Tiểu Đan nghe được đi chơi liền háo hức:" Ta đi luôn thôi!"
"Còn dám đi xem mắt, mau đi về."
Vu Địch như thần tiên thoắt cái đã xách cổ Chu Nhã Đan về.
"Từ khi hai bọn họ tuyên bố hẹn hò, Tiểu Đan hiếm đi với tụi này quá!"
Vô Linh cười thầm, độc thân chúng tôi tốt hơn nhiều!
Vô Linh vốn chỉ định tạm bợ, ăn mặc chẳng mấy cầu kì, dửng dưng cùng bạn học tới một cửa hàng hết sức sang trọng. Cô khẽ kinh ngạc, trong thế giới bình phàm, dung dị của Vô Linh, thứ này quá đỗi khoa trương.
Bên trong còn ngạc nhiên hơn, không biết đây là nhà hàng hay phố đèn đỏ thu nhỏ nữa. Nội thất dù diễm lệ, hoa mỹ cũng không thể che đi những hình ảnh những tên "râu xanh" trên đùi là các cô gái nuột nà. Muốn ra về cũng không còn kịp nữa, Vô Linh đành miễn cưỡng đi vào.
Vô Linh ngồi một góc, uống nước ép. Một tên dáng vẻ mập mạp, đồ hiệu bao đầy người xích tới gần cô. Vẻ khó chịu nhuốm lên gương mặt thanh thoát, tên kia thừa sức nhận ra song vẫn tiếp tục sấn tới, tay ông ta lắc ly rượu vang:" Em là Vô Linh? Là người mới hả? Cần anh... chiều chuộng một chút không?"
Hai mày Vô Linh díu lấy nhau, đẩy ông ta:" Người như lão, tôi phỉ nhổ!"
Cô hứng trọn ly rượu vang, ông ta tức giận ném ly rỗng xuống đất, trỏ tay:" Tao nói cho mày biết, tiền của ba mẹ mày kiếm ra đều là tiền của tao! Mày là cái thá gì mà dám hỗn xược như vậy!?"
Bàn tay to lớn nào đó khoác áo lên cơ thể bị ướt sũng của Vô Linh. Chất giọng trầm ấm cất lên đều đều:" Tôi không cần biết ông có bao nhiêu tiền, chức quyền ra sao nhưng đường đường là nam tử hán đại trượng phu lại đi hất rượu vào một người phụ nữ yếu đuối như cô Vô Linh đây. Sở Thiệu Huy - tôi hổ thẹn thay ông!"
Vô Linh đưa mắt nhìn theo từng khẩu hình miệng hoàn mỹ của Sở Thiệu Huy, xung quanh như mờ nhạt, trầm lặng đi. Tạp âm biến mất chỉ còn đôi ba lời nói anh thốt ra. Cứ thế, cô bị đưa đi từ lúc nào, chớp mắt đã ngồi trên xe anh ta. Sở Thiệu Huy lịch lãm tăng nhiệt độ trong xe, ân cần hỏi han:" Cô Vô Linh, cô có sao không?"
Vô Linh bị anh ta làm cho thổn thức, vội cởi áo:" Anh Sở, cảm ơn anh, tôi không sao. Xin lỗi, trả áo lại cho anh."
Sở Thiệu Huy kéo vạt áo lại, cài khuy cẩn thận:" Cô mặc đi, tôi không cần. Ngoài trời không dưới 12°C, để tôi đưa cô về."
Vô Linh đổ người về phía trước đôi chút:" Anh Sở, tôi không thể cứ như thế mà lấy áo của anh được. Tôi sẽ giặt sạch rồi trả anh. Có thể cho tôi địa chỉ?"
Anh ta mắt vẫn đăm đắm về phía trước:" Cô Vô Linh hãy tới công ty Sở Phiên, lên tầng cao nhất. Cô hãy nói với thư ký Trương gặp Sở Thiệu Huy, cô ấy sẽ giúp."
Quay sang cười nhạt, anh ta tiếp lời:" Hãy nhớ kĩ."
Vô Linh "ôm tim" xao xuyến, cẩu độc thân như mình tìm được nửa còn lại phù hợp rồi sao?
________
"Tiểu Linh, sao thế?"
Cô bạn giường trên cúi xuống hỏi, sao hôm nay giường dưới lại ngẩn ngơ với việc giặt đồ như thế? Thường thường mỗi lần giặt giũ đều than vãn đủ điều mà giờ... cô bạn không tin vào mắt mình nữa.
Vô Linh chẳng để ý tới những lời xung quanh, chỉ chăm chăm vào áo khoác trước mắt. Xà phòng tựa hương mật, nước xả là dược liệu ngọt ngào, hòa với nhau tạo nên một thứ tình yêu chớm nở.
Mùi thơm man mát phản phất nơi cánh mũi, cô gấp cho gọn đặt trong túi nhỏ. Hít một hơi sâu, tiến lên nào!
Đúng như lời Sở Thiệu Huy nói, trên tầng cao nhất có một cô thư ký đang tất bật làm việc tại bàn tiếp đón.
"Cô có phải cô Trương - thư ký anh Sở không? Tôi muốn gặp anh Sở, tôi là Vô Linh."
Cô thư ký nở nụ cười thân thiện, nhấc máy bàn:" Phó chủ tịch Sở, có vị khách đích danh Vô Linh muốn gặp anh."
Cô Trương dạ vâng vài lời, Vô Linh theo cô thư ký mà vào. Nụ cười trên khóe miệng thư ký lộ lúm đồng tiền đáng yêu. Cô Trương đi khỏi, chỉ còn cô và Sở Thiệu Huy.
Anh ta cười lịch thiệp, đang ngồi nghiêm chỉnh bỗng đứng thẳng dậy, dễ dàng lấy túi nhỏ từ tay Vô Linh, cô giật thót:" Mùi rất dịu, không bị ngái. Cảm ơn cô Vô."
Cô cười gượng, xua tay không ngớt, gắng che đi nỗi ngại ngùng rõ trên khuôn mặt:" Không không! Tôi phải cảm ơn mới đúng! Cảm ơn anh đã cho tôi mượn áo."
"Đừng đứng nữa, ngồi đi."
Vô Linh ngồi đối diện Sở Thiệu Huy, gò má khó bảo cứ liên tục ửng hồng. Dù đã cố trách đi nhưng ánh mắt cuốn hút sâu thăm thẳm ấy cứ như câu dẫn cô tập trung khám phá nó.
Trò chuyện chưa bao lâu, đối tác của anh vô tình phá đám. Cơ hội tới rồi, ba sáu kế "chuồn" là thượng sách!:" Không làm phiền hai vị, tôi xin phép. Anh Sở, có duyên gặp lại."
Dẫu có ít tiếc nuối đọng trong lòng nhưng... làm sao được, Vô Linh - cô đành ngậm ngùi rời đi.
Cánh tay trái bị anh ta khóa lại, giữ chặt. Theo đà mà đứng lên:" Vô Linh, không cần có duyên mới có thể gặp lại. Tối mai bảy giờ tôi sẽ tới đón cô. Còn bây giờ..."
Sở Thiệu Huy xoay vai cô, như ngầm cười:" Tôi tiễn cô."
Nuối tiếc kia bị hưng phấn lấn át. FA Vô Linh đã tìm được đối tượng để "crush" rồi!