Mục lục
Nhật ký xuyên việt sưu tầm mỹ thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muốn rời khỏi lạc đường lâm cũng không phải một việc dễ dàng, khi Khôn và Đinh Tiếu xách theo lồng nhốt đậu hầu tính toán hướng cửa núi rời đi, rõ ràng nhớ rõ phương hướng khi tới, có thể đi nửa ngày, nhưng lại không tìm được cửa ra.

Khôn chỉ có thể nhíu mày: "Lạc đường."

Đinh Tiếu cũng thực buồn bực, chẳng lẽ đây là quỷ đánh tường trong truyền thuyết? Hay là giống như đảo Đào Hoa có cơ quan mai phục? Nhưng mặc kệ là loại nào đều không đáng tin! Chẳng lẽ thật sự trí nhớ bị lỗi?

"Các anh phân biệt phương hướng như thế nào vậy?"

Khôn trả lời: "Nhìn mặt trời."

"Ngoài mặt trời ra thì sao?" Đinh Tiếu hắc tuyến.

Khôn lắc đầu, Đinh Tiếu rối rắm. Lấy ra đồng hồ của mình, nhìn la bàn đã không còn nhạy cảm thấy nhức răng. Rõ ràng hẳn là đều trên địa cầu, sao lại không còn nhạy nữa? Thật đúng là bị rơi hỏng rồi?

Kết quả khi cậu nhìn kỹ hướng kim la bàn chỉ, kinh ngạc phát hiện ngoạn ý này lại tốt lên!!! "Vì sao lại vậy?"

Khôn khó hiểu: "Sao?"

Đinh Tiếu kích động mà chỉ vào đồng hồ: "Không phải em đã nói cái này của em có la bàn sao, chính là vô luận em làm gì kim đồng hồ này đều hướng tới phía nam. Lúc vừa đến Thanh Sâm em phát hiện nó không nhạy, nhưng hiện tại giống như lại không có việc gì! Anh nhìn xem, em làm thế nào nó cũng đều chỉ về một hướng!"

Nhìn Tiếu Tiếu đổi tới đổi lui la bàn cho mình xem, Khôn nghiêm túc nheo lại hai mắt: "Thứ này rất hữu dụng."

Đinh Tiếu vui vẻ: "Đương nhiên a! Tóm lại nguyên lý cụ thể em cũng không rõ lắm, dù sao đột nhiên lại dùng được là tốt rồi! Anh nhớ rõ khi tiến vào là ở hướng nào không?"

Khôn gật đầu: "Có, là ở chính Tây."

"Được! Vậy chúng ta thử một chút xem, dù sao cũng lạc đường, trước dựa theo cái la bàn này đi thôi!" Nói xong kéo bàn tay to của Khôn, mặt tràn đầy tin tưởng.

La bàn thực sự dùng tốt, Đinh Tiếu hiện tại cũngkhông có thời gian suy xét rốt cuộc là nó khôi phục công năg hay là lúc trước có thứ gì đó trở ngại công năng của nó. Dù sao hai người ôm một con khi đang gặm thịt ngon lành trước lúc chạng vạng đi ra khỏi cửa cốc của lạc đường lâm. May mà còn có thể nhìn thấy thái dương phía tây trên không trung.

Ngoài sơn cốc đương nhiên không có khả năng có người, mà trừ bỏ cái sơn cốc không thấy thái dương này ra, Khôn đối với hoàn cảnh bên ngoài vẫn rất là quen thuộc. Vì hế sau khi biến hình cõng Tiếu Tiếu cùng một đống đồ vật dụng hàng ngày liền chạy vội tới thành Hổ Thần. Cũng chưa tới 10 phút đồng hồ, bọn họ liền tới đầu cầu của sông đào bảo vệ thành.

Khôn và Đinh Tiếu trở về khiến rất nhiều người thập phần kinh ngạc, đặc biệt là thôn dân đi dạo ngang qua nhìn thấy cái lồng trên tay Đinh Tiếu, bên trong cư nhiên còn có một con đậu hầu còn sống đang tò mò nhìn bọn họ, cơ hồ đều sôi trào. Đây chính là đậu hầu sống sờ sờ nha, giống như ngay cả một khối da lông cũng không bị tổn thương tới! Người có thể bắt được đậu hầu như vậy, tay nghề đi săn rất cao siêu!

Các tiểu ấu tể đặc biệt hưng phấn, bọn họ căn bản chưa thấy qua bộ dáng tiểu động vật đáng yêu như vậy. Đặc biệt là con đậu hầu này cũng không sợ hơi thở trên người thú nhân, cho nên sau khi ăn no, lão hầu gia nó liền ghé vào lồng cẩn thận quan sát rất nhiều gia hỏa so với mình cao lớn hơn rất nhiều này, thoạt nhìn có vẻ là đồng loại của mình sao, nhưng mà không có nhiều lông lông xinh đẹp như vậy, thật khó xem! (_ _!!!)

Khi trở lại nhà Bạch trưởng lão, Bạch Nguyệt mới vừa dọn xong cơm chiều. Đinh Tiếu không ở đây bọn họ liền khôi phục lại ẩm thực bình thường của giống đực, cũng chính là ở giữa sân có một cái bếp, tự mình lấy khối thịt tự mình nướng.

Nhìn thấy Khôn và Đinh Tiếu trở về, bốn người trong sân đều chấn kinh rồi, Bạch Nguyệt là người đứng lên đầu tiên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy lồng trên tay Đinh Tiếu: "Đây là đậu hầu sống a! Quá lợi hại!" Nói xong chạy nhanh xách lấy cái lồng đựng con khỉ nhỏ, đặt trước mặt cẩn thận quan sát.

Đậu hầu nhìn thấy Bạch Nguyệt, ngửi được mùi thịt dễ ngửi trên người hắn, vì thế lập tức lộ ra biểu tình nịnh nọt: "Chi chi ~~~ chi chi~~"

Đinh Tiếu lưu ý đến hàng này thay đổi âm điệu tiếng kêu, lại liên hệ tới Bạch Nguyệt vừa rồi đang làm gì, cậu lập tức run rẩy khóe miệng: "Nó thích ăn thịt, đặc biệt thích ăn thịt nướng." Thật không biết con khỉ này vì cái gì không phải thích ăn trái cây mà là thích ăn thịt, Thú Thế biến chủng thực khó lường!

Bạch Nguyệt vẫn là lần đầu tiên nhìn đậu hầu gần như vậy, tiểu gia hỏa này có đôi mắt to ngập nước cùng thái độ một chút cũng không sợ giống đực khiến hắn rất là vui sướng. Nghe được Đinh Tiếu nói khỉ con thích ăn thịt, nhanh chóng xách theo lồng đi tới cạnh bếp lửa, xé một miếng thịt nướng mà mình đã nướng tốt, đưa tới gần lồng.

Nhìn đậu hầu ăn đến ngon lành, nằm ngửa ở trong lồng kêu một tiếng thoải mái, Đinh Tiếu đều hoài nghi hàng này căn bản là vật nuôi trong nhà đi? Thật là rất không đáng tin cậy!

Đêm đó đậu hầu bị Bạch Nguyệt giữ lại trong phòng mình, Đinh Tiếu cũng mừng rỡ có thể ngủ ngon một giấc, Khôn ca lại càng vui sướng hơn. Hắn rất sợ con khỉ nhãi ranh kia phân đi lực chú ý của bạn lữ nhà mình. Nhưng Bạch trưởng lão liền khổ bức, đương nhiên hắn khổ bức cũng sẽ không có ai đi đồng tình, ai bảo hắn và đại tư tế còn có tộc trưởng đi nghiên cứu ra cái việc bắt đậu hầu này chứ. Chính là bọn họ không nghĩ tới, Khôn và Đinh Tiếu lại mang về một con còn sống a! Chẳng những da lông không bị thương tổn, còn phải hậu hạ ăn ngon uống tốt nữa!

Ngày hôm sau, Bạch trưởng lão đầy mặt "U oán" mà dẫn Bạch Nguyệt còn có Đinh Tiếu và Khôn chạy tới tộc bộ.

Ngày hôm trước tin tức Khôn và Đinh Tiếu mang theo một con đậu hầu còn sống trở về cơ hồ đã truyền khắp chủ thành của thành Hổ Thần, tộc trưởng, đại hiến tế, các trưởng lão và các hiến tế khác đều cùng nhau tụ tập ở phòng nghị sự của tộc bộ, kỳ thực cũng chính là tập thể đi xem náo nhiệt. Còn sống nha, lần đầu tiên có thể nhìn tận mắt tiểu động vật khó bắt nhất nha!

Bạch Nguyệt không đặt đậu hầu ở trên bàn, lồng khỉ vẫn được hắn luôn mang bên mình, khi những người khác tới đây hắn đều mang qua cho đối phương nhìn, tới chỗ tộc trưởng Kinh Ly, thái độ của Bạch Nguyệt chính là tự mình xách lòng, sau đó tiến tới trước mặt tộc trưởng, tuyệt đối không cho phép Kinh Ly động tay chân. Khiến cho tộc trưởng đầy mặt rối rắm, nhưng cũng không thể nói gì. Chỉ cần nhìn tới đậu hầu là được, mấu chốt là vẫn còn sống!

Nhưng trong lòng vẫn buồn bực mà biểu đạt một vài: "Bạch Nguyệt à, ngươi đây là muốn đem con khỉ này thành con trai mà nuôi sao? Ta sờ một chút lồng cũng không được."

Bạch Nguyệt bĩu môi: "Vậy thì làm sao? Ta liền thích đem nó thành con trai nuôi! Tiếu Tiếu, các cháu đem nó nhường cho ta được không? Các cháu nói muốn thứ gì chỉ cần ta có thể lấy ra đổi đều được!"

Kỳ thực Đinh Tiếu cũng rất thích con đậu hầu này, mang về tiểu Miêu Miêu nhất định tò mò chết. Nhưng cậu vốn dĩ là đem đậu hầu thả lại nơi nó sinh sống, tuy hàng này thoạt nhìn một chút cũng không cảm thấy sống trong lồng có bao nhiêu khổ bức, chỉ cần đúng giờ cho nó ăn no, liền không quan tâm có ai nhìn hay không liền ngủ. Còn về việc tự mình nuôi thì cậu không nghĩ tới, manh thịt thật manh, ngoạn ý này thật sự khiến người thích thú, phi thường có linh tính. Nhưng Đinh Tiếu cho rằng mình phải bận rất nhiều việc, trong nhà còn nhiều ruộng như ậy, cậu không có thời gian mỗi ngày chăm sóc khỉ con. Về sau nếu đi du lịch khắp nơi, mang theo con khỉ hầu hạ mỗi ngày? Vậy quá phiền phức.

Đương nhiên cậu không phủ nhận, nguyên nhân lớn nhất chính là Khôn rất ghét con đậu hầu này. Việc bạn lữ không thích đương nhiên mình cũng sẽ không cưỡng cầu, nếu Bạch Nguyệt thích vậy cũng không có vấn đề gì. Thuận nước giong thuyền thôi, cậu nhìn ra được, Bạch Nguyệt rất thích thú con khỉ nhỏ này: "Còn đổi gì chứ ạ, ngài thích liền cho ngài là được, cháu thấy tiểu gia hỏa này cũng rất thích ngài, còn khá dễ nuôi."

Bạch trưởng lão rắc rắc tan vỡ hai cái, sau đó cũng không có gì để nói. Hắn thực buồn bực, bạn lữ đối với con khỉ nhãi con này độ chú ý quá cao, nhưng nếu mình phản đối, hậu quả thực nghiêm trọng. Giá trị vũ lực của bạn lữ nhà mình cũng chỉ kém mình một chút, nếu thật sự đánh lên, mình có thắng cũng không có quả ngon ăn. Cho nên hắn chỉ có thể méo miệng đem lời muốn nói nuốt trở lại.

Bạch Nguyệt vừa nghe là cho mình, lập tức hưng phấn: "Ngươi đứa nhỏ này thật sự quá thiện lương! Tộc trưởng, tộc nhân ưu tú như vậy, đề mục tiếp theo ngài nên cho đơn giản một chút nhỉ?"

Ách....Kinh Ly đại nhân phiền muộn, lời này sao có thể nói công khai, Bạch Nguyệt người này quả nhiên trước tới nay đều không đáng tin cậy!

Nhưng cũng may thái độ của mọi người đối với việc này đều là nhất trí, kỳ thật từ việc làm giường đất, công lao của Khôn và Đinh Tiếu cũng có thể đúng quy cách được đến long cốt yêu. Trong lịch sử tộc Dực Hổ bọn họ người có được đến long cốt yêu này co bản cũng đều làm ra một việc lớn có thể thay đổi cuộc sống của toàn bộ bộ tộc, phương pháp tuyệt hảo có thể làm cho các tộc nhân vượt qua thời tiết mùa đông giá rét này, tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng.

Thí luyện kỳ thực chỉ là vấn đề quy trình, chỉ là bọn họ ai cũng không nghĩ tới hai người này chẳng những thời gian hoàn thanh nhanh mà chất lượng lại cao thái quá như vậy. Nhưng nhìn thấy sắc mặt của Bạch trưởng lão nhìn đậu hầu kia, Kinh Ly vẫn thực đã ghiền. Náo nhiệt như vậy cũng không phải mỗi ngày đều có thể xem nha!

"Đề mục thí luyện thứ hai mọi người đã thương lượng tốt, nhưng ta tin đối với hai người bọn họ mà nói cũng không có khó khăn."

Khôn hỏi thật sự trực tiếp: "Là cái gì?"

Kinh Ly cười trả lời: "Cho các ngươi ba ngày thời gian, ngoại trừ thịt nướng ra, làm ra món ăn chính mà tất cả các tộc nhân đều coi là mới mẻ. Các loại mì bột đã không thể dùng."

Đề mục này đối với Đinh Tiếu và Khôn mà nói thật ra rất đơn giản, chỉ là không cần quả trân châu mà thôi, bọn họ hiện tại tìm được đồ vật có thể coi là món chính ít nhất còn có hai loại. Chỉ là bọn họ cần cẩn thận suy xét một chút, quả gạo đích xác có thể, nhưng hiện tại đã phát triển trong phạm vi thôn bọn họ, tương lai tất nhiên phải từ thôn bộ báo cáo lên trên.

Nếu hiện tại bọn họ liền nói, chẳng những sẽ quấy rầy kế hoạch của thôn bộ, lại còn khiến tộc trưởng bọn họ biết thôn Thiên Hà che giấu rất nhiều "chuyện tốt".

Tiếp theo chính là quả gạo làm ra cơm thật đúng là không nhất định mỗi người đều thích. Nhóm giống đực vĩnh viễn đều thích thịt, bán thú nhân ăn ái gì cũng được, giống cái có nhiều người thích đồ vật có vị ngọt, sức chịu đựng đối với vị cay không phải đặc biệt cao. Tiểu ấu tể và ấu tể cùng người già lại khác nhau rất lớn. Cái gọi là làm dâu trăm họ, muốn tất cả mọi người thích ăn là tương đối khó khăn.

Điều Đinh Tiếu lo lắng Khôn chắc chắn cũng hiểu, vì thế hắn hỏi: "Bao nhiêu người ăn? Là những người nào?"

Kinh Ly trả lời: "Quá nhiêu cũng là làm khó dễ cho các ngươi, chúng ta lựa chọn 100 người, 30 giống đực, 30 bán thú nhân cùngb 30 giống cái. Đều là tráng niên. Ngươi phải làm ra đồ ăn khiến cho bọn họ cảm thấy vừa ăn ngon lại vừa ăn no."

Đậu xanh rau má! Độ khó này cũng không phải cao bình thường, làm đồ ăn không quan trọng, chỉ là có mỗi mình và Khôn, làm cho 100 người này có thể ăn no, này không phải mệt đến đầu người biến thành đầu hổ à! Nghe xong Đinh Tiếu liền đưa ra kháng nghị: "Chỉ có hai người chúng ta, chỉ thu thập đồ ăn cho nhiều người như vậy cũng rất khó làm được!"

Bạch Nguyệt nói xen vào: "Đúng vậy! Đề mục này của các ngươi là cố ý làm khó dễ người sao! Ít nhất cũng phải tìm vài người tới hỗ trợ thu thập nguyên liệu mới được!"

Kinh Ly khóe miệng run rẩy: "Ta cũng không có nói không thể tìm người hỗ trợ mà! Chỉ là đồ ăn nhất định là thứ mọi người chưa ăn qua, lại có thể chống đói. Hơn nữa cách làm là từ hai người các ngươi nghĩ ra mới được."

Đinh Tiếu thở dài một cái. Như vậy còn được, bằng không thật đúng là phải đem hắc lão hổ nhà mình mệt nằm sấp xuống.

Biết được đề mục thứ hai, trở lại nhà Bạch trưởng lão, Đinh Tiếu liền bắt đầu tiến vào hình thức tự hỏi.

Bạch Nguyệt có được con khỉ, cả người đều phấn khởi, lúc này cũng không có tâm tình giúp Đinh Tiếu nghiên cứu đồ ăn. Mà trên thực tế những thứ hắn biết làm đều là việc mà Thú Thế đều biết, nướng thịt và nấu thịt. Cho thêm chút rau dại vào đã là việc hiếm thấy, gần đây học xong muối dưa và thịt nướng đậu sừng trâu đều là Đinh Tiếu chỉ dạy, hắn cũng biết mình có ở lại cũng chỉ quấy rối mà thôi.

Khôn gọi Nhất Toàn và Phong tới hỗ trợ, hiện tại giường đất đã đâu vào đấy mà tiến hành đắp dựng trong nhà tộc nhân nguyện ý cải tạo. Bọn họ có thể tạm thời hòa hoãn công việc một chút.

Giúp đỡ bạn tốt lấy được long cốt yêu mới là quan trọng nhất.

Đinh Tiếu nằm ở trên giường gỗ lớn nhìn chằm chằm vào nóc nhà đen tuyền, nhà ở không có cửa sổ lại không quét "sơn" thật quá bí bách.

Khôn rót một chén nước mang vào đặt ở bàn gỗ trên đầu giường: "Không cần sốt ruột quá, không được thì liền thu thập quả màn thầu đi, lấy tới bao bánh nhân thịt, tuy giống đực chúng ta ăn sau một canh giờ liền đói, nhưng khi đó vẫn thực no."

Đinh Tiếu lắc đầu: "Cũng phải danh xứng với thực mới được, em không hy vọng qua rồi bị người ta nói là đầu co trục lợi, ai biết có thể cầm được yêu cốt long về hay không! Đúng rồi, giống đực các anh trừ bỏ thịt ra còn thích ăn nhất cái gì nữa?"

Khôn trả lời đặc biệt thành thật: "Thịt."

Đinh Tiếu chán nản: "Trừ bỏ thịt ra thì thích ăn nhất cái gì?"

Khôn trả lời đến càng thêm thành thật: "Bạn lữ."

Đinh Tiếu đấm giường: "Anh đủ rồi nha! Em suy nghĩ chuyện quan trọng như vậy, anh còn nói linh tinh với em!!!"

Khôn nhíu mày: "Ta nói thật, bạn lữ nói tốt, giống đực tuyệt đối sẽ không nói không tốt."

Đinh Tiếu ánh mắt sáng lên: "Nói cũng có lý! Đó chính là nói, chỉ cần bán thú nhân cùng giống cái đều nói ăn ngon, giống đực chính là cảm thấy ăn không ngon lắm cũng sẽ không nói không thể ăn phải không?"

Khôn gật đầu: "Ừ. Kỳ thật chỉ cần không phải đắng, giống đực cái gì đều sẽ cảm thấy ăn ngon."

Đinh Tiếu dở khóc dở cười: "Anh nói cũng đúng, có thể thấy được anh là một giống đực kén ăn!"

Khôn cười: "Bởi vì Tiếu Tiếu nhà ta làm đồ ăn là ngon nhất, người khác mới không có phúc khí như ta."

Đinh Tiếu bĩu môi: "Anh cũng có thế nói ở trước mặt em được cơ à. Được rồi, anh đi săn thú đi, tốt nhất là heo ba thước choai choai, thịt nó nộn. Không phải bắt đầu tính từ ngày mai sao, ngày mai em đi khu an toàn tìm xem có nguyên liệu nấu ăn gì, ngồi không ở đây cũng vô ích, có lẽ nhìn thấy thứ gì liền nghĩ ra." Nhưng xem ra lúc này có lẽ phải làm người thành Hổ Thần biết một ít rau củ ăn được. Chẳng lẽ nói tộc trưởng bọn họ liền nghẹn ở đây nên mới ra chủ ý này sao? Nhưng bộ dáng tham ăn ngu ngốc của tộc trưởng này....thật là rất khó khiến mình tin tưởng a!

Rốt cuộc nên làm gì nhỉ? Thật là một vấn đề!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK