Một năm sau đó, tại căn cứ chính của ông trùm hắc đạo Dương Cẩm Trường, một tổ chức gồm 10 thành viên mang trong mình tài năng cùng sức tàn sát đáng nể đã bị dìm trong thứ chất lỏng đỏ sánh tanh nồng mà người ta gọi là máu. Đồng thời với lúc ấy, một tổ chức gồm 10 thành viên khác khoác áo choàn đen, đeo mặt nạ quỷ, dưới chân họ, máu nhuộm đỏ từng vùng loang lổ nhức mắt.
- Tôi nói đúng không? Thập Hộ Vệ?
Sam dừng chân, khoảng cách vừa đủ để cảm nhận được khoảnh khắc tờ giấc cậu vừa vung lên chạm vào vai kẻ đối diện, rất nhanh liền hờ hững chạm nền. Sau một khắc, 10 người bọn họ đồng loạt quỳ xuống, một trong số đó mở lời
- Công chúa, chúng thuộc hạ không hoàn thành được sứ mệnh bảo vệ người, xin được ban chết.
- Xin được ban chết!
Những người còn lại đồng thanh tiếp lời. LiLi thấy vậy có chút kinh hãi, bám miết lấy tay áo Wind. Cậu khom nguồi bế bổng cô bé, cười trìu mến
- Công chúa nhỏ, em không cần sợ hãi.
Dứt lời, Wind quay trở lại vẻ mặt lạnh lùng, giọng cậu nhiễm lấy quyền uy.
- Cùng là người trong hắc đạo, tất nhiên tôi hiểu quy tắc của thế giới ngầm. Không hoàn thành nhiệm vụ với Dương Cẩm Trường, các người hãy về gặp ông ta, tự chặt đứt một cánh tay tạ tội. Sau đó trở lại quê hương, báo với Quốc Vương, Hoàng hậu và nhân dân Bhutan chuẩn bị cho lễ đón công chúa trở về. Người của Owl sẽ chịu trách nhiệm bảo hộ công chúa an toàn quay về đất nước mình.
- Được, chúng tôi hiểu.
Thập Quỷ rời đi, chuông điện thoại trong người Kevil cùng lúc vang lên, cậu nhận điện thoại, sắc mặt chuyển dần sang u tối.
- CHị hai, Dương Phong cho người báo lại nếu chúng ta muốn cứu A Phụng, một mình chị hãy đến dự lễ kỉ niệm 20 năm ngày cưới của Trương Đinh Lăng, hắn chờ chị ở đó.
- Ồ!
Anh Tử nhếch môi cười, đáy mắt tràn ngập hứng thú.
- Nhị thiếu gia này, nắm bắt thông tin cũng nhanh lắm. Mới đó mà đã đoán Thập Quỷ không thể làm gì được chị hai.
Sam õng ẹo mở lời, vừa nói vừa chỉnh chỉnh lại cổ áo sơ mi màu hồng, quay qua Wind cười rạng rỡ
- Thế nào? Trông đã đẹp hơn chưa?
LiLi vùi đầu vào lòng cậu, cố gắng ngăn lại tiếng cười khúc khích giòn tan. Wind cũng không thèm liếc mắt một cái, buông câu lạnh nhạt.
- Bớt nhàm chán đi giùm tôi.
Nói rồi liền bỏ đi thẳng, Sam xì một tiếng, tính quay lại mà thấy căn phòng trống hoác, còn mỗi mình gã bơ vơ ở chính điện. Sam tối mặt, hậm hực nâng bước rời đi.
Zenvo ST1 ngang nhiên rẽ vào cổng lớn của Trương gia. Anh Tử một bộ dáng không đổi bước xuống, lần đầu tiên cô xuất hiện mà không mang theo bất cứ thuộc hạ nào.
- Ây da! Quý hóa! Quý hóa quá! Tôi cứ tưởng chị hai hẳn sẽ không thể nào hạ mình tới dự buổi tiệc của Trương gia.
Trương Đinh Lăng vẻ ,mặt mừng rỡ, vội vàng ra đón tiếp Anh Tử, chỉ thiếu điều có thêm cái đuôi để mà vung vấy qua lại. Cô hơi nhếch môi cười lạnh
- Trương Tổng khách sáo rồi.
Dương Phong đứng ở một phía nhìn người phụ nữ cao ngạo tiến vào, Mộc Anh Tử, cô có thể vì thuộc hạ của mình mà liều mạng tới đây, tôi nên nói cô rất có khí chất hay vì quá tự tin vào khả năng của bản thân đây. Trong khán phòng này, có đến phân nửa là muốn diệt trừ mối hiểm họa như cô.
Mà ở phía đối diện, Dương Khang ôm lấy Angel trong lòng, mi tâm hơi nhíu. Không hiểu vì lí do gì mà Chị hai có thể đến một mình. Dương Lâm nhấp mooyj ngụm vang Brazil, mặt không biểu đạt cảm xúc.
- Cảm ơn tất cả các vị khách quý đã tới dự buổi tiệc kỉ niệm 20 năm ngày cưới của vợ chồng tôi. Đặc biệt là với sự góp mặt của tam vị thiếu gia Dương gia. Quan trọng nhất là có Chị hai đang ở đây làm Trương gia chúng tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Mời!
Trương Đinh Lăng nâng ly rượu trên tay làm động tác mời rượu tới mọi người bên dưới rồi tự mình uống cạn.
Dương Phong một thân âu phục trắng cắt may thủ công tinh tế, cả người tỏa ra khí chất vương giả. Dương mặt lộ rõ ngạo nghễ, đôi mắt ánh lên từng tia cuồng luyến sắc bén. Hắn bước lên phía trước một bước.
- Hôm nay nhân dịp vui như vậy. TÔi nghĩ ắt hẳn chị hai rất muốn gửi tặng Trương Tổng một món quà mừng đặc biệt.
- Ồ! Thật vậy sao?
Trương Đinh Lăng vui mừng ra mặt, không để ý tới xung quanh không gian đã trầm đi một bậc. Anh Tử chống đối lại ánh mắt Dương Phong đang nhìn cô, cười lạnh một tiếng
- Không biết ý của Dương nhị thiếu gia là gì đây?
- Hãy cho mọi người thấy dung mạo thật của cô.
Khán phòng rộng lớn sa hoa như được phủ lên một tầng khí lạnh. Anh Tử biết, hắn là đang cố tình thách thức cô. Dùng A Phụng để ép cô một mình tới bữa tiệc này, cô vẫn biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhưng là nghĩ cũng không nghĩ tới hắn sẽ yêu cầu cô bỏ mặt nạ xuống. Anh Tử nở ra nụ cười tàn ác, đỏ rực như đang cháy, giọng nói nhuốm vào âm lãnh
- Nhị thiếu gia, ngài thật biết nói đùa. Nhưng không sao, Mộc Anh Tử tôi đeo chiếc mặt nạ này đã đến lúc nhàm chán. Giờ gỡ xuống cũng là điều tất yếu.
Anh Tử đưa tay tháo bỏ mặt nạ vàng xuống.
Cạch!
Chiếc mặt nạ chạm đất phát ra thứ âm thanh sáo rỗng. Giây phút này, lòng người như trùng lại, không gian như ngưng đọng.
Chưa ai thấy gương mặt thật của chị hai, chỉ biết cô ấy rất đẹp. Đẹp? Đẹp ư? Một từ đẹp liệu có đủ để diễn tả dung nhan kia hay không?
Sắc nước hương trời? Nghiêng nước nghiêng thành? Chim sa cá lặn? Hoa nghen liễu hờn?
Tất cả những từ này đều là không đủ. Nhưng nếu không dùng nói thì lại không biết nên dùng từ gì để hình dung.
- Đẹp! Đẹp quá!
Có người đã không kìm chế được mà thốt lên. Không gian lập tức bị phá vỡ, rồi xôn xao bởi những lời trầm trồ tán thưởng. Anh Tử cười nửa miệng, từng bước đều đều về phía Angel bên cạnh Dương Khang. Mọi người nhìn theo từng bước chân cô, và họ kinh ngạc nhận ra....
- Em gái! Chào em....
Danh Sách Chương: