Dương Lam buông câu đánh giá, cô bước lại níu cánh tay anh.
-Cảm ơn ông xã quá khen, chúng ta về khách sạn thôi.
Dứt lời liền cùng người đàn ông của mình ung dung bước đi. Dương Phong có cảm giác như vừa bị ai đó thẳng tay cho một cái bạt tai vào mặt. Hắn cất công xuống tận sân bay đón họ, thế mà đôi uyên ương kia đến một cái liếc mắt cũng không cho. Xoay người nhìn theo bóng dáng của cô, có thật đây là người phụ nữ đã lên giường với hắn đêm đó? Nghĩ ngợi một chút, hắn thật sự cảm thấy rối lòng, hắn vẫn luôn tin tưởng đây chính là Thanh Lam, hắn vẫn luôn cho người tìm kiếm nhưng vô vọng. Vậy mà đùng một cái cô ta xuất hiện, với tư cách là vợ của anh trai hắn, cũng có nghĩa cô ta là chị dâu của hắn. Cục diện xoay chuyển quá nhanh chóng khiến hắn không kịp trở tay. Nhưng hắn tin chắc một điều, dù cho thân phận của cô ta là gì, thì cô ta vẫn là một người phụ nữ nguy hiểm. Và hắn thích nguy hiểm.
Dương Phong cười nửa miệng, không nhanh không chậm bước đi.
Anh Tử ngồi an nhàn trên ghế mây, tay cầm một ly Royal DeMaria. Phía trước cô là một hồ nhân tạo rất lớn, mặt nước phẳng lặng bỗng nổi lên một con vật to lớn có làn da sần sùi.
-Mày cũng muốn thử sao?
Dứt lời cô trút toàn bộ rượu trong ly xuống đầu con vật khổng lồ, lại tự tay rót cho mình một ly khác.
-Chị hai, người có điện thoại.
Anh Tử nhận lấy điện thoại từ tay quản gia Hà.
-Nói đi.
-….
-Đã tới Anh Quốc?
-….
-Được rồi.
Cô đưa lại điện thoại cho người bên cạnh, uống cạn ly rượu đỏ, lại khom người vuốt nhẹ đầu con cá sấu to lớn.
-Cho cục cưng của ta ăn đi, rồi đặt một vé trở về Anh Quốc.
-Vâng, chị hai.
Bugatti Veyron đen bong rẽ vào cổng lớn của biệt thự Dương gia. Dương Lam xuống xe, mở của bên kia, dìu người con gái ở bên trong bước ra.
-Oa, ông xã, không hổ danh là Dương gia, ngay cả đến người gác cổng cũng là mĩ nam như vậy. Evil hai mắt lấp lánh nhìn về phía cổng lớn, họ thấy vậy đều đồng loạt cúi đầu.
-Hay là cho bà xã về ở cạnh họ nhé!
Evil nhìn anh rồi lại nhìn qua họ, cúi đầu nghĩ ngợi một chút rồi lên tiếng:
-Nhưng mà ông xã vẫn đẹp trai hơn.
Dương Lâm bật cười thành tiếng, cưng chiều véo nhẹ lên má cô rồi mới ôm cô bước đi.
-Đại thiếu gia.
Bà vú già với giọng nói phúc hậu cúi đầu chào, phía sau bà là hai hang người làm trong trang phục chỉnh tề cũng đang cúi đầu theo, Dương Lâm nhìn lướt qua một lượt, cất giọng trầm ngâm.
-Được rồi, vú là bậc trưởng bối, lần sau không cần làm vậy.
-Cảm ơn đại thiếu gia, lão gia đang đợi ngài trên lầu.
-Ừm, vú cho người chuẩn bị cơm trưa, đã lâu rồi tooi9 không dùng cơm ở nhà.
-Vâng.
Cạch!
Dương Lâm đưa tay mở cửa phòng, bên trong không có người. Evil đi theo anh bước vào phòng, đây là một căn phòng bài trí khá đơn giản, nhìn sơ qua một cái là nắm bắt được hết bố cục cục của nó. Ngoài ban công, ông cụ râu tóc bạc phơ đang nằm an tĩnh trên giường kỉ, anh nắm tay cô từng bước tiến lên về phía đó.
-Gia gia, con đã về.
-Đi một mà về hai, đúng không?
Giọng ông cụ cất lên thật khẽ, mi mắt hơi động nhưng vẫn chưa mở.
-Cô ấy đã trở thành vợ hợp pháp của con, chúng con đã kết hôn ở .-Ừ, việc của con ta không quản được. Có điều lần sau không nên hành sự lỗ mãng như vậy.
-Vâng.
-Cháu dâu.
-Dạ.
-Con xuống lầu làm cơm cùng vú Lưu đi.
Evil có chút khó hiểu nhìn vị gia gia vẫn đang nhắm mắt, lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh, thấy anh gật nhẹ một cái, mới an tâm rời khỏi phòng.
-Ngồi đi.
Dương Lâm theo lời ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
-Gia gia, con đã nhận được tin gia đình chú ba bị sát hại.
-Con có suy nghĩ gì không?
-Gia gia, liệu có phải do chú hai làm?
-Không có khả năng, Dương Hàn không có gan làm vậy, hoặc là đã có người chống đỡ sau lưng cho hắn.
-Gia gia, vậy người đó là…..
-Hiện tại không thể tùy tiện phán đoán được, nhưng chắc chúng ta sẽ sớm biết. Còn nữa, các con phải đề phòng với Dương Hàn, hắn vẫn chưa từ bỏ âm mưu tước đoạt quyền lực trong tay ta.
-Vâng, con đã hiểu.
-Được rồi, trưa nay báo mọi người trong Dương gia dừng bữa tại phòng ăn của chính diện, ta sẽ làm chứng cho mối quan hệ của hai con trong Dương gia.
-Cảm ơn gia gia.
-Con bé tên gì?
-Evil Miller.
-Người phụ nữ của con rất thông minh.
Dương Lâm nghe xong câu đó, trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh của Evil, nụ cười cũng trở nên dịu dàng.
-Con biết điều đó.
-Đi đi.
-Vâng, con xin lui ra trước.
Anh dứt lời liền đứng dậy đi ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa thật khẽ vang lên. Ông cụ nằm lặng trên chiếc giường kỉ, hang mi hơi động rồi bất ngờ mở ra, đôi mắt nâu ánh lên tia lạnh, giọng nói săc nhọn:
-Evil Miller, rất thông minh...và nguy hiểm.
Bữa cơm tại phòng ăn của chính diện hôm nay đặc biệt thịnh soạn hơn ngày thường. Ngồi ở đầu bàn là Dương lão gia, phía trái ông là vị lão gia Dương Hàn và nhị phu nhân, ở bên phải là đại thiếu gia Dương Lâm cùng đại thiếu phu nhân, rồi tiếp đến là hậu bối ngồi ở cả hai bên. Dương lão gia đặt long trượng sang một bên, cất giọng uy nghiêm:
- Hôm nay đặc biệt chuẩn bị bữa cơm này là để thành lập danh phận chính thức cho vợ mới cưới của Dương Lâm.
- Cháu dâu rất xinh đẹp.
Nhị phu nhân phía đối diện mỉm cười, Evil ngước mắt nhìn lại , một người phụ nữ còn rất trẻ, so với vị nhị lão gia bên cạnh đúng là chỉ đáng tuổi làm con, cô khẽ mỉm cười
- Nhị phu nhân đúng là bậc quốc sắc thiên hương, cùng với nhị lão gia thật xứng đôi.
Nhị phu nhân sắc mặt biến chuyển, nhưng nhị lão gia đã lên tiếng cắt ngang
- Cháu dâu thật có con mắt nhìn người, cháu trai ta lấy được người vợ như vậy cũng là phúc của nó.
- Nhị lão gia, cháu đã để người chê cười rồi.
Dứt lời liền quay qua Dương Lâm, mỉm cười rạng rỡ
- Phải vậy không ông xã?
- Bà xã quá khiêm tốn rồi, anh thấy bà xã so với nhị phu nhân chỉ có hơn mà không kém.
Dương Lâm nở ra nụ cười nguy hiểm, phía đối diên nhị lão gia và nhị phu nhân sắc mặt tối lại, để ý một chút sẽ thấy ánh mắt nhị phu nhân nhìn Dương Lâm vẫn tràn ngập nhu tình. Đúng lúc này, Dương lão gia mới cất giọng:
- Được rồi, mọi người dùng cơm đi.