Hạ Liên Phòng bị giật mình hoảng hốt bừng tỉnh, nàng đột nhiên mở hai mắt ra, phát hiện bản thân lại đang quỳ ngủ ở trước bàn thờ Phật. Phật này... Nàng quay đầu nhìn khắp xung quanh, ẩn ẩn nhớ rõ tựa hồ nghe thấy có người hỏi nàng có hối hận hay không.
Hai chân đã quỳ lâu bắt đầu run lên, từ khi nàng thành quỷ hồn tới nay đã rất lâu không có cảm thấy đau đớn. Cúi đầu nhìn lại mới phát hiện bản thân mình là chân chân chính chính tồn tại ở trên đời này.
Nàng lại còn sống?!
Đang ở trong cực hạn rung động, một đạo thanh âm tràn ngập quan tâm truyền đến: "Đại tiểu thư? Ngài sao lại quỳ lâu như vậy? Mau mau mau! Mau đứng lên, mặt đất này âm lãnh, cẩn thận bị nhiễm hàn khí!"
Hạ Liên Phòng được một phụ nhân mặc áo xám đỡ dậy, nàng kinh ngạc nhìn đối phương, một lát sau lại rơi lệ, khiến Lục nương bị dọa sợ: "Ai u uy đại tiểu thư của ta! Ngài, ngài đây làm sao lại khóc? Mau đừng khóc, đừng khóc !" Nói xong đau lòng đòi mạng, đại tiểu thư là bà nhìn lớn lên, phu nhân đi sớm, đại tiểu thư chính là mạng của bà a! Cho nên cho dù đại tiểu thư bởi vì phu nhân mất mà thương tâm trốn ở Phật đường, cả ngày làm bạn cùng kinh Phật, bà cũng không nỡ nói một câu nặng lời! Mà đối với nhị tiểu thư cùng thiếu gia, bà chỉ có thể đem mấy nha hoàn cùng bà tử trung tâm phân chia phái đến ở bên cạnh họ, bảo hộ bọn họ chu toàn.
Nhưng phủ đại học sĩ bây giờ, nhị di nương Thượng Quan thị lấy thúng úp voi, lại tìm lý do đem đám nha hoàn bà tử phân phát đến phòng bếp làm thô sử tạp dịch!
Hạ Liên Phòng vội vàng gạt lệ, nói: "Lục nương, ta, ta chỉ là vừa mơ thấy ác mộng..."
"Chớ sợ chớ sợ! Chúng ta có Phật tổ phù hộ đâu!" Lục nương đau lòng đem nàng ôm vào trong ngực an ủi.
Hạ Liên Phòng nhìn tượng Phật mặt mũi hiền lành kia, trong lòng một trận chua xót, quả nhiên là Phật tổ phù hộ sao? Nếu như Phật tổ thật sự phù hộ, vì sao không cho đệ muội đáng thương kia của nàng có kết cục tốt, lại khiến bọn họ không được chết già?
Đợi một chút! Đệ muội!
"Lục nương! Hồi nhi cùng Tiềm Nhi đâu?"
"Bẩm đại tiểu thư, lão nô cũng không biết, nhị tiểu thư cùng đại thiếu gia đã rất lâu không tới Phật đường, nhiều ngày nay lão nô cũng không được cho phép đi vấn an bọn họ, đến cửa liền bị người của nhị di nương đuổi về." Lục nương xót xa nói, nếu phu nhân chưa chết, làm gì đến phiên Thượng Quan thị kia ở đây khoa tay múa chân!
"Vậy ta liền cùng Lục nương cùng đi thăm đi! Nếu Hồi nhi Tiềm Nhi đều sinh bệnh gì thì thật không tốt."
Nghe vậy, Lục nương lộ vẻ kinh ngạc, từ khi phu nhân qua đời cho tới nay đã có ba năm đại tiểu thư đều trốn trong Phật đường không ra ngoài, nay, nay là đã nghĩ thông sao? ! Bà vừa cao hứng liền suýt thì rơi lệ: " Được, được, được! Tiểu thư muốn đi chỗ nào lão nô đều đi theo!"
Trước đây làm người, nàng luôn yên lặng tụng kinh lễ Phật chỉ lo chính mình an tâm, muốn xoa dịu nỗi đau mất mẹ, nhưng lại chưa từng nghĩ tới Lục nương thống khổ ra sao? Mẫu thân cũng là bà nhìn lớn lên, Lục nương chung thân không gả, coi mẫu thân như con ruột, bà thống khổ nhất định không thua mình. Hạ Liên Phòng rốt cuộc ý thức được mình từng là người ích kỷ cỡ nào, bởi vì không chịu nổi nỗi đau liền làm ốc sên, đem mình giấu ở trong vỏ, để mặc đệ muội nhỏ tuổi không để ý, dù đã như vậy mà những người đó cũng không buông tha nàng!
Đầu thai lại làm người, nàng quyết không cho phép chuyện của kiếp trước lại một lần nữa phát sinh!
"Lục nương chớ khóc, chúng ta đi xem Hồi nhi cùng Tiềm Nhi đó là chuyện tốt, sao bà lại rơi lệ ?"
"Phải phải phải, lão nô không khóc, lão nô không khóc!" Lục nương vội vàng thu hồi bi thương, lau mặt, lau đi nước mắt, gọi với về phía ngoài cửa: "Cầm Thi! Sắt Từ!"
Hai nha hoàn thất thiểu đi vào, "Đại tiểu thư, Lục nương!"
Hạ Liên Phòng nhớ rõ các nàng. Đây đều là nha hoàn Lục nương một tay mang đến, đối với nàng cực kỳ trung tâm, kiếp trước đều vì bảo hộ nàng bị Thượng Quan thị tìm điểm yếu gả cho đầy tớ, đám người kia đều là người của Thượng Quan thị, sao có thể đối xử tử tế với các nàng? Nàng thua thiệt, đâu chỉ đệ muội hai người? Nhị di nương dám xuống tay với đệ muội là bởi vì bây giờ phụ thân chưa gượng dậy nổi sau nối đau mất thê tử, mặc kệ chuyện trong nhà. Nhưng ả lại không dám đối với mình thế nào, nghĩ đến Cầm Thi Sắt Từ cũng bởi vậy mới có thể lưu lại, bằng không khẳng định cũng như nha hoàn bà tử bên cạnh đệ muội bị đuổi đến phòng bếp làm thô sử.
"Thu thập một chút, chúng ta đi Mạt Lỵ uyển cùng U Lan các."
Mạt Lỵ* uyển là sân viện của đích nữ nhị tiểu thư Hạ gia- Hạ Mạt Hồi, U Lan uyển thì là sân viện của đích trưởng tử Hạ gia- Hạ Lan Tiềm, trước khi Hạ Liên Phòng chưa nhập Phật đường là ở Hạm Đạm trúc. Mà tấm biển của ba sân viện này đều là đại cữu phụ của Phủ Tĩnh quốc công tự tay viết, những sân viện khác bên trong phủ đều không có. Ba loại hoa cỏ này, trừ Liên là ngoại tổ mẫu- lão thái quân của Phủ Tĩnh quốc công đặt tên, Mạt Lỵ, U Lan theo thứ tự là loại hoa mà cha mẹ yêu nhất. Còn hai thứ nữ tên là Hồng Trang, Lục Ý, trưởng - thứ phân chia, phán định cao thấp rõ ràng. (Mạt Lỵ: Hoa nhài; Đại cữu phụ: bác cả)
Nghe vậy, Cầm Sắt nhị tỳ đều lộ ra biểu tình kinh hỉ, lên tiếng đáp ứng rồi lập tức đi chuẩn bị.
Nói là chuẩn bị, kỳ thật cũng chẳng qua là hầu hạ Hạ Liên Phòng thay quần áo mà thôi. Nàng ở lâu Phật đường, ăm mặc mộc mạc, tùy thân mang theo cũng chỉ có mấy bộ y phục, những trang sức cùng xiêm y hoa lệ kia phần lớn lưu ở Hạm Đạm trúc. Từ khi Hạ Liên Phòng vào ở Phật đường tới nay không hề mặc qua.
Thay đổi bộ La thường màu sắc sáng sủa hơn chút, nàng liền cùng Lục nương và Cầm Sắt nhị tỳ chậm rãi đi ra Phật đường. Cuối cùng, Hạ Liên Phòng quay đầu đưa mắt nhìn lại, nơi này nàng sẽ không trở về nữa, từ giờ khắc này rời đi nàng không còn là Hạ Liên Phòng kiếp trước không tranh với đời cuối cùng chỉ có thể mắt to mở nhìn đệ muội chết thảm, nàng là lệ quỷ bò ra từ trong địa ngục, không quan tâm tình yêu từ bi, mặc kệ Phật tâm nhường nhịn, chỉ vì đệ muội mà sống, đời này nhất định muốn làm cho bọn họ vui vẻ khoái hoạt, một đời được sủng ái!
Lục nương là người tinh tường cỡ nào, sao bà lại nhìn không ra đại tiểu thư có chỗ bất đồng? Nhưng bà chỉ cảm thấy có thể là do cơn ác mộng kia khiến đại tiểu thư thông suốt, nàng là đích nữ phủ học sĩ, cháu ngoại nữ của phủ Tĩnh quốc công, Hạ Lam hai nhà trăm năm vọng tộc, nàng thân là đích trưởng nữ, có thân phận cao quý cỡ nào! Cho dù công chúa trong cung ở trước mặt nàng cũng muốn lễ nhượng ba phần, còn Thượng Quan thị, được coi là cái thá gì? !
Bọn hạ nhân thấy đại tiểu thư bình thường chuyên tâm lễ Phật đều thập phần kinh ngạc, lại thấy nàng tuy rằng còn chưa trưởng thành nhưng dung nhan khí độ đã ẩn ẩn lộ vẻ Khuynh Quốc. Có tên gia đinh quét rác nhìn đến ngây ngẩn, bị người bên cạnh đẩy một cái mới hoàn hồi, vội vàng cung kính cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Trong lòng lại thầm nghĩ: trách không được người trong phủ đều nói đại tiểu thư là thiên tiên, nay nhìn thấy, quả đúng thật.
Tuy rằng đi ra ngoài là xem đệ muội, nhưng Hạ Liên Phòng biết, nếu nàng vừa ra Phật đường liền chạy thẳng đến chỗ đệ muội, ở mặt ngoài đối với tổ mẫu Từ thị là khó ăn khó nói. Mặc kệ nói như thế nào, đi trước bái kiến tổ mẫu mới là chuyện trọng yếu nhất.
Người trong sân viện Từ thị thấy là đại tiểu thư tới đều hết sức kinh ngạc, vừa vặn Ngụy nương đi ra ngoài phân phó hạ nhân đến phòng bếp chuẩn bị điểm tâm, thấy Hạ Liên Phòng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó tỉnh ngộ, vội đi vào bên trong thông báo. Rất nhanh, Hạ Liên Phòng liền được đón vào.
Trong phòng hỏa lò thiêu đốt, Từ thị ôm một lò sưởi tay nhỏ ngồi ở trên tháp, bên cạnh là nha hoàn đang pha trà. Thấy Hạ Liên Phòng tới liền muốn đứng dậy.
"Sao có thể để tổ mẫu đứng dậy chứ?" Hạ Liên Phòng đi nhanh một bước đỡ lấy Từ thị, khẽ cười nói: "Là cháu gái không mời tự đến, mong tổ mẫu chớ nên trách tội."
"Cháu nha đầu kia, cháu có thể đến xem tổ mẫu, trong lòng tổ mẫu cao hứng còn không kịp lại sao bỏ được trách tội cháu?" Từ thị sờ tay nàng cười, lệnh Ngụy nương đưa tới cho Hạ Liên Phòng một cái lò sưởi tay. "Xem cháu này, tay nhỏ đều lạnh cóng, thời tiết càng ngày càng lạnh, thân mình cháu lại không tốt sao còn chạy đến đây?" Trong lời nói hết sức thân mật, tựa hồ trung gian chưa bao giờ cách biệt ba năm.
Hạ Liên Phòng cúi đầu cười nhẹ, tay nhỏ bị Từ thị cầm hơi hơi run , hình như có bất an: "Cháu gái làm giấc mộng, tỉnh lại thật sự hoảng hốt, đặc biệt muốn gặp tổ mẫu, một mình đãi ở Phật đường lâu như vậy thật sự là gian nan, nay thấy tổ mẫu mới cảm thấy yên lòng."
"Tốt tốt tốt, Phật đường kia sau này không nên đến nữa, vừa lạnh vừa âm u, cháu ở bên trong mấy năm nay tổ mẫu vẫn nhớ kỹ trong lòng, nay chính cháu có thể nghĩ thông suốt, tổ mẫu so với ai đều vui vẻ."
Thật không? Vậy vì sao ngài chưa từng đến Phật đường xem ta liếc mắt một cái chứ? Hạ Liên Phòng không muốn chọc thủng lời nói của Từ thị, nàng chỉ là cười nhẹ, tổ mẫu lớn tuổi, Thượng Quan thị lại giỏi ngụy trang, ngay cả lão nhân gia này cũng bị lừa dối. "Tổ mẫu quan tâm cháu gái, cháu gái tất nhiên thấu hiểu, là cháu gái không tốt, chui cái sừng trâu chui nhiều năm như vậy, nay nghĩ thông suốt, trong lòng thật sự tưởng niệm tổ mẫu liền vội vã muốn đến thăm."
Cảm tình của nàng với Từ thị chỉ là bình thường, mẫu thân còn thì nàng là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, sau này Thượng Quan thị nhập phủ, trong nhà phong vân đột biến, mẫu thân qua đời, nàng liền một mình chuyển vào Phật đường, trong lòng khổ sở, nơi nào còn muốn cùng Từ thị diễn tình tổ tôn? Huống chi, ở trong lòng Từ thị, đệ đệ mới là quan trọng nhất, bà ta luôn đối với chuyện cha mẹ sủng ái mình cảm thấy không vui- nữ nhi gia sớm muộn gì đều phải lập gia đình, sủng lên trời lại có ích lợi gì?
Lúc làm quỷ, nàng ở một bên nhìn rất lâu, rốt cuộc cũng minh bạch đạo lý này. Ở trong lòng Từ thị, Thượng Quan thị không tính cái gì, nàng cùng Hồi nhi cũng không tính cái gì, càng miễn bàn hai thứ muội kia, Từ thị chỉ để ý phụ thân cùng đệ đệ, mà cái khác, chỉ cần yên ổn, tất nhiên sẽ không làm khó. Hạ Liên Phòng ở trong phủ phiêu đãng lâu như vậy, ai thích gì, chán ghét cái gì, nàng so với bất cứ ai đều rõ ràng. Từ thị thích nghe cái gì, nàng liền chuyên môn nói cái đó: "Nay thấy tổ mẫu trước sau như một thân thể khoẻ mạnh, cháu gái cũng yên lòng. Chỉ là dạo này trời lạnh, tổ mẫu cần phải chú ý giữ ấm, Ngụy nương là người tri kỷ bên cạnh tổ mẫu, có bà ở đây, cháu gái rất yên tâm ."
Lục nương chen miệng nói: "Lão thái thái ngài không biết đâu, đại tiểu thư vừa ra Phật đường, không về sân viện của mình, cũng không đi sân viện của nhị tiểu thư cùng đại thiếu gia, mà chạy ngay tới nơi này đấy!"
Từ thị cười nheo mắt lại: "Thật là làm khó Liên nhi, cháu vừa ra Phật đường, thân mình cần hảo hảo điều dưỡng mới được. Ngụy nương, đi đem hộp nhân sâm ngàn năm kia của ta mang đến, cho đại tiểu thư hảo hảo bồi bổ thân mình."
Hạ Liên Phòng không ngừng bận rộn cự tuyệt: "Tổ mẫu, ngàn vạn không cần, cháu gái khỏe mạnh, ngược lại là tổ mẫu ngài, vật trân quý này để tổ mẫu dùng mới không tính lãng phí, dùng tại trên người cháu gái thì thật không phải đạo?"
Lại nói một đống lời hay mới đánh tan ý niệm này của Từ thị.