- Em mới học được trên mạng. Rất tuyệt đúng không?
- Ừ
Dương Lâm hơi mỉm cười với cô, nhìn cô đang bận rộn với việc chụp lại thành quả của mình, lại một tính cách nữa xuất hiện à, mà rốt cuộc thì cô có bao nhiêu tính cách cơ chứ?
- A, còn thiếu một quả sơ ri ở chỗ này.
Evil lớn giọng la lên cứ như thể cô vừa phát hiện ra châu lục thứ 7 của thế giới. Cô dúi chiếc bánh kem vào tay anh, xoay người trở lại bếp. Dương Lâm nhìn theo bóng cô, đặc biệt chú ý đến vết bớt đỏ son ở bắp chân. Vết bớt này thuộc về Evil từ khi cô mới sinh ra, tất nhiên điều này không có gì để bàn. Vấn đề nằm ở chỗ, cô nữ hoàng tốc độ đó cũng có một cái... giống y hệt.
- Đây rồi. Đã tìm thấy quả sơ ri cuối cùng.
Evil nhận lại chiếc bánh từ tay anh, tỉ mỉ đặt quả sơ ri vào sườn chiếc bánh. Xong xuôi lại bê chiếc bánh bằng một tay, một tay mở camera của điện thoại, giơ lên thật cao.
Ông xã, chụp ảnh nào.
-Hả?
-Em nói chúng ta cùng chụp ảnh.
Dương Lâm khóe miệng giật giật liên tục, làm ơn đi có được không, dù gì anh cũng là tổng tài của một tập đoàn bậc nhất, nằm trong tốp 10 doanh nhân thành công nhất mà, ở đây chụp ảnh tự sướng như sửu nhi (trẻ trâu) thì còn ra thể thống gì nữa. Thấy anh đứng bất động không nói, Evil khẽ hắng giọng:
-Anh không chụp em sẽ...
-Sẽ ly hôn chứ gì? Anh biết, anh biết rồi, anh đâu có nói là không chụp.
-Vậy còn được....
Cô lại tiếp tục giơ cao điện thoại. Dương Lam che miệng ho khan một tiếng rồi đưa tay lên làm dấu hình chữ V, nụ cười vô cùng khổ sở. Mà người phụ nữ bên cạnh lại ngày càng vui vẻ, gương mặt cũng thập phần tươi tắn.
-Ông xã, hình rất đẹp.
-Ừ, em vui là tốt rồi.
Vừa nói anh vừa đoạt lấy chiếc bánh trên tay cô đặt xuống bàn, Evil khó hiểu nhìn anh chăm chú:
-Ông xã, anh làm gì vậy, em còn chưa chụp xong mà.
-Em có việc khác quan trọng cần làm rồi.
-Là việc gì? Aaaaa.....
Cô la lớn tiếng khi bị Dương bất ngờ bề bổng lên. Bước chân anh mạnh mẽ mà linh hoạt tiến thẳng lên lầu. Evil ôm chặt lấy cổ anh, không ngừng dãy dụa.
-Ông xã khi dễ em, bỏ em xuống...
-Bà xã yêu dấu, cái này sao có thể gọi là khi dễ được. Chúng ta cần phải có trách nhiệm giúp tăng dân số quốc gia chứ?
Dương Lâm nở nụ cười vô cùng ám muội. Evil mặt đỏ tưng bừng, càng liều chết giãy giụa khỏi anh, nhưng tiếc là vòng tay người đàn ông vẫn cố chấp giam giữ thân thể cô. Thế là “Xoẹt”... suy nghĩ cuối cùng còn đọng lại trong đầu Evil là “lần này tiêu đời rồi”...
***
Rầm!
Cánh cửa đọng im lìm bị ai đó mạnh mẽ đạp tung, bóng tối bao phủ một màn dày đặc chợt lóe lên nững tia sáng dạ quang đỏ chói. Bàng những chiêu thức nhanh gọn và những cú lộn người chuyên nghiệp, cô gái dễ dàng vượt qua được mạng lười bảo vệ chết người kia.
Tách! Cánh tay cô vừa chạm vào nút công tắc, những tia dạ quang lập tức biến mất, đèn cũng bật sáng, làm sáng rõ gương mặt tuyệt mĩ của người phụ nữ đang ngâm mình trong bồn tắm ở góc phòng. Anh Tử đưa tay chạm vào những cánh hoa hồng trên mặt nước.
-Jessica, cậu là người duy nhất dám đạp cửa phòng mình như vậy, là người duy nhất vượt qua được mạng lưới bảo vệ do chính mình dàn dựng. Cũng là người duy nhất được chứng kiến đại mĩ nhân này tắm. May mắn thật nhỉ?
Anh Tử như cười như không, cũng không thèm nhìn ra phía cửa lấy một cái, rất vô tư thưởng thức ly rượu trên tay.
-Mộc Anh Tử, cậu cũng quá là lộ liễu đi. Mình tự hỏi nếu người đang đứng ở đây là một soái ca thì sẽ thế nào?
Cô gái tiến lại phía bồn tắm, rất không khách khí đoạt lấy ly rượu trên tay Anh Tử, uống liền một hơi
- Nếu cậu là một soái ca, chúng ta sẽ có một đêm vui vẻ cùng nhau, vậy không tốt sao?
- Ừ, vậy để bổn thiếu gia chiều em chu đáo.
Cô gái vừa dứt lời liền áp sát gương mặt của Anh Tử, nhìn thật sâu vào đôi mắt nham thạch rực lửa. Hai người họ cứ nhìn nhau như vậy, được một lúc, Jessica buộc phải là người rút lui trước.
- Được rồi, mình chịu thua.
Thật ra ban nãy hai người họ không phải chỉ nhìn nhau một cách bình thường. Jessica luôn muốn tìm cách nào đó để có thể thấu hiểu được suy nghĩ của Anh Tử. Chỉ tiếc là cô không chỉ không thành công mà ngược lại còn bị Anh Tử nắm bắt hết mọi suy nghĩ trong đầu. Đôi mắt của cô ấy quá sắc bén, khả năng tự bảo vệ lại quá phi thường. Muốn đấu với chị hai, quả thật là không có cửa thắng.
Nhìn bộ dạng ảo não của Jessica, Anh Tử đột nhiên bật cười, vẻ mặt cô trở nên ôn hòa. Trong thế giới tối tăm và giả dối này, có lẽ Jessica là người duy nhất được chứng kiến biểu cảm chân tình đến đáng rung động của Anh Tử, ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại.
Anh Tử bước ra khỏi bồn tắm, cũng không ngại mà tự nhiên lướt qua Jessica.
- Oa, không hổ dnah là đại mỹ nhân, đường cong cơ thể đúng là tuyệt vời ông mặt trời.
- Nếu như cậu là soái ca, mình tin chắc cậu sẽ dẫn đầu top những tên yêu râu xanh nguy hiểm nhất trên thế giới.
Giọng cô cất lên điềm đạm nhưng nghe kĩ một chút sẽ rất dễ dàng nhận ra ý cười trong đó. Anh Tử buộc lại đai áo choàng tắm bằng tơ tằm nổi tiếng, ngồi vắt chéo chân ở sô pha, châm lên một điếu thuốc.
- Thuốc lá, rượu, cà phê và bóng tối...cuộc sống của cậu cứ như tập hợp của những điều điên rồ cuồng loạn.
- Thiếu một thứ...
- Thứ gì?
- Máu.
Một chữ thốt ra cửa miêng nghe vô cùng man rợn. Hơi thuốc lá bắt đầu khuếch tán khắp không gian. jessica rót rượu vào ly, một ly lại một ly uống cạn.
- Đó cũng là lý do y phục của chị hai toàn là màu đỏ- màu của máu. Cậu cứ như một kho tàng cổ đầy bí ấn mà không có cách nào khai quật được của thế giới ấy nhỉ?
- Có lẽ...
- Mà cậu kiếm cái này ở đâu thế?
Jessica cầm lên tượng quỷ satan được làm bằng loại ngọc nâu đỏ quý hiếm trên bàn. Anh Tử lấy lại nó từ tay cô, giọng nói đột ngột chuyển lạnh
- Thiên thần...xuất hiện rồi...
Đồng thời với câu nói, cô mở đội con quỷ satan, lấy từ bên trong ra một tượng thiên thần, bức tượng này được làm bằng ngọc trắng thuần túy và có kích cỡ nhỏ hơn với tượng quỷ satan.
- Dù sao mình vẫn thích ác quỷ hơn.
- Cậu chắc không?
Anh Tử nghiêng đầu hỏi, bằng một cái đánh tay khẽ khàng từ cô, đèn phòng vụt tắt, trả lại không gian bóng tối dày đặc. Anh Tử không biết lấy từ đâu ra một chiếc hộp hình chữ nhật cũng được làm bằng ngọc quý, ánh sáng từ chiếc hộp rọi lên đồng thời hai tượng ngọc trên bàn, bóng của chúng in lại rõ ràng trên thành sô pha.
Oa!
Jessica reo lên một tiếng, gương mặt tràn đầy thích thú. Bóng của tượng quỷ satan in ra là hình thiên thần còn của tượng thiên thần lại là con quỷ satan đáng sợ.
- Ác quỷ không đáng sợ. Ác quỷ đội lốt thiên thần mới thực sự nguy hiểm.
Jessica vỗ nhẹ hai tay vào nhau, tất cả đèn trong phòng lại tự động bật sáng. Mọi thứ trong căn phòng này đều được xác lập hiệu lệnh với hai người, một là cô và một là Jessica. Vì thế mà việc Jessica có thể tùy ý ra hiệu lệnh cũng không có gì là lạ. Thực tế thì đến cả mạng lưới bảo vệ cũng vậy, Jessica ban nãy chỉ cần dùng một cái đánh tay là có thể dễ dàng thu hồi chúng. Tiếc là người con gái này luôn bị cuốn hút đặc biệt bởi những thứ đồ chơi chết chóc, cho dù đó có là một món đồ đã chơi cả trăm lần.
- Anh Tử, cậu đã dùng bộ não khủng của mình để nghĩ ra thứ này sao? KHông phải chứ.
- Rảnh rỗi thôi, cậu có thể lấy nó nếu muốn.
- Tất nhiên phải lấy.
Jessica giành lấy chiếc đèn chiếu bằng ngọc trong tay Anh Tử, cũng giành luôn hai bức tượng ngọc trên bàn. Anh Tử nhìn bộ dạng thích thú như trẻ con của cô, hơi mỉm cười.
- Cậu cũng quá tin người.
- Có lẽ...
Jessica bỏ dở câu nói, vuốt nhẹ lên chiếc vòng thánh trên đầu bức tượng thiên thần, dứt khoát ném nó qua khung cửa sổ.
Đùng!
Bức tượng ngọc đẹp đẽ nổ tung giữa không gian tạo nên môt vầng sáng ngắn ngủi trong đêm tối. Jessica nhìn người đối diện, khóe môi hơi nhướn lên tạo thành điệu bộ bất mãn
- làm ơn đi chị hai, cậu có thể giữ cho nữ hoàng tốc độ này ít thể diện hay không? Người như cậu mà lại đi tốn thời gian thiết kế một món đồ chỉ với mục đích giải trí hay sao? Trẻ con lên ba cũng biết chứ đừng nói tới mình.
- Được rồi. Coi như cậu thắng. Không phải mình đã nói từ đầu sao, ác quỷ đội lốt thiên thần, nguy hiểm mà thú vị...
Anh Tử nâng ly rượu trước mặt chạm nhẹ vào ly rượu trên tay Jessica, cả hai cùng mỉm cười nhìn nhau, cái nhìn mà chỉ họ mới hiểu được ý nghĩa của nó.