Cô hướng về phía bến chờ xe buýt, hồi tưởng chuyện xưa, hồi còn cùng anh tung tăng, giờ lại phải một mình trên đường ngược chiều tới công ty. Có chút buồn tênh nhá nhem trên gương mặt hiền dịu, cô tự hỏi vì sao anh không đưa cô đi?
Xe buýt đỗ tại bến, người người kéo nhau lên xe, ai cũng muốn mình lên trước tiên để cho kịp giờ. Chu Nhã Đan được một cô nữ sinh cấp ba nhường ghế, thoáng nhìn người đàn ông nhân viên văn phòng đứng bên cạnh, quần áo chỉnh tề, đầu tóc lại bù xù, mắt xuất hiện những cuồng thâm, nhìn anh ta rất vội vàng, khẩn trương. Cô thở dài, mình cũng không phải là ngoại lệ trong vòng luẩn quẩn này.
"Oa!"
Chu Nhã Đan ngẩng cổ ngước nhìn công ty to lớn, công ty này.... cô sẽ làm việc ở đây?! Chu Nhã Đan hít một hơi sâu để gió đông luồn vào khí quản. Cô sẽ cố gắng!
Cô chen chúc vào thang máy, đúng là giờ công sở lại là ngày tuyển nhân viên, hơn chục người xô đẩy, cô bị họ làm cho xuống cuối thang máy. Không biết lỡ mất bao lần, chỉ biết khi cô ra khỏi thang máy cũng là lúc số báo danh của Chu Nhã Đan được gọi lên.
Chưa kịp đọc lại, vội vàng bước vào phòng phỏng vấn. Chu Nhã Đan giật mình, tại sao... tại sao anh lại ngồi đây? Chẳng nhẽ anh nói thật?
"Số báo danh 265, em tới muộn hai phút."
Cô lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống ghế:" Do vấn đề thang máy. Tôi rất xin lỗi vì sự chậm trễ."
Vu Địch vắt tay lên thành ghế, biếng nhác tựa ra sau:" Không sao, từ nay em có thể đi cầu thang dành cho chủ tịch."
Cô thấy kinh, các nhà phỏng vấn ngồi cạnh ái ngại nhìn anh. Một người phụ nữ lên tiếng:" Hm... thiếu gia Vu, chúng ta bắt đầu cuộc phỏng vấn từ giờ được không?"
__________
"Số báo danh 265, cô đã từng có công việc trước đó chưa?"
"Chưa đâu."
Tất nhiên, giọng điệu này không phải của cô, Chu Nhã Đan chưa kịp mở miệng, anh như đi guốc trong bụng cô, nói tuột ra mà chưa một lời nhờ vả. Số báo danh 265 lừ mắt nhà phỏng vấn hờ, đừng hòng chen vào cuộc ứng tuyển này!
Nhà phỏng vấn nhẫn nại hỏi tiếp:" Nếu phải soạn thảo một văn bản, hợp đồng quan trọng nhưng công ty mất điện, cô sẽ xử lý như thế nào?"
"Cô Vu Nhã Đan đây rất tận tâm vì công việc, lão Chương, lão hỏi thừa quá!"
Chưa bao giờ cô cảm ơn kính cách âm đến vậy. Người ngoài nghe được, không biết Chu Nhã Đan cô phải làm sao nữa!
Lão Chương bật cười thành tiếng, ông hạ bút:" haha! Ta dừng cuộc phỏng vấn ở đây thôi, thiếu gia à, cậu đưa vợ cậu về đi, tôi sẽ chính tay tuyển dụng vợ cậu vào công ty."
Vu Địch vỗ vai ông bạn già:" Coi như lão có lòng tốt! Cương vị giám đốc của tôi đưa cho lão cũng không uổng!"
Vu Địch ghé bên tai cô, thầm thì:" Nếu em không muốn bị họ phát hiện mình là vợ của thiếu gia, trong vòng năm phút, chờ anh ở cửa sau."
Cứng họng thật rồi, Chu Nhã Đan uể oải vâng lời. Tên thiếu gia ngạo mạn vò đầu cô, an nhiên bước ra ngoài. Cái bệnh tự cao tự đại này... khó chữa quá!
Cô cố tình ngồi ngâm tại chỗ hai phút mới rời khỏi, sợ đám người ngoài kia phát hiện điều bất thường. Chu Nhã Đan thong dong bước vào thang máy. Tới giờ chỉ còn mình cô. Cánh tay nhỏ giờ hòa cùng sắc mây lả lướt. Thang máy nhuốm một màu nắng, Chu Nhã Đan có thể dõi mắt nhìn những tòa nhà cao thấp, dòng người mắc cửi. Dẫu vậy sao vẫn mang nét thê lương khó giải bày.
"Ting!"
Nét đượm buồn ấy kết thúc nơi tầng trệt. Cánh cửa mở rộng, bóng ai trước mặt, gió lay đưa lọn tóc ngắn. Nắng đổ trên vai anh, xung quanh lại mờ nhạt, khung cảnh thân quen hiện hữu. Cảnh tượng lần đầu gặp anh cũng như vậy, nắng... đã khởi màn cho duyên đôi ta.
Cô vì cái khoảng khắc này khiến cô ngã vào tình yêu ngọt ngào. Chu Nhã Đan chưa bao giờ biết ơn ngày nắng đến vậy..
"Theo anh."
Cùng một lời nói, hiện tại lại tràn ngập điệu trìu mến, mùi mẫn. Khác hoàn toàn với cái nét lạnh lùng, thờ ơ như thưở đầu. Chu Nhã Đan cười với chùm nắng nhá nhem, bước chân khỏi cánh cửa đang dần khép lại, lòng êm như lụa.
Ngũ quan in tạc kia lộ rõ, vấn vương vài phần hồ hởi. Cô thích dáng dấp cao lớn này, thích giọng nói trầm ấm mê mẩn.
"Đi thôi!"
Nụ cười cứ ngỡ hoa hàm tiếu, Anh và cô... có thể sánh vai rồi...
_____________
"Chúc mừng em đã được nhận!"
"Keng!" Tiếng miệng cốc va vào nhau, hai người vui vẻ trong quán rượu tạm bợ dân dã, anh uống cạn rượu nồng, gương mặt phong trần lem màu hồng do hơi cồn phản phất.
"Anh đừng uống nhiều, mai anh còn đi làm nữa."
Cô ngăn không nổi anh, dường như người đàn ông này còn hứng khởi hơn Chu Nhã Đan.
Hai vợ chồng son nốc hết bao nhiêu là rượu, cô ngà ngà say, hai tay áp lên má anh, cười nói:" Địch tử ơi, Địch tử à~ anh thật khác với hình mẫu lí tưởng! Nhưng sao lúc yêu anh, hình mẫu của em lại thay đổi chóng mặt! Em chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa~"
Anh bật cười thành tiếng, trước đó anh đã thanh toán xong xuôi, Vu Địch đỡ cô lên lưng, chầm chậm sải bước dài trên con đường yên ả. Anh dừng bước, ngạo nghễ giữa gió ngàn. Để gió đưa lá như cười nói khe khẽ, anh đáp câu nói lúc bâng khuâng của Chu Nhã Đan:" Em... không cần hiểu bản thân mình. Bởi đã có anh giúp em thực hiện điều đó."