- Ý cậu là cô nữ hoàng tốc độ đó? Vậy thì tôi chỉ có thể nói bằng hai từ: Rất tuyệt.
Jame bật cười, thanh âm giòn giã mà tràn đầy đắc ý
- Vậy thì tốt. Tôi chỉ lo cậu sẽ không hài lòng với việc tôi để cô ấy đi thay mình.
- Sao tôi có thể từ chối gặp mặt một cô gái thú vị như vậy.
Dương Phong đáp lời nhưng không thực sự bận tâm. Tầm mắt hắn dừng lại nơi một cô gái đang đứng trước cổng trung tâm thương mại cách chỗ hắn không xa. Cô ta mặc bộ váy trắng thuần khiết, mái tóc óng mượt buông xõa, khéo léo che đi cổ cao trắng ngần. Cô cúi đầu lấy một giỏ hoa cẩm tú cầu trên tay người bán hàng, nhanh chóng trả tiền. Thời điểm cô ấy xoay người về phía hắn...mọi thứ hoàn toàn cô đọng.
Dương Phong cảm thấy xung quanh tối lại, chiếc điện thoại trên tay hắn trở thành lạnh lẽo, những lời của Jame sau đó hắn căn bản không còn nghe thấy gì nữa. Đồng tử giãn ra, thu vào duy nhất một hình ảnh.
Gương mặt kia...gương mặt của Thanh Lam bốn năm về trước...
***
- Em đi đâu vậy?
Dương Khang tiến lại đỡ lấy giỏ hoa trên tay Angel, cô mỉm cười nhìn cậu
- Đi mua chút đồ, không có gì đâu.
- Ngoài vườn toàn là cẩm tú cầu, em còn mua thêm nữa hả?
- Em mua giúp cô ấy, nghe đâu nhà cô ấy khó khăn lắm.
- Em thật dễ lừa.
Cậu vuốt nhẹ tóc cô, Angel kéo tay cậu về phía sô pha, bắt cậu ngồi xuống.
- Sao hôm nay anh về sớm vậy?
- Anh nhớ em.
- Được rồi, vậy giờ anh ngồi nghỉ ở đây, em sẽ chuẩn bị bữa trưa, xong ngay thôi.
Cô nói xong liền mỉm cười đứng dậy, Dương Khang bỗng nhiên cũng đứng lên, bất ngờ ôm cô vào lòng. Angel hơi kinh ngạc trước hành động của cậu, đang không biết nên phản ứng ra sao thì nghe thấy giọng nói ấm áp vang lên
- Đừng nói gì cả. Anh chỉ muốn được ôm em như vậy.
- Anh sao thế?
- Angel, đến bao giờ em mới sẵn sàng cho anh biết mọi chuyện, chẳng lẽ tình cảm anh giành cho em vẫn chưa đủ hay sao, chẳng lẽ với tư cách là vị hôn phu của em, anh không thể biết thêm điều gì về em ngoài một cái tên?
Angel im lặng không nói, hơi thở ấm nóng quen thuộc của cậu bủa vây lấy cô. Dương Khang cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi cay nóng khéo léo cạy hàm răng của cô, tiến vào bên trong, tràn đầy quyến luyến cùng mê đắm. Angel không kháng cự cũng không đáp trả, tâm trạng cô trở nên hỗn loạn, rối bời. Vòng tay mảnh khảnh vẫn đặt lại trên thắt lưng của cậu, bàn tay cô siết chặt đến nhăn nhúm lớp vải sơ mi.
- Khang...
Dương Khang rời khỏi môi cô, hai mắt cậu say đắm lạ thường, lại lần nữa ôm lấy Angel
- Angel, anh xin lỗi. Có lẽ với anh, được ở bên cạnh em đã là quá đủ. Anh không cần phải biết thêm bất cứ điều gì. Anh vẫn sẽ kiên nhẫn đợi em, anh vẫn sẽ chấp nhận đợi, đợi một ngày em đủ sẵn sàng để mở lòng với anh, đợi em đủ sẵn sàng để những quan tâm chăm sóc hôm nay là thật lòng, không phải vì mang ơn.
- Không Khang, nếu đêm đó 4 năm trước không phải anh cứu em, có lẽ em đã...
Dương Khang đưa ngón trỏ đặt lên môi Angel, làm dấu cho cô im lặng.
- Nếu nhất định phải nói đến ơn huệ, thì chính anh mới là người mang ơn em. Cảm ơn em vì đã để cho anh được yêu em.
Angel nhìn cậu chăm chú, nghĩ ngợi một chút cô bật cười thành tiếng, kiễng chân chủ động hôn vào má cậu
- Sao hôm nay hai chúng ta lại sến như vậy.
Dương Khang nâng lên khuôn mặt cô, cũng mỉm cười theo, nụ cười cậu tràn ngập hạnh phúc
- Đúng là hơi sến.
Cuối cùng chính cậu là người bị ép ngồi lại sô pha, ngoan ngoãn chờ Angel chuẩn bị bữa trưa. Cô cầm lên giỏ hoa, xoay người tiến thẳng vào nhà bếp. Angel tất nhiên sẽ không để cho cậu biết, hôm nay ra ngoài, cốt yếu không phải để mua một giỏ hoa, mà còn vì....
***
- Điều tra lại từ đầu cho tôi.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, mọi người có mặt trong phòng bây giờ, đến hít thở còn cảm thấy khó khăn. Dương Phong ngồi trên ghế chính diện của Wolf, sắc mặt trông vô cùng khó cọi. Đầu tiên là Evil Miller có mùi hương và hình săm giống hệt với Thanh Lam, sau đó là nữ hoàng tốc độ với tóc tím bạc cùng mắt lam, cuối cùng bây giờ lại từ đâu chui ra một người có gương mặt của Thanh Lam. Điên rồi. Loạn thật rồi. Chắc chắn có người nào đó đang cố tình chơi hắn.
- Lão đại, tôi nghĩ hay là chúng ta thôi đi, dù gì cũng chỉ là một người phụ nữ.
Kha Tử Kì tiến thêm một bước, chính cậu cũng không hiểu nổi sao hắn có thể mất bình tĩnh như vậy. Nhưng đồng thời cậu cũng âm thầm ngưỡng mộ con người đứng sau mọi việc, người này là ai mà có thể tùy ý trêu đùa một phen, làm cho Dương Phong lão đại của bọn họ điêu đứng.
- Cậu nói cái gì?
Lời nói vừa dứt, ánh mắt sắc bén quét về phía Kha Tử Kì, làm người ta không rét mà run. Dương Phong nắm chặt hai tay, bình tĩnh khống chế cảm xúc.
- Ra ngoài!
Dương Phong khó khăn gằn giọng. Mọi người càng thêm hoảng loạn, điệu này thì lão đại sắp nổi giận thật rồi. Sau một thoáng, chính điện đã chỉ còn lại mình Dương Phong. Hắn thu tay đấm mạnh vào thành ghế, bên tay truyền đến đợt đau nhức dữ dội, lại nhắm mắt ngả người ra phía sau. Thanh Lam từng cùng hắn ngồi ở đây. Thanh Lam- người con gái này, 4 năm trước hắn đã có thể nhận ra đây không phải một người con gái bình thường. Cô ta sở hữu tài năng che dấu cảm xúc đáng khâm phục, cô ta có thể vui vẻ, buồn khổ, đau thương, kinh ngạc hay sửng sốt nhưng tuyệt nhiên lại không bao giợ sợ hãi.
- Thanh lam, tôi không chỉ sẽ tìm ra cô, mà tôi sẽ còn tìm ra cả người lập trình trò chơi này. Nhất định.
Lễ mừng đại thọ của Dương lão gia, tất cả thành viên Dương gia từ già đến trẻ, lớn đến bé, xa đến gần đều trở về. Đại tiệc lần này nghiêng nhiều hơn về truyền thống nhưng cũng không che dấu cái sa hoa choáng ngợp vốn có của một gia tộc lâu đời.
Angel đưa tay cầm lấy một ly nước trái cây từ người phụ tiệc, đưa mắt nhìn quanh một lượt. Ở phía xa, có người đang theo dõi từng cử chỉ của cô, không ai khác chính là Dương Phong. Hắn đã điều tra và biết được một số thông tin đáng giá về cô gái này, tuy nhiên lại không có một bằng chứng cụ thể nào để chứng minh cô ta chính là Thanh lam.
- Thanh Lam.
Angel khó hiểu nhìn người trước mặt, mi tâm hơi nhíu. Dương Phong cười khẽ, bộ dạng đúng là quá sức chân thật, diễn xuất rất tốt.
- Em quên tôi nhanh vậy sao? À không, cũng 4 năm rồi còn gì.
Bốn năm, thời gian quá lâu để quên một người phụ nữ đối với tên phong lưu như Dương Phong, số người phụ nữ hắn đã lên giường nhiều đến nỗi hắn chẳng thể nhớ quá 3 cái tên. Tất nhiên, hai chữ Thanh Lam là một ngoại lệ. Cô ta đặc biệt, cô ta ấn tượng, cô ta thú vị, hoặc chẳng có lý do. Hắn cũng cho rằng mình không cần phải bận tâm về điều đó. Miễn là thứ hắn muốn thì hắn sẽ bất chấp mà giành lấy.
- Xin lỗi, tôi không quen anh.
Angel vừa dứt lời thì Dương Khang cũng từ xa tiến lại, cậu yêu chiều gọi tên cô, đồng thời vòng tay ôm eo cô
- Angel.
- Dương Khang, hóa ra cô ấy là bạn gái chú.
- Anh hai, anh cũng ở đây sao? Vậy nhân tiện giới thiệu với anh, đây là Angel, hôn thê của em, bọn em đinh cuối năm sẽ tổ chức lễ cưới.
Nói đoạn, cậu quay qua Angel, hơi mỉm cười rồi đưa tay về phía Dương Phong
- Đây là ạnh hai của anh, Dương Phong.
Hắn nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn hiền lành như tiểu bạch thỏ của Angel khi ở trong lòng Dương Khang thì hơi nhếch môi, cười như không cười.
- Em dâu, Em thật xinh đẹp. Trước đây tôi có quen một người con gái, cô ấy cũng đẹp như em vậy.
Lời Dương Phong chứa đựng hàm ý nhưng khi thoát ra lại nghe giống như lời nói tán thưởng bình thường. Angel mỉm cười rất tươi, gương mặt rạng rỡ xinh đẹp
- Cảm ơn anh hai đã khen.
Dứt lời, cô quay qua nói nhỏ với Dương Khang điều gì đó, sau cùng rất không khách khí mà kéo cậu bỏ đi. Khi cô lướt qua hắn, khóe miệng cong lên, ánh mắt bình thản đến châm chọc. Dương Phong đứng im nhìn theo bóng cô cho đến khi hai người họ đã khuất hẳn khỏi tầm mắt hắn.
Đó không phải Thanh Lam, hắn có linh cảm rất rõ ràng về điều này. Dù cô ta có gương mặt rất giống Thanh Lam, nhưng vẫn không phải cô ấy. Nếu vậy thì Thanh Lam phải là một người khác nữa. Không phải Evil, không phải Angel, chẳng lẽ chính là....
Trong đầu bất giác xuất hiện hình ảnh ở trường đua buổi chiều hôm đó, đôi mắt lam đã trở thành ám ảnh...Dương Phong đưa mắt nhìn về phía người đàn ông phương Tây đang trò chuyện rất vui vẻ cùng cô gái trước mặt. Anh ta là Jame, còn cô ta, hôn thê của Jame, áo choàng đen, mặt nạ bạc, tóc tím cùng mắt lam. Cô ta....
Thanh Lam, em là ai?