4 năm sau...
- Straight Flush!
Giọng nói trầm khàn lạnh lẽo vang lên, xen lẫn trong đó ý cười nhàn nhạt, bàn tay đồng thời lật ngửa năm lá bài.
- Nhị thiếu gia, xin lỗi đã làm ngài thất vọng, bài tôi là...
Người phụ nữ bỏ dở câu nói, tay thon nõn nà lia năm lá bài của mình ra mặt bàn, cất giọng ngạo mạn
- Royal Straight Flush!
Không gian hoàn toàn cô đọng, người đàn ông mi tâm khẽ động, có chút không tin vào cục diện hiện tại. Nhị thiếu gia hắn cư nhiên lại thua dưới tay của một người phụ nữ.
Đối diện hắn, người vừa mới giành được thắng lợi lười biếng ngả vào thành ghế, an an ổn ổn mà chờ đợi.
Người phụ nữ này quả nhiên không bình thường, chắc cũng chỉ có chị hai của thế giới ngầm mới không bình thường được như thế.
Chiếc mặt nạ vàng tinh xảo hoàn toàn che khuất ba phần tư gương mặt từ trán đến sống mũi, chỉ để lộ đôi môi đỏ căng mọng đầy khiêu gợi. Không khó để nhận ra cô ta là một người phụ nữ đẹp. Còn đẹp tới mức nào thì không ai có thể phán đoán được.
Điều kì lạ nhất ở người phụ nữ này là đôi mắt và mái tóc. Đôi mắt cô ta màu nham thạch, lúc nào cũng nóng bỏng, đỏ rực như đang cháy. Màu mắt này từng được đưa ra nghiên cứu và xác định do một loại gen đặc biệt cấu tạo thành. Trên thế giới những dòng họ sở hữu màu mắt đặc biệt này cũng chỉ tính bằng đầu ngón tay. Nếu hắn nhớ không nhầm, Đông Nam Á từng có một gia tộc sở hữu màu mắt này, nhưng có điều...
Nếu chỉ riêng màu mắt thôi có lẽ chưa đủ để người ta phải ví cô như bạch ma nữ trong truyền thuyết. Điều kì lạ thứ hai chính là màu tóc. Tóc cô ta dài tới ngang vai, buông xõa, và nó bạc trắng.
Không ai biết rõ cô xuất thân từ hắc đạo hay bạch đạo, chỉ biết tốc độ hành động của cô ta rất đáng kinh ngạc, quyền lực và thế lực lại càng đáng kinh ngạc. Trong bạch đạo, cô được coi là một thiên tài kinh doanh, có được thủ thuật chính trị và tầm nhìn lãnh đạo sâu rộng, sở hữu hai tập đoàn hàng đầu thế giới, là cố vấn của tổng thống Mĩ, nhà từ thiện, nhà tài trợ giáo dục, y tế và nghệ thuật. Trong hắc đạo, cô đứng đầu Owl, không lớn mạnh nhất nhưng là đáng sợ nhất, cô được toàn bộ người trong hai giới hắc bạch đặc biệt tạo một danh xưng : “Chị Hai”.
Hai chữ này đại diện cho máu, súng, rượu, bài, những ván cược, những cuộc đua và cái chết.
Bạc môi khẽ nhếch, Dương Phong ánh mắt hứng thú dán chặt lên người cô, giọng nói trầm xuống:
- Thỏa thuận xong, hạng mục ở Los An-giơ-lét giờ là của cô, chị hai.
- Tốt! Quả nhiên không làm tôi thất vọng.
Người phụ nữ nói xong, hướng qua Kevil gật nhẹ một cái đồng thời đứng dậy, Kevil nâng áo choàng trên tay khoác lên người cô. Chị hai không nhanh không chậm rời khỏi phòng bài, người của cô cũng dần rút theo, chỉ để lại cho hắn một màu váy đỏ chói đọng lại nơi đáy mắt.
- Có thông tin gì không?
- Nhị thiếu gia, tất cả những gì chúng ta biết được là xuất thân từ cô nhi viện của Mĩ, mọi thông tin khác đều được chính phủ Mĩ bảo mật hoặc đã bị xóa sổ hoàn toàn.
- Tên?
- Mộc Anh Tử.
“Mộc Anh Tử”, hắn vô thức lặp lại lần nữa. Đúng là một cái tên ấn tượng, giống y như chủ nhân của nó.
***
Paris, Pháp...
Đại tiệc sang trọng giành cho doanh nhân thế giới, nội thất sa hoa thiết kế theo đúng phong cách Pháp, những người có mặt ở nơi này đều thuộc tầng cao nhất của giới thượng lưu.
- Nhị thiếu gia, tôi mời ngài một ly được chứ?
Dương Phong hướng mắt nhìn lên người đàn ông phương Tây trước mặt, khẽ cười nâng ly rượu trên tay chạm vào ly của anh ta
- Hân hạnh, James.
Một bóng dáng lướt qua hắn thật nhanh, Dương Phong toàn thân có chút cứng ngắc. Người phụ nữ vừa rồi, mùi hương trên người cô ta, mùi hương này, thanh thuần mát lạnh và còn rất quen thuộc...
Hắn nhíu mày, bước chân vô thức đi theo cô gái đó. Bằng một động tác vươn tay thật gọn, hắn nhanh chóng kéo cô ngược về phía mình, ánh mắt có chút phức tạp xoáy sâu vào gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Cô hướng mắt nhìn người đàn ông đang nắm chặt cánh tay mình, tĩnh lặng vài giây rồi bất ngờ nở ra nụ cười xinh đẹp:
- Dương Phong, nhị thiếu gia của Dương gia, chủ tịch tập đoàn tài phiệt..., sở hữu 3 clup hàng đầu thế giới, 1 sòng bạc có tiếng ở Ma Cao, ông chủ của Wolf- tổ chức thống trị hai giới hắc bạch đạo. Em nói không sai chứ?
- Xem ra tiểu thư đây biết không ít về tôi.
Hắn mỉm cười, ánh mắt đầy hứng thú nhìn cô, bàn tay không biết từ bao giờ đã chuyển từ nắm tay sang ôm eo, tạo ra tư thế cực kì ám muội.
- Chỉ là chút hiểu biết ít ỏi, để ngài chê cười rồi.
- Tên?
- Thanh Ly, nhị thiếu gia có thể gọi em là Tiểu Ly.
- Thanh Ly?
Hắn cao giọng nhắc lại tên cô, bên tai vô thức vang lên một giọng nói mềm mại: “ Thanh Lam, nhị thiếu gia có thể gọi em là Tiểu Lam”.
Sau một khắc, Dương Phong cúi thấp đầu ghé sát bên tai cô thì thầm:
- Đêm nay...hãy cùng tôi...
Lời nói chưa dứt hắn ngay lập tức cảm nhận được một thứ mềm mại lướt qua môi mình, còn để lại chút dư vị ngọt ngào, cô nhón chân nói thầm vào tai hắn:
- Nhị thiếu gia, cô gái mặc váy xanh ở bàn bên kia khi dễ em, ngài sẽ giúp em đòi lại công bằng chứ?
Dương Phong nhìn theo cô, thu vào tầm mắt hình ảnh của Mĩ Phương- một siêu sao vừa nổi lên trong giới showbiz đồng thời cũng là nhân tình mà hắn sủng ái, được một lúc hắn buông cô ra, sải bước tiến về phía đó.
- Phong, anh đi đâu mà bỏ người ta ở đây.
Mĩ Phương tươi cười tiến lại đưa tay ôm lấy hắn.
Rắc...rắc... Tiếng xương cốt vỡ vụn, Mĩ Phương ôm lấy cánh tay trái của mình gục xuống, đôi mắt ngập nước ánh lên sự hoảng hốt đến khó tin.
- Anh...
Dương Phong vẻ mặt bình thản như không, giọng hắn đang lại truyền đi mệnh lệnh:
- Lôi cô ta ra ngoài.
Người của hắn lập tức tiến lại kéo Mĩ Phương đi, mặc cô ta không ngừng giãy giụa. Mà lúc này ở phía xa, cô gái chứng kiến mọi việc qua ly rượu đỏ sánh trên tay, khóe miệng khẽ nhếch tạo ra một đường cong ấn tượng, giọng nói như phảng phất hương vị tử thần:
- Giá như vậy, có rẻ quá không nhỉ?
Trở lại 30 phút trước...
Thanh Ly kết thúc cuộc điện thoại, đưa tay sửa lại làn váy rồi nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh, nhưng vừa ra đến của thì...
Uỵch! Một tiếng tiếp đất nặng nề, cô gái trong bộ váy màu xanh nhạt sắc mặt tối lại, hai mắt tóe lửa nhìn cô.
- Cô không có mắt à?
Cô ta vừa lớn giọng vừa khó khăn đứng dậy. Thanh Ly thực sự cảm thấy phiền phức khi đụng chạm đến những người đàn bà chanh chua như vậy nhưng vẫn kiên nhẫn hạ giọng:
- Là cô đụng tôi trước.
- Cái gì? Cô có biết tôi là ai không mà dám thất lễ với tôi như vậy.
Ánh mắt cô ta nhìn Thanh Ly đến tóe lửa, tay phải nhanh như chớp giáng xuống mặt cô một cái tát. Thanh Ly nhíu mày, bên má trái truyền đến một trận tê dại, nếu không phải cô còn đang có việc quan trọng phải làm, người phụ nữ này hôm nay chết chắc. Thanh Ly đưa tay đẩy cô ta một cái sang bên cạnh rồi cứ thế cao ngạo bỏ đi.
- Em hài lòng rồi chứ?
Giọng nói trầm thấp vang lên đưa cô thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay người, chủ động đặt một nụ hôn nhẹ trên môi hắn, khẽ mỉm cười
- Đây là món khai vị.
Dương Phong cười hài lòng, vòng tay ôm cô rời khỏi đại sảnh của bữa tiệc. Lykan Hypersport bạc nhanh chóng rời đi.
Ngoại thành Paris...
Ánh sáng mờ nhạt tỏa ra từ bóng đèn nhỏ treo chính giữa căn phòng càng khiến người ta có cảm giác nguy hiểm đang rình rập và có thể ập tới bất cứ lúc nào.
- Nói.
Giọng người phụ nữ lạnh lẽo vang lên. Cô ngồi vắt chéo chân ở chiếc ghế duy nhất của nhà kho. Người đàn ông toàn thân run rẩy, mồ hôi vã ra như tắm. giọng điệu tràn ngập sợ hãi
- Chị Hai, chị giết tôi cũng được, nhưng xin chị hãy tha cho vợ con của tôi.
Pằng! Pằng! Pằng!
Động tác nhanh gọn lại cực kì chính xác rút lấy khẩu colt 1911 từ trên người Kevil bên cạnh, ba tiếng súng vang lên liên tiếp, một nhà ba người bọn họ đều không kịp nói lời cuối cùng. Anh Tử vứt lại khẩu súng cho tên vệ sĩ phía sau, tiến thêm vài bước về phía người đàn ông đang nằm im lìm trên vũng máu, đưa ngón tay chấm vào vũng máu đỏ tươi còn ấm nóng, viết lên nền đất chữ gì đó rồi mới dời khỏi phòng, đoàn người dần bỏ đi.
Trong đêm tối, dòng chữ ban nãy ẩn hiện không rõ, đỏ sẫm và tanh nồng : "start game".