất ứng. Nàng đối với vị tổ mẫu này kỳ thật cũng không có nhiều cảm tình, nếu không phải do lão nhân gia bà ta, Thượng Quan thị sao có thể nhập phủ, mẫu thân lại tích tụ khó giải thê lương qua đời như thế nào, kiếp trước đệ muội cuối cùng rơi vào kết cục như vậy thế nào? "Tổ mẫu nói đúng, cháu gái xin thụ giáo. Ngụy nương, lại đi lấy kiện áo choàng đến, đừng khiến tổ mẫu bị nhiễm lạnh." Ngụy nương vội vàng đi lấy áo choàng, dưới sự trợ giúp của Hạ Liên Phòng mặc vào cho Từ thị, đoàn người chậm rãi đi đến U Lan các mà Hạ Lan Tiềm ở.

Nay khí trời rét lạnh, dưới đất nước kết thành một tầng băng mỏng, Hạ Liên Phòng thỉnh thoảng nhẹ giọng nhắc nhở Từ thị phải cẩn thận, bộ dáng động lòng người như vậy rất được lòng Từ thị, bà ta vỗ mu bàn tay Hạ Liên Phòng nói: "Đừng chỉ lo cho ta, cháu cũng cần phải chú ý, ngàn vạn chớ để bị cảm lạnh." Mấy ngày nay lạnh đến mức đòi mạng, nếu nhiễm phong hàn thì không tốt.

"Dạ, đa tạ tổ mẫu quan tâm."

Sân viện Từ thị ở cách U Lan các không tính gần, đoàn người đi một hồi lâu mới đến, xa xa liền nhìn thấy ở cửa có hai gia đinh canh chừng, Hạ Liên Phòng nhận được đó là người của Thượng Quan thị .

Thấy là lão phu nhân tới, hai danh gia đinh liền vội vàng hành lễ, sau đó có chút khổ sở nói: "Lão phu nhân, nhị phu nhân đang ở bên trong cùng đại thiếu gia nói chuyện đâu, ngài xem..."

Ngụy nương nói: "Nhị phu nhân trước giờ đều là nhân từ hiền hòa, nàng có thể đến xem đại thiếu gia, nói vậy cũng là quan tâm cậu ấy. Lão phu nhân hôm nay tâm huyết dâng trào muốn tới đây xem, nếu nhị phu nhân ở đây thì không thể tốt hơn, vừa lúc đại tiểu thư cũng đến, người một nhà khó được gặp mặt đoàn viên, các ngươi còn không mau tránh ra?"

Bà nói lời này rất có học vấn, hai tên gia đinh kia nơi nào dám ngăn đón? Chỉ đành âm thầm kêu khổ, phu nhân làm cho bọn họ canh giữ tại cửa ai cũng không cho đi vào, nào biết lão phu nhân cùng đại tiểu thư tại Phật đường đãi mấy năm lại đến?

Hai người dùng khóe mắt dư quang trộm nhìn Hạ Liên Phòng, thấy nàng tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng dáng người yểu điệu tinh tế, tuy bao bọc trong lớp áo choàng dày nhưng cũng không giấu nổi khí chất thiên tiên, bất giác nhìn đến ngây người.

Hạ Liên Phòng đỡ lão phu nhân đi vào, trong lòng lại hết sức khẩn trương. Nàng lựa chọn lúc này lại đây không phải là tùy ý, Thượng Quan thị lúc trước có song bào thai, Từ thị đối với bà ta có kỳ vọng phi thường lớn, ai ngờ kết quả lại là một đôi bé gái. Thượng Quan thị vốn là vô cùng hi vọng có thể sinh được con trai để củng cố địa vị của mình, tốt nhất là có thể được phù chính, nhưng ai có thể ngờ bụng không cố gắng, sinh ra tất cả đều là con gái, vì thế oán hận Hạ Lan Tiềm càng sâu, sao có thể đối xử tử tế với nó? Chỉ là ả làm người thích sĩ diện, chẳng sợ trong lòng cực kỳ hận Hạ Lan Tiềm, ngoài mặt vẫn muốn biểu hiện ôn nhu rộng lượng, trên phương diện ăn mặc trước nay đều không bạc đãi, nhưng ả nào có hảo tâm như vậy? Ban đầu Thượng Quan thị cũng đích xác nghĩ muốn đối xử tốt với cậu một chút, ít nhất ở mặt ngoài muốn giả vờ, như vậy về sau nói không chừng đứa nhỏ này sẽ tương đối thân thiết với ả. Nhưng ai biết Hạ Lan Tiềm tuy rằng tuổi còn rất nhỏ nhưng đối với ả lại hết sức chán ghét, vẫn cho rằng ả hại chết mẫu thân, đuổi đại tỷ đi, nên mặc kệ ả lấy lòng như thế nào đều không cho sắc mặt tốt. Sau này Thượng Quan thị cũng từ bỏ, ả vốn đối với nó cũng không có hảo cảm gì, mỗi khi nhìn đến gương mặt có năm phần tương tự phu nhân đã mất, ả liền hận không thể xé nát!

Mà Hạ Liên Phòng sở dĩ khẩn trương, cũng không phải là bởi vì Thượng Quan thị. Kiếp trước nàng chính mắt thấy đệ đệ tử vong, biết hết thảy sự tình không chịu nổi phát sinh tại trên người cậu, nay tái kiến, chỉ cần có thể nhìn thấy Tiềm Nhi còn sống tốt nàng liền cảm thấy ông trời đối với mình thập phần ưu ái.

Vào phòng khách, Hạ Lan Tiềm đang đứng ở trước bàn trợn mắt nhìn Thượng Quan thị: "Ta không cần ngươi làm bộ hảo tâm! Ngươi cút ra cho ta!"

Từ thị vừa vào cửa liền nghe đến những lời này, chân mày lập tức liền nhíu lại: "Tiềm Nhi, cháu nói cái gì vậy!"

Hạ Lan Tiềm vừa quay đầu thấy là Từ thị, đang chuẩn bị lên án Thượng Quan thị, lại thấy thiếu nữ đứng bên người Từ thị, nàng mặc áo váy thanh nhã vàng nhạt, bên hông treo một khối liên hoa noãn ngọc, bên ngoài phủ một kiện áo choàng thêu mẫu đơn minh hoàng, thoạt nhìn thanh nhã tú lệ không sao tả được.. lại là đại tỷ đã rất lâu không gặp.

Cậu ngây người, nói không ra lời gì, mà Hạ Liên Phòng thản nhiên nâng đỡ Từ thị đến bên ghế dựa ngồi xuống, lại tri kỷ đem lò sưởi trên bàn đưa qua, sau đó ngồi xuống kế bên Từ thị, vẫy tay với Hạ Lan Tiềm: "Tiềm Nhi, lại đây."

Hạ Lan Tiềm ngơ ngác đi qua, vẫn không thể tin được đại tỷ ở Phật đường ba năm qua thế nhưng đi ra!"Đại, đại tỷ..."

"Đệ đứa nhỏ này, sao có thể nói chuyện với nhị phu nhân như thế ?" Nàng nhẹ nhàng gõ trán đệ đệ, nói với Thượng Quan thị: "Ta biết nhị phu nhân trước giờ đều là người rộng lượng, Tiềm Nhi tuổi tác còn nhỏ, nói năng lỗ mãng, không đủ hiểu chuyện, kính xin nhị phu nhân thông cảm nhiều hơn." Trước khi Thượng Quan thị kịp lên tiếng chỉ trích Hạ Lan Tiềm, dù Thượng Quan thị có tâm, cũng sợ bị chụp cho cái thanh danh khe khắt đích tử .

Không có gì đáng kinh ngạc, Hạ Lan Tiềm chán ghét nói: "Đại tỷ, bà ta chẳng qua là kẻ thị thiếp, nhưng tỷ là đích nữ, dù có xử lý bà ta cũng được, nào có đạo lý phải bồi tội với bà ta?!"

Tiểu tử ngốc này. "Không được phép nói chuyện với nhị phu nhân như vậy, ta tuy ở Phật đường lâu nhưng cũng biết nhị phu nhân là người có khả năng, làm người lại ôn hòa rộng lượng, coi đệ như con của mình, ngay cả tổ mẫu đều đối với bà tán thưởng có thêm, sao đệ có thể nào nói bà như thế?" Ngẩng đầu, đối mặt Thượng Quan thị tươi cười dịu dàng như cũ, "Mẫu thân đi sớm, ta làm trưởng tỷ lại không chỉ bảo đầy đủ, kính xin nhị phu nhân đừng trách."

Thượng Quan thị giờ mới phản ứng kịp, vội cười nói: "Đó là đương nhiên, Tiềm Nhi năm nay bất quá mới 10 tuổi, đúng độ tuổi ham chơi không thích đọc sách, ta sao có thể trách cậu ấy chứ?" Lời nói ra vừa thể hiện chính mình rộng lượng, lại uyển chuyển ám hiệu lão phu nhân, Hạ Lan Tiềm không thích đọc sách.

Quả nhiên, Từ thị nhất thời liền đổi sắc mặt: "Tiềm Nhi, tổ mẫu đã nói với cháu bao nhiêu lần, cháu là công tử của phủ đại học sĩ, tương lai muốn thi đậu công danh, đi học đường là để cháu dốc lòng học tập mà không phải là đi học mấy trò kỳ quái mang về chơi!" Bà ta tức giận đến mức ngực phập phồng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

"Tổ mẫu đừng tức giận, Tiềm Nhi, còn không mau nhận lỗi với tổ mẫu?"

"Đại tỷ!"

"Tiềm Nhi!"

Dưới cái nhìn của Hạ Liên Phòng, Hạ Lan Tiềm bất đắc dĩ nói: "Là cháu sai, tổ mẫu."

Từ thị còn chưa nói chuyện, Hạ Liên Phòng liền cười nói: "Tục ngữ nói biết sai có thể thay đổi, thiện mạc đại yên, tổ mẫu cần gì phải bởi vì chút việc nhỏ này mà tức giận chứ? Nếu chọc tức thân mình thì không tốt đâu. Cháu gái nhớ rõ phụ thân năm đó mười bốn tuổi đỗ Trạng Nguyên, nhưng phụ thân từng vụng trộm nói cho cháu gái biết, kỳ thật nha, năm đó cha cũng không thích đọc sách, là nhờ tổ mẫu ngài ân cần chỉ bảo mới đỗ cao, có ngài ở đây, tiền đồ của Tiềm Nhi nhất định không có giới hạn, tổ mẫu cần gì phải quan tâm nhất thời chứ?"

Từ thị bị lời nói của nàng dỗ cho đổi giận thành vui: "Liên nhi đúng là biết nói lời dễ nghe dỗ lão thái bà này!"

"Tổ mẫu nói cái gì nha, ngài đâu có lão." Hạ Liên Phòng cười khẽ, ý bảo Hạ Lan Tiềm lại đây, "Còn không nhanh cám ơn tổ mẫu, bằng không hôm nay đệ đáng phải bị đánh đòn."

Hạ Lan Tiềm trên mặt vẫn có bất mãn, nhưng lại ngoan ngoãn nói: "Tổ mẫu dạy phải, Tôn nhi biết sai rồi."

Thượng Quan thị thấy một màn như vậy thì ngạc nhiên không thôi. Lúc bà ta vào phủ, Đại tiểu thư này vẫn là tiểu cô nương nhu nhược không tranh sự đời, sao vào Phật đường ba năm lại phảng phất như thay đổi thành người khác, mấy câu ngắn ngủi liền đem Từ thị thập phần khó phục vụ dỗ cho mặt mày hớn hở? !"Đại tiểu thư..."

"Nhị phu nhân không cần khách sáo như thế, đều là người một nhà, ngài gọi ta Liên nhi là được."

Từ thị vỗ vỗ tay Hạ Liên Phòng, khen: "Liên nhi là người có lòng dạ rộng lớn."

"Vậy nếu ta từ chối thì bất kính rồi." Thượng Quan thị cười có chút miễn cưỡng, bà ta ẩn ẩn cảm thấy Đại tiểu thư trước mặt cũng không hề dễ đối phó như Hạ Lan Tiềm hay là Hạ Mạt Hồi, đối phương từ khi tiến vào đến bây giờ, trên mặt thủy chung mang theo nụ cười nhu nhược như gió xuân, nhìn không ra một chút sơ hở nào, nếu không phải bản thân nàng thật sự như thế thì chính là rất giỏi ẩn giấu. Nếu là vế sau... Chính mình nên cẩn thận. "Liên nhi, sao hôm nay con lại ra Phật đường ?"

Hạ Liên Phòng cúi đầu cười khẽ, vô cùng xấu hổ: "Sau khi mẫu thân qua đời, trong lòng ta thập phần khổ sở, ở Phật đường tụng kinh lễ Phật 3 năm, cũng may trong phủ được nhị phu nhân cai quản gọn gàng ngăn nắp, nay xem ra, ta cũng yên tâm. Chỉ là đệ muội còn nhỏ tuổi, trong lòng ta dù rất khổ sở cũng phải nhìn bọn họ trưởng thành mới được. Ngày sau việc học của Tiềm Nhi liền giao cho ta đi, nhị phu nhân mỗi ngày làm lụng vất vả quản lý công việc trong phủ đã thập phần mệt mỏi, chuyện của Tiềm Nhi không cần lại phiền toái ngài. Tổ mẫu, ngài cảm thấy thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK