Giọng nói kiều mị vang lên, người phụ nữ vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn, đón nhận nụ hôn của hắn. Dương Phong khóe môi khẽ nhếch, vẫn giữ nguyên tiến độ của mình.
- Ưm...ưm...
Nhược Lưu Ly dường như đã đạt đến khoái lạc, không ngừng phát ra tiếng rên khẽ khẽ, hơi thở nóng rực đầy nam tính phả vào mặt cô, càng làm tăng thêm những ham muốn xác thịt trần trụi.
- Phong...đừng...a...đừng dừng...
Cả người cô ta run rẩy kịch liệt, cơ thể không ngừng uốn éo cho ăn khớp với những lần ra vào của hắn. Cô cần nhiều hơn, nhiều hơn thế này... Nhưng đúng lúc sắp lên đến đỉnh điểm, Dương Phong đã khéo léo rút lui, không để lại một vết tích nào trong cô.
Nhược Lưu Ly tuy chưa được thỏa mãn hoàn toàn nhưng cũng không dám mở lời, chỉ mệt mỏi nhắm chặt hai mắt. Dương Phong rời khỏi giường, đi thẳng vào nhà tắm. Lát sau hắn trở ra ngoài, hạ thân quấn một chiếc khăn tắm trắng tinh, hắn thản nhiên đứng trước gương thay y phục.
- Phong, muộn thế này anh còn đi đâu?
- Dậy.
Dương Phong ngắn gọn một chữ, ném bộ váy về phía Nhược Lưu Ly. Cô khó hiểu nhìn hắn.
- Tôi đưa cô về Lâm Chi Viên.
Lâm Chi Viên? Đó chẳng phải là khu biệt thự của nhị thiếu gia hắn hay sao? Hai mắt Nhược Lưu Ly như phát sáng. Cô chờ đợi cuối cùng cũng chờ đến ngày này. Nhược Lưu Ly cô sắp trở thành nữ chủ nhân của Lâm Chi Viên. Nghĩ đến đây, cô mặc kệ cơ thể đang đau nhức, ngồi bật dậy, vui vẻ thay chiếc váy hắn vừa ném lên giường.
Lykan Hypersport sang trọng dừng trước cổng lớn. Dương Phong thẳng tay vứt chùm chìa khóa xe cho vệ sĩ bên cạnh cổng, hắn ôm Nhược Lưu Ly tiến vào đại sảnh.
- Phong, hôm nay em đã làm rất nhiều món ngon chờ anh.
Thanh Lam tiến lại phía hắn, bước chân bỗng chốc khựng lại, cả người bất động. Cô đưa mắt nhìn người phụ nữ đang được hắn ôm trong lòng, ngực cứ thế quặn lên từng hồi dữ dội.
Dương Phong mặt không biểu lộ cảm xúc, hắn rút từ trong túi áo vét ra tập chi phiếu cùng một chiếc bút kim lấp lánh, cúi đầu ghi vào đó dãy số, còn kèm theo chữ kí. Xong xuôi, hắn xé lấy tờ đầu tiên, đưa đến trước mặt cô, giọng lạnh nhạt:
- Cầm lấy tờ chi phiếu này, rồi biến khỏi đây.
Thanh Lam nhìn hắn chăm chú, cố gắng bình ổn lại nhịp tim của chính mình, lại cố gắng giữ cho bản thân không ngã xuống. Mà ở phía đối diện, hắn khẽ nở nụ cười xem thường.
- Cô chê ít sao?
Dứt lời lại cúi xuống viết thêm một tờ chi phiếu nữa, mệnh giá vẫn như cũ : 500.000 USD.
- Cô có 15 phút để thu dọn tất cả những gì thuộc về mình.
Lần này không chờ xem cô có nhận hay không, hắn trực tiếp đặt hai tờ chi phiếu lên bàn rồi ôm Nhược Lưu Ly rời lên trên lầu. Thanh Lam đứng thất thần nhìn theo bóng họ, tầm mắt dần trở nên mù mịt. Gạt vội dòng nước nóng hổi, cô đi lên lầu, bước vào căn phòng đã từng thuộc về mình trong 4 tháng qua.
Mà ở căn phòng sát vách, lời nói ngọt mặn của hai người kia cứ thế lọt vào tai.
- Phong, phòng bên còn có người.
- Kệ cô ta.
- Ưm..đừng...
- Không phải lúc nãy còn chưa thỏa mãn sao, bây giờ tôi giúp em thỏa mãn.
- Ư...phong...
Chẳng mấy chốc đã nghe thấy những tiếng rên kiều mị của phụ nữ và hơi thở đứt quãng của nam nhân.
Thanh Lam lệ rơi đầy mặn, gấp vội mấy bộ quần áo của mình vào chiếc vali nhỏ, rồi lại vội vã khép cửa phòng, bước nhanh xuống lầu như đang chạy trốn.
Cô bước ra cửa chính, quay đầu nhìn lại căn biệt thự sa hoa lần cuối, đột nhiên một vật mềm mềm ấm ấm quấn lấy chân cô.
- Kiki!
Cô cúi xuống ôm nó vào lòng, lại ngước lên nhìn bà quản gia phúc hậu trước mặt. Thanh Lam tiến lại, dúi vào lòng bà con chó nhỏ
- Quản gia Trương, xin hãy giúp cháu chăm sóc cho Kiki.
Cô quay người, Kiki cũng từ lòng bà quản gia nhảy phóc xuống đất, cứ thế chạy theo cô
- Kiki, quay lại đi.
Cô gắt lớn, lần nữa ôm nó đặt vào tay quản gia, Kiki lại nhanh lẹ nhảy xuống. Quản gia trương khẽ trút ra tiếng thở dài ảo não
- Tiểu Lam, hay là con cứ đem Kiki theo đi.
- Như vậy...như vậy có được không?
- Có gì mà không được, nhị thiếu gia mua nó cho con thì là của con. Vả lại có nó bầu bạn, cuộc sống sau này của con sẽ tốt hơn phần nào.
Thanh Lam im lặng suy nghĩ một lát, chần chừ mãi rồi cuối cùng cũng quyết định bế Kiki lên, giọng cô nghẹn ngào
- Quản gia Trương, cảm ơn bà đã chăm sóc con suốt thời gian qua, con đi đây.
- Nhớ bảo trọng, sau này phải biết tự chăm sóc cho mình.
- Vâng.
Cô gật đầu rồi quay người bước đi, một tay ôm con chó nhỏ, một tay kéo theo vali. Trang sức, tiền bạc hay ngay cả những y phục quý giá cô cũng để lại hết. Không phải cô có lòng tự trọng cao tới vậy, tiền nhiều ai mà không muốn, chẳng qua là vì cô với hắn chỉ như đang thực hiện một cuộc giao dịch. Hết giao dịch thì cũng như kết thúc một hợp đồng, không ai nợ ai, không ai phải cho ai cái gì.
Tới rồi. Ngày này cuối cùng cũng đã tới. Ngày cô rời khỏi Lâm Chi Viên. Ngày cô hoàn toàn rời khỏi hắn. Đúng như cô đoán, ngày này trời sẽ mưa.
Mưa! Lớn và dữ dội...
- Kiki, em lạnh sao? Ta xin lỗi, mình trú tạm ở đây được không.
Kiki nằm ngoan ngoãn trong lòng cô, lắc lắc cái đầu nhỏ nhắn. Dưới cơn mưa rất lớn, một người một chó đứng dưới mái hiên của ngôi nhà xa lạ, cứ thế sưởi ấm giùm nhau, nương tựa vào nhau.
Mưa mãi cuối cùng cũng tạnh, cô đưa tay vuốt vuốt ít tóc mái vừa bị mưa làm ướt, kéo vali chuẩn bị rời đi thì bất ngờ bị một đám người chặn lại.
- Ây dà! Mưa gió như vậy, cô em không về mà còn đi đâu.
Thanh Lam giật lùi lại phía sau hai bước, đám lưu manh cũng tiến thêm hai bước, càng ngày càng áp sát vào cô.
- Buông tôi ra.
- Không về nhà thì đi chơi với tụi anh đêm nay, các anh đây sẽ nhất định giúp em lên đỉnh.
Người đàn ông cao to nhất bọn vẫn tiếp tục buông lời phàm tục, bàn tay bẩn thỉu còn vuốt nhẹ lên mặt cô.
Chat!
Cô vung tay tát hắn ta một cái, cùng lúc đó lưỡi dao sắc lém cũng vung về phía cô, chém vào mu bàn tay phải của cô một đường vừa dài vừa sâu, máu tanh trào ra..
- Gâu! Gâu! Gừ...Ngoằm...
- Á!
Tên vừa chém vào tay cô kêu lên đau đớn khi bị Kiki cắn mạnh một cái, hắn thấp giọng chửi
- Con chó khốn kiếp, giết nó cho tao.
Cạch!
Tiếng súng lên cò, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Kiki. Thanh Lam vội vàng ôm chặt lấy nó
- Không được làm hại Kiki!
Cô gần như đã hét lên. Tiếng súng nổ vang lên lạnh lẽo. Mọi thứ dần mờ nhạt trước mắt, tiếng Kiki không ngừng, tiếng người gây gổ...
Lykan Hypersport màu bạc sáng loáng, không ngừng lấp lánh dưới ánh đèn đường. Người đàn ông bước xuống xe, tiến lại gần cô, cúi xuống bế cô lên, bước chân mạnh mẽ rời đi.
Chiếc xe thế kia? Vóc dáng thế kia? Phong? Là anh phải không? Là anh tới cứu em phải không?
***
- Đây là đâu?
Thanh Lam mở to hai mắt nhìn lên trần nhà sa hoa, đầu có chút choáng váng, bên bàn tay phải lại truyền đến một cơn đau.
- Cuối cùng cũng tỉnh.
Cô hướng mắt về phía phát ra giọng nói, chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của một người đàn ông.
- Kiki...
- Nó ổn rồi, cô nên nghỉ ngơi.
Vóc dáng kia cũng xấp xỉ với Dương Phong, chả trách lúc đó cô lại nhầm lẫn như vậy. Hắn đã từ bỏ cô, làm sao có thể tới cứu cô đây. Chỉ có điều giọng nói của người đàn ông này rất ấm, dễ dàng tạo cho người nghe loại cảm giác dễ chịu.
Khép hờ mắt, để nước mắt lần nữa tràn ra. Cô mệt mỏi...
“Dương Phong à Dương Phong, cái tên này tôi sẽ nhớ mãi, sẽ nhất định nhớ mãi...”
Một bàn tay khỏe khoắn đặt lên mặt cô, rất dịu dàng gạt đi nước mắt.
- Cô tên gì?
Cô trầm mặc không nói, như suy nghĩ điều gì đó, phải thật lâu, cô đưa tay mình nắm chặt lấy bàn tay to lớn kia, giọng nói có chút nghẹn lại:
- Anh cứ gọi tôi...Angel...
(Idol: Hôm nay ta đăng hai chương vì khoảng 10 ngày tới ta không thể đăng được do bận thi học kì, mong các bạn trẻ ráng chờ, yêu mọi người hehehe :) )