_____________
Mẹ chồng đưa cô về, Chu Nhã Đan đã thỏa mái hơn so với lúc trước. Dẫu vậy, cơ thể vẫn còn ê ẩm. Mấy cái "lần đầu" của các nữ chính truyện ngôn tình mà cô đọc đều không đúng sự thực! Làm gì có cái gọi là khoái lạc? Cô không biết người khác như thế nào, riêng Chu Nhã Đan - cô cảm thấy hệ lụy về sau làm cô đau đến thấu trời, hơn cả tối hôm ấy. Không rõ, có phải do anh quá xung mãn?
Đẩy cửa vào phòng, Vu Địch đang ngắm nhìn mấy vết cào xước nằm trên cách tay cùng lưng mình. Nhìn thấy cô về liền ấn xuống ghế, ra lệnh:" Em nhấc chân lên."
Chu Nhã Đan ngoan ngoãn thực hiện:" Anh định làm gì?"
Anh nở nụ cười lãng tử sáng bừng cả căn phòng, bắt đầu xoa bóp, dù không lành nghề nhưng cô không muốn phá vỡ không khí lãng mạn hiếm có, chất giọng trầm ấm cất lên dìu dịu:" Anh áy náy, do lần đó anh không kìm nổi nữa nên mạnh tay..."
Gương mặt xám hối ấy thật đáng yêu!
"Cảm ơn chồng."
Tuần trăng mật luôn là quãng thời gian tươi đẹp nhất cuộc đời người phụ nữ. Ngày ngày bên cạnh anh, vui cười cùng anh, thức dậy là thấy anh, trước khi an giấc trước mắt là anh.
Nhưng nó cũng chỉ diễn ra vỏn vẹn trong một tháng. Cô và anh lại trở về với "túp lều tranh" tiêu điều của hai đứa.
Trước khi tới thời gian tuyển dụng, Vu Địch dẫn cô đi sắm quần áo để chuẩn bị cho ngày phỏng vấn đầu tiên của Chu Nhã Đan. Chỉ vài đêm ngắm nhìn thân thể cô mà giờ Tiểu Đan của anh chẳng cần thử đồ anh vẫn mua đúng size. Cô có chút băn khoăn, nên vui mừng hay nên giận dữ đây?
Cưới anh rồi mới biết độ cưng chiều anh dành cho cô còn to lớn hơn so với tưởng tượng ban đầu. Nâng niu Chu Nhã Đan như quả trứng mỏng. Cô chẳng cần chăm chỉ, mạnh mẽ với ai nữa, có một người chồng ân cần, việc trở nên thụ động cũng là lẽ thường tình.
Giáo sư Vu nhận ra trong tủ giày của vợ không có lấy một đôi giày đế cao nào cho nên hồn. Không chần chừ, Vu Nhã Đan cùng cây kem trên tay bị kéo vào tiệm giày.
"Anh chị tìm giày gì ạ?"
"Cứ có đôi nào hợp với cô gái này lấy hết ra đây cho tôi luôn đi!"
Chị nhân viên gật đầu, không lâu sau đó, dường như tất cả những đôi giày trong cửa hàng đều được trưng ra trước mắt. Từ những đôi kiều diễm, cầu kì tới những đôi giản dị, nhẹ nhàng nhất.
Người chồng chu đáo này soát một hồi, lọc ra những đôi vừa mắt, tiếp tới tự tay đi vào cho cô. Vu Nhã Đan thản nhiên ăn kem, tay trái còn đang mải cầm gói snack. Các cô nàng ghé sắm giày đều không ngăn nổi sự ghen tị nơi đáy lòng. Còn có mấy nàng đi theo người yêu, nhìn thấy mà phát bực, buộc anh chàng tội nghiệp ấy phải hành động tương tự.
Cô vợ nhỏ họ Vu vài phần hả hê, thích thú, Vu Địch - người đàn ông này là người chồng tuyệt vời của cô đó!
Chu Nhã Đan vòng tay ôm lấy tấm thân đang lom khom thử giày. Anh dừng tay:" Em đừng bôi kem vào áo anh. Đợi lát nữa sẽ lau tay cho em."
Cô bám lấy bả vai chồng, mắng:" Anh chỉ có thể nghĩ được thế thôi sao? Em chỉ muốn ôm anh thôi! Em không còn bé nhỏ gì nữa, tay của em, em tự xử!"
Anh từ từ đứng dậy, vợ nhỏ bám chặt vào dáng con lười ôm cây. Anh vỗ vỗ lưng cô:" Em năm nay mới hai mươi hai tuổi, anh đã ba mươi cái xuân xanh, trong mắt anh, em mới chỉ là cô nhóc lên ba thôi! Đứa trẻ to xác."
"Răn đe" xong, Vu Địch mới rút thẻ tín dụng:" Thanh toán giúp tôi mấy đôi này."
___________
Do sợ rằng mình sẽ quên hết vào sáng hôm sau, tối hôm trước cô đã "dung nạp" vạn tài liệu phỏng vấn vào não bộ. Canh khuya, lúc dường như cảnh vật, con người đều đang chìm trong giấc nồng cô vẫn trằn trọc. Vu Địch vươn người tắt đèn ngủ, anh bao trọn Chu Nhã Đan vào lòng ấm, giọng nói mơ màng:" En ngủ chút đi, mai còn có sức xử lí tình huống."
Chu Nhã Đan trở mình, ôm chầm lấy chồng yêu:" Em hơi lo."
"Mai anh sẽ đi tới với vai trò nhà phỏng vấn, còn lo gì nữa chứ?"
Không biết rằng anh đùa hay thật nữa, chỉ biết nói xong đã ngủ say.
___________
Sáng, cô mở cửa sổ đón lấy đợt gió đầu mùa. Mát rượi cả tâm hồn gột sạch lo toan ẩn trong lồng ngực phập phồng nhịp nhàng. Cả nhà tất bật từ sớm, anh lục ục chuẩn bị bữa sáng, cô lại vội vàng tắm rửa, thay đồ.
Chu Nhã Đan chỉnh vạt áo vest xám lịch sự. Tay phải cầm tài liệu "những câu hỏi thường gặp khi phỏng vấn", tay trái cầm túi trang điểm.
Khi đã thực sự rạng rỡ, cô lon ton chạy tới khoe anh, xoay một vòng:" Chồng! Thế nào? Thế nào?"
Anh chồng tỏ vẻ thông thái gật gù, anh đăm chiêu mấy giây:" Tiểu Đan, em cột tóc lên xem sao."
Cô nghe lời, nhanh chóng vén tóc lên cột lại. Hình ảnh của cô như được biến tấu, nét năng động, sáng ngời rõ nét. Đặc biệt, cổ cao thiên nga trắng ngần được hé lộ sau làn tóc mềm quyến rũ biết bao!
Vu Địch nhìn mà khó chịu, anh sải đôi chân dài trên sàn gỗ, kéo dây buộc tóc xuống, tóc mượt theo chiều trùm lên bờ vai nhỏ. Vu Địch xỏ tay vào túi, hắng giọng:" Được rồi, em đi đi."