"Binh tới thì đánh nước tới đất chặn là được." Hạ Liên Phòng thản nhiên nói.
Đang khi nói chuyện, Hạ Mạt Hồi tới, nàng vui sướng nâng một chiếc hộp khắc từ gỗ lim, trên mặt mang cười, thấy Hạ Liên Phòng liền như hiến vật quý đưa lại đây: "Đại tỷ, cho tỷ xem cái này!" Nói xong, đem nắp đậy nhẹ nhàng mở ra, bên trong lộ ra cây trâm hoa sen tạo hình kiểu cổ xưa đơn giản lại dị thường tinh xảo. "Muội biết đại tỷ có nhiều cây trâm hoa sen, nhưng cái này muội vừa nhìn thấy liền cảm thấy rất thích hợp đại tỷ!"
Hạ Liên Phòng mỉm cười, thoáng nghiêng người về phía trước: "Vậy thì làm phiền Hồi nhi cài lên cho đại tỷ." Bởi vì trong tên tỷ đệ ba người các nàng có tên các loại hoa cỏ, cho nên trên vật dụng của mọi người vật phần lớn đều nạm hoặc là điêu khắc những loại hoa này, trên tay ai có kiểu của hai người khác cũng sẽ lập tức đưa lại đây, cho nên nàng rất là cảm động trước ý tốt của muội muội.
Hạ Mạt Hồi cười híp mắt đem cây trâm cài vào mái tóc đen nhánh như mây của Hạ Liên Phòng, sau đó lui hai bước, vỗ tay cười nói: "Hội hoa xuân Nguyên Tiêu ngày mai, đại tỷ nhất định có thể nổi bật, độc chiếm hạng đầu!" Nàng đối với đại tỷ rất có lòng tin! Trong nhà trừ bỏ phụ thân, đại tỷ là người đọc thuộc rất nhiều lại thích xem sách, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, chắc chắn sau Hội hoa xuân Nguyên Tiêu ngày mai đại tỷ sẽ nổi bật nhất trong tất cả các tiểu thư khuê tú!
"Muốn đứng đầu làm cái gì? Thuận theo tự nhiên là được. Hơn nữa, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, sao có thể tự tin một cách mù quáng như vậy?" Xem dáng vẻ lên mặt kia của Hạ Mạt Hồi, Hạ Liên Phòng không khỏi cảm thấy buồn cười, duỗi tay nhéo mũi nàng một cái, Hạ Mạt Hồi vội vàng che mũi lui về phía sau: "Đừng, đừng! Đừng niết mũi người ta, sẽ bị bóp bẹp !" Nàng cũng không muốn bị bẹp mũi giống như mĩ nhân cung nữ đồ (tranh vẽ cung nữ)!
Lục nương đứng ở một bên cười vui vẻ: "Nhị tiểu thư còn nhỏ tuổi đã biết thích đẹp!"
Hạ Mạt Hồi phồng miệng, đang muốn nói chuyện liền thấy một tên nha hoàn tam đẳng bưng khay đi tới, bên trên đặt một chén súp tỏa hơi nóng, hương vị bay bốn phía."Đại tiểu thư, đây là bát súp lão phu nhân phân phó làm để đại tiểu thư bồi bổ thân mình, thỉnh đại tiểu thư thừa dịp còn nóng dùng ạ."
Hạ Liên Phòng cảm thấy này thanh âm nha hoàn này có chút quen tai, liền ra lệnh nói: "Ngươi ngẩng đầu lên."
Nha hoàn kia do dự một chút, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên, hóa ra là Đông Hương trước đó vài ngày ở Hạm Đạm trúc cãi lộn la hét muốn gặp Hạ Liên Phòng, không chịu rời phủ kia.
Cầm Thi nhận lấy khay trong tay nàng ta, hoài nghi hỏi: "Sao lại là ngươi bưng tới? Trong sân chẳng lẽ không còn nha hoàn nào khác sao?" Tam đẳng nha hoàn cùng thô sử nha hoàn không có gì khác nhau, nhưng việc hầu hạ chuyện ăn uống của tiểu thư như vậy thì không đến lượt bọn họ làm.
"Nô, nô tỳ là ở cửa sân gặp được người của phòng bếp lớn, thấy Cầm Sắt hai vị tỷ tỷ đều không ở đấy, cho nên mới cả gan đem bát súp này đưa tới. Va chạm đại tiểu thư, kính xin đại tiểu thư thứ tội nha!" Đông Hương hai tay rỗi rãi, vội vàng quỳ xuống, sợ không cẩn thận dẫn tới đại tiểu thư tức giận, vậy thì mình sẽ không có quả ngon để ăn.
Cầm Thi nghe xong, cũng không hoài nghi mà đem bát súp bỏ lên trên bàn nhân tiện nói: "Tiểu thư, thừa dịp còn nóng uống đi, miễn cho trong chốc lát để lạnh."
Hạ Liên Phòng cứ nhìn trân trân Đông Hương, nhìn đến mức trán nàng ta chảy đầy mồ hôi, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn trực diện, sau đó cười nói: "Đông Hương, ngươi đã quên sao, sân viện này là sân viện của ai, ngươi là nô tài của người nào. Còn có, chuyện của Đức Tử còn chưa xong, tâm tư của ngươi đã không chịu yên rồi?"
Đông Hương vừa nghe, cả người đều run lên, thân mình quỳ trên mặt đất không ngừng phát run, sợ tới mức ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Trải qua mấy ngày nay quan sát, nàng ta xem như hiểu, đại tiểu thư tuy rằng ôn hòa dễ nói chuyện, cứ như vị Bồ Tát sống, nhưng đối với người phạm sai lầm lại không chút nào nhân từ nương tay. Chính mình lúc trước phạm tội lớn, là đại tiểu thư khai ân mới lưu lại, nhưng hôm nay mình lại làm chuyện như vậy...
Hạ Liên Phòng không quan tâm nàng ta đang suy nghĩ cái gì, chỉ nói với Cầm Thi: "Đem bát súp này thưởng cho Đông Hương, nhìn nàng uống vào." Bên trong có thứ gì thì nàng không biết, nhưng Thượng Quan thị chẳng lẽ là điên rồi phải không, lại đi chọn Đông Hương để làm chuyện này? Chưa nói đến Đông Hương này chỉ là một tam đẳng nha hoàn, chỉ riêng biểu tình chột dạ trên mặt nàng ta liền để cho người khác liếc mắt liền nhìn nhìn ra được, bên cạnh Thượng Quan thị quả nhiên là không còn ai có thể dùng?
Cầm Thi vốn thông minh, lập tức hiểu ý tứ Hạ Liên Phòng, sắc mặt nhất thời trở nên phi thường khó coi, ánh mắt nhìn Đông Hương cũng lăng lệ. Đại tiểu thư nhân từ, lưu nàng ta ở trong sân, nàng ta lại cả gan làm loạn như thế, dám nghe theo Thượng Quan thị! "Vâng, tiểu thư." Đem bát súp bưng lên, đưa đến bên miệng Đông Hương, lạnh lùng nói: "Đây là đại tiểu thư ban thưởng cho ngươi, còn không nhanh tạ ơn!"
Đông Hương nhất thời mặt xám như tro, sợ tới mức xụi lơ dưới đất, sức lực mạnh mẽ ngày thường mất hết. Nàng ta đáng thương nhìn Cầm Thi, ngóng trông đối phương có thể mềm lòng giúp mình cầu tình, nhưng Cầm Thi chỉ lãnh đạm nhìn chằm chằm nàng ta. Đông Hương bất đắc dĩ, đành ở trước mặt Hạ Liên Phòng mặt đem bát súp kia uống vào, một lát sau nàng ta liền dùng sức cào xé ở trên mặt, không ngờ trên gương mặt láng mịn kia lại hiện lên đầy mụn đỏ! Nàng ta vừa cào, liền cào phá mụn đỏ, chảy ra máu, thập phần đáng sợ.
Sắt Từ bị dọa hít sâu liên tục, Lục nương cùng Cầm Thi lại đều lạnh lùng nhìn, Đông Hương này quả nhiên là kẻ không biết điều ! Đại tiểu thư nhân từ đem nàng lưu tại trong sân, nàng ta lại vẫn dám phản chủ! Loại nô tài như vậy nhà ai dám cần? Điều duy nhất khiến Hạ Liên Phòng có chút kỳ quái là Hồi nhi thế nhưng cũng không sợ chút nào, thấy Đông Hương biến thành cái dáng vẻ như quỷ này mà còn lạnh lùng nói chất vấn: "Nói! Là ai sai sử ngươi đưa bát súp này đến?!"
"Đại tiểu thư có ý tốt để lại ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn, loại nô tài phản chủ này như người lưu lại có lợi ích gì!" Lục nương tiến lên một cước đem Đông Hương đá ngã, Đông Hương tựa hồ không ngứa nữa, nàng ta không còn cào mặt, nhưng những nốt mụn kia lại không ngừng đỏ tấy lên, không ngừng mọc thêm. Nàng ta sờ mặt, vạn phần hoảng sợ, có thế nào cũng không ngờ rằng mình sẽ biến thành cái dạng này."Nô tỳ oan uổng, nô tỳ oan uổng a! Nô tỳ cũng không biết bát súp này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, thật sự là lão phu nhân bên kia đưa lại đây cho đại tiểu thư bổ thân mình mà!"
Hạ Liên Phòng cười khẽ: "Đã đến lúc này ngươi còn nói dối. Thôi được rồi, ta cũng không cần nghe ngươi nói lời thật, Lục nương, cho người đem nàng ta kéo ra ngoài, trượng trách hai mươi bản, rồi phát mại đi."
Đông Hương này, vốn còn định giãy chết, không nghĩ tới đại tiểu thư lại nghe cũng không thèm nghe liền muốn phát mại nàng ta, nhất thời hối hận không thôi: "Nô tỳ nói! Nô tỳ nói! Nô tỳ đều nói! Là nhị di nương buộc nô tỳ làm như vậy, cũng không phải nô tỳ cố ý mà! Bà ta uy hiếp nô tỳ nói là nếu nô tỳ không theo liền xử trí Đức tử, thế nên nô tỳ mới bị quỷ mê tâm hồn, xin đại tiểu thư khai ân, xin đại tiểu thư khai ân!" Nàng ta không thể bị phát mại ra phủ, không thể!
Nàng ta tràn đầy hi vọng cùng cầu xin nhìn Hạ Liên Phòng, nhưng đối phương lại không có chút ý muốn tha thứ cho nàng ta. Lục nương sai người đem nàng ta kéo ra ngoài, một lát sau, tiếng đánh đòn liền lách tách bụp bụp vang lên ở trong sân. Mà người trong phòng thì không một ai sẽ mềm lòng. Hạ Liên Phòng, Hạ Mạt Hồi là chủ tử, tất nhiên sẽ không muốn lưu lại một nô tỳ dễ dàng phản chủ như vậy, còn Cầm Sắt nhị tỳ cùng Lục nương tuy là nô tài, lại hiểu rõ làm nô tài quan trọng nhất là biết trung tâm. Đông Hương vì vị hôn phu của mình, đương nhiên có tình lý, nhưng nàng ta đã ký khế ước bán thân, thì đã là người của Hạ phủ, thân là hạ nhân Hạ phủ mà lại dám hạ độc chủ tử, nô tỳ như vậy ai cần!
"Đại tỷ, Thượng Quan thị này lòng dạ thật là độc ác! Nhiều ngày nay Chu nương nói với muội luôn có người loanh quanh ở gần phòng bếp nhỏ, nói vậy là chắc là người của bà ta, không nghĩ tới bà ta còn chưa chết tâm, lại đem cân não động đến trên người hạ nhân trong sân viện tỷ!" Hạ Mạt Hồi nhíu mày, "Chẳng lẽ không có tỷ, hai nữ nhi của bà ta có thể đi dự tiệc hay sao? Phụ thân còn ở trong phủ đấy, dù chúng ta đều bị bệnh không thể đến cũng không đến lượt thứ xuất các nàng!"
Hạ Liên Phòng tất nhiên cũng biết điểm này, kiếp trước Hạ Lịch không ở trong trong phủ, Từ thị ngóng nhìn có thể qua lại với mấy cao môn đại hộ khác nên mới để Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý đến, nhưng đời này, phụ thân ở, nàng ở, Hồi nhi cũng ở, đâu đến phiên mấy kẻ một lòng leo lên trên kia! "Lục nương, bà đi kêu phòng bếp nhỏ nấu một bát súp, rồi đưa đi cho nhị phu nhân."
Lục nương nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ý nàng, cười hì hì nói: "Lão nô đi ngay đây."
"Hồi nhi, mấy ngày nay nhiều chuyện xảy ra, nhưng công khóa của muội chớ có bỏ quên."
"Đại tỷ yên tâm, muội cũng không phải Tiềm Nhi, muội rất nghiêm túc!" Hạ Mạt Hồi dùng sức gật đầu tỏ vẻ mình thật sự rất nghiêm túc. Nàng cảm thấy bản thân mình đã đủ nỗ lực, nhưng mỗi khi nhìn đến đại tỷ, mới biết được mình thường ngày trôi qua thật sự xem như thoải mái.
"Quen tay hay việc, nếu muội không dụng tâm, rất nhanh sẽ bị người khác đuổi kịp." Hạ Liên Phòng ý bảo Cầm Thi châm trà, "Sức khỏe của muội đã tốt lên chưa?"
"Rất khỏe mạnh, đại tỷ, tỷ đừng lo lắng cho muội nữa, ngược lại là tỷ, thật sự phải hảo hảo bồi bổ một chút, xem, tỷ còn không cao bằng muội đây này!"
Hạ Liên Phòng: "..." Sao lại nói đến chuyện này chứ?
Không được Hạ Liên Phòng đáp lại, Hạ Mạt Hồi cũng không thèm để ý, chuyển thành tò mò hỏi: "Đúng rồi đại tỷ, vì sao tỷ muốn Lục nương đi đưa bát súp cho nhị phu nhân vậy, cho bà ta uống quá lãng phí nha!" Còn không bằng cho chó ăn đâu, cửa viện có nuôi cẩu, bình thường nàng cho đồ ăn đều biết vẫy đuôi mừng, nhưng cho Thượng Quan thị, đối phương chỉ biết ăn no xong rồi hung hăng cắn các nàng một ngụm.
"Bà ta giả lấy danh nghĩa tổ mẫu đưa bát súp cho ta, sao ta có thể không có qua có lại đâu? Bằng không trên chuyện cấp bậc lễ nghĩa khó ăn khó nói."
"... Nhưng bà ta sẽ uống sao?" Hạ Mạt Hồi thực hoài nghi.
"Bà ta uống hay không uống không quan trọng, chỉ cần Lục nương nhìn thấy bà ta là được." Hạ Liên Phòng thủy chung cười. "Bà ta là không tìm được biện pháp vào sân viện của muội cùng Tiềm Nhi, bằng không chỗ các muội hẳn là cũng có một chén đấy. Lúc trước ta đem Đông Hương lưu lại, không ngờ là cho bà ta chỗ trống để chui."
"Vậy vì sao tỷ muốn lưu lại Đông Hương? Ngày đó phát mại cả nàng ta luôn có phải xong rồi không! Thường ngày tỷ đối đãi hạ nhân không tệ, dù Đông Hương này có liên quan đến Đức tử đại tỷ cũng chưa từng xử lý nàng, kết quả nàng ta lại lấy oán trả ơn nhận sự sai sử của Thượng Quan thị! Quả thực là vô sỉ đến cực điểm!" Nói xong Hạ Mạt Hồi lại tức muốn chết.
"Nàng ta vốn là người của nhị phu nhân. Nếu không phải nàng ta, nói không chừng Đức tử sẽ không hạ độc Tiềm Nhi đâu." Hạ Liên Phòng nhìn về phía ngoài sảnh. "Dù ta có đối xử tốt như thế nào với Đông Hương này nàng ta cũng cảm thấy không đủ tốt. Trừ phi ta rướn cổ ngoan ngoãn để nhị phu nhân thiết kế, để nàng ta đắc thủ, bằng không sợ là có thế nào cũng không làm nóng được tâm địa lạnh lẽo của nàng ta." Trên đời này a, có vài người là không thể cho chút chỗ tốt gì, bởi vì các nàng căn bản sẽ không cảm ơn, chỉ biết tham lam muốn càng nhiều hơn.