__________________
Mới mấy chốc đã lặng lẽ bước lên năm 4, lại sắp ra trường. Chu Nhã Đan không còn được rong chơi nữa, phải chuyên tập học hành để ra trường, trả nợ các môn. Vu Địch lại đây rất khó hiểu, lúc nào cũng chăm chăm lướt web, ăn cơm cũng lướt, ngồi chơi với cô cũng lướt, đặc biệt, không cho cô nhìn! Rốt cuộc chuyện gì mờ ám phía sau lưng cô đây?
Nay, Vu Địch xin nghỉ phép, thời gian còn lại tất bật hơn mọi khi, mua đủ thứ, làm đủ điều, lúc ngẩng mặt lên đã tối mịt. Tiếng chuông vang lên thúc giục, cùng giọng nói thánh thót như có ma lực thu hút:" Anh à! Sao hôm nay lại chốt cửa trong vậy?"
Anh mải vội thắp đèn cầy:" Chờ anh chút."
Nhìn dáng vẻ anh, cô có chút bất ngờ. Thiên a! Người yêu con mặc vest sao lại tỏa sáng thế này? Không thôi tủm tỉm, cô trêu chọc:" Với đồ em mặc, có vẻ không hợp."
Anh nhã nhặn, nắm lấy bàn tay ngọc đang buông thõng, nhướn mày tỏ vẻ công tử:" Không sao, em dù mặc thế nào cũng phù hợp."
Ngồi trước bàn tiệc hoa lệ trong căn hộ có vài phần xơ xác. Chu Nhã Đan khẽ vỗ tay, nhìn anh với ánh mắt cảm kích:" Oa! Mấy nay bỏ rơi em hóa ra cũng chỉ vì thứ này. Thật chu đáo!"
Vu Địch cười ôn nhu, rót rượu vang, Nhã Đan thắc mắc:" Chuyện gì vậy?"
Anh nhẹ nâng ly rượu, tiếng hai ly rượu va vào nhau tạo nên âm thanh nhỏ vang cả căn phòng tĩnh mịch. Vu Địch uống một hụm:" Hôm nay cho phép em uống."
Cô cười tươi, nốc hết rượu trong một nốt nhạc, rất lâu chưa được thử lại mùi vị của nó:" Em cạn!"
Anh khẽ lắc đầu:" Hôm nay là ngày quan trọng, đừng để say rồi không biết gì hết."
Cô nhíu mày tâm:" Quan trọng?"
Vu Địch hết nhẫn nại được rồi, quỳ xuống dưới chân cô, lấy trong túi quần một chiếc nhẫn, nó không cầu kì nhưng lại vô cùng thu hút:" Anh không biết nói lời hoa mỹ, chỉ có thể nói sau khi em ra trường, có thể gả cho anh không?"
Hai tay che mặt ngại ngùng, phát ra âm thanh lạ, là khóc hay cười đây? Cô thả hai tay xuống, mắt nhòa đi vì niềm hạnh phúc trào dâng, đưa thủ hữu* (chỉ tay phải) trước mặt anh, Vu Địch biết ý đeo lên ngón áp út. Ôm trầm lấy cô, Chu Nhã Đan cứ thút thít mãi, lúc sau mới thỏ thẻ bên tai anh:" Em đã đợi điều này rất lâu, cảm ơn anh đã xuất hiện năm ấy."
Anh bật cười, sử dụng một phần khôi hài của mình trêu chọc:" Anh đã tưởng nó bé quá, may thay cái "chân giò" ấy lại đeo vừa."
Chu Nhã Đan đẩy anh, hăm he đe dọa:" Anh lại có thể trêu chọc khi cầu hôn như vậy!"
Vu Địch kéo cô sà vào lòng:" Xin lỗi, lão bà của anh~"
"Lại còn nói không biết nói lời ngọt ngào."
_____________
Hôm đầu tiên sau khi được cầu hôn, Chu Nhã Đan dậy sớm, không quên "thơm" anh chàng say ngủ mấy cái. Được vợ chưa qua cửa thắm thiết sáng sớm, anh như mơ đẹp hơn, nở nụ cười con nít.
Tiểu cô nương đảm đang sắn tay áo vào bếp. Dù khoa trương là vậy nhưng chỉ làm hai cái sandwich. Muốn chọc tức lão công, cô âm thầm cho thêm "một chút" dấm vào trong. Chắc chắn anh sẽ chua tới tái mặt!
Đặt trên bàn ăn, sắp xếp không chút sơ hở, chắc chắn anh sẽ không biết!
Vu Địch bước tới với bán thân trần trụi, dưới quấn khăn, do nồng nạc mùi rượu nên tắm rửa. Cái thân thể này~ không thể để ai chiêm ngưỡng! Đặt mông lên ghế, anh bắt đầu thao thao bất tuyệt:" Em đã dùng hết nước nóng rồi, anh phải tắm nước lạnh muốn đóng băng thành một cục!"
Cầm chiếc sandwich, tiếp tục:" Nhưng không sao, chịu lạnh một chút để em ấm áp cũng không thiệt thòi."
Cô bắt đầu hối hận, nhưng đã quá muộn rồi, ắt hẳn anh sẽ mắng cô cho xem! Một miếng, hai miếng, dù trưng ra bộ mặt nhăn nhó song lại không hé nửa câu quở trách. Chu Nhã Đan cũng khó chịu theo. Nắm lấy cánh tay đưa bánh trước miệng:" Sao anh không mắng em? Sao cứ ăn mãi vậy?"
Anh đặt bánh xuống bàn, thật có tài, chua đến ê cả răng mà ăn chỉ còn một phần tư. Anh xoa đầu cô, cười cười:" Món em làm đều ngon hết."
Vu Địch thở dài, tiếp tục:" Còn giờ, lấy cho anh ly nước ấm. Răng anh tê hết cả rồi."
Nữ nhân kia cười ngốc, gật đầu ngoan ngoãn:" Lão công đợi chút!"
_________
Chủ nhật nho nhỏ trong căn hộ be bé ngập tràn yêu thương! Không nhớ rõ từ khi nào nơi của anh đã không còn của anh nữa, mái ấm đã được cộng thêm một tiểu háu ăn "trực" trong nhà hai mươi tư trên bảy.
Ung dung ngồi trong lòng Vu Địch ấm áp, anh âu yếm cô:" Anh phải đi công tác 2 tuần ở Bắc."
Vành môi Tiểu Đan kéo xuống, xoay người về phía anh:" Em muốn tiễn."
Anh nghiêm mặt, kéo vành môi khó ưa kia lên:" Không mếu máo, cũng đừng tiễn anh, anh không muốn vì gương mặt đáng thương của em mà chẳng nỡ đi".
Do câu nói có chút cự tuyệt này mà hôm sau Chu Nhã Đan chỉ có thể tiễn anh khỏi nhà. Chuẩn bị hành lí đầy đủ, anh kéo vali ra cửa, chần chữ một chốc rồi quay lại hôn lên trán cô:" Giữ gìn sức khỏe."
Cô nắm lấy tay anh kéo xoay người, thắt lại cà vạt đỏ:" Anh cũng vậy, nhớ phải ủi đồ, thắt cà vạt cho tử tế. Trong 2 tuần này không có ai kéo anh lại chỉnh chu đâu."
Anh khẽ gật đầu, mở cửa rất nhanh chóng mà khuất bóng. Cô thở dài ngao ngán, căn phòng có chút cô đơn hơn rồi.
Không có anh như thiếu đi một đồng hồ báo thức, dạo này cô đều dậy muộn không kịp ăn sáng. Thiếu anh như thiếu tài xế đón đưa, cô đều phải chen chúc trên xe buýt chật hẹp. Vắng anh như vắng vai trò đầu bếp trong nhà, mỗi tối về muộn, không biết ăn gì, chỉ biết lục ục đi nấu mì.
Nhưng giờ đây mới cảm nhận được thương nhớ ai đó từng khoảnh khắc, biết những cuộc gọi dài đằng đẵng trò chuyện thâu đêm suốt sáng.
Sau nửa tháng bóc lịch mong ngóng từng giờ đã tới ngày anh trở về. Chu Nhã Đan cố gắng đọc sách nấu ăn, xem những chương trình dạy việc bếp núc để chuẩn bị cho một món ngon phần thưởng dành riêng cho Vu Địch.
Thời khắc anh bước chân về nhà, cô không còn kìm được nỗi nhớ nhung, nhào vào lòng anh, Vu Địch chới với đỡ lấy thân hình nhỏ, dần vững lại. Sự ngạc nhiên đầy ngọt ngào, anh xoa lưng cô:" Anh về rồi."