Mục lục
Nhật ký xuyên việt sưu tầm mỹ thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếm qua cá Ngư Đầu nấu cà ri, hai mắt A Tề lập tức liền mở to: "Mùi vị này thực kỳ lạ, không cay như ớt, nhưng lại so với ớt cay ngon hơn nhiều, đây là cái gì?"

Nghe được hai chữ "ớt cay", Đinh Tiếu theo bản năng hỏi trước một câu: "Các vị có ớt cay sao?"

A Tề trả lời: "Đúng vậy, trên đảo của chúng tôi có ớt cay, người tộc Thiên Ngư chúng tôi mỗi ngày đều sinh hoạt ở trong nước biển, luôn muốn ăn chút đồ vật ấm áp. Ớt cay là một vị tổ tiên của bộ tộc chúng ta đổi lấy từ người trên đất bằng. Sau đó lại trồng ở trên đảo."

Các ngươi cư nhiên cũng cần ấm áp sao? Ta còn tưởng các ngươi ăn mặc quần đùi đi đi lại lại không biết lạnh chứ?

"Chúng ta cũng có ăn ớt cay, kỳ thực gừng mới là đồ vật càng giữ ấm. A đúng rồi, hương vị này là cà ri, là dùng một loại trái cây đặc sản của tộc Dực Hổ chúng ta chế biến. Còn có, chỗ tôi còn có rượu cho người uống một ngụm liền cảm thấy trong bụng ấm áp, cho các vị thử."

Vì thế cứng nhắc tiếp thị sản phẩm lại bắt đầu....

Một ngụm rượu lê vào bụng, rượu tinh khiết thơm nồng cùng vị lê ngọt lành, sau khi vào miệng cảm giác được vị cay cay của rượu, vào trong bụng lại cảm thấy ấm áp. Này hết thảy đều khiến Nạp Nhất và Nạp Bối vui sướng.

Nạp Bối lộ ra cảm xúc kích động: "Đây, đây là nước gì vậy? Uống vào xong thực sự ấm áp! Hơn nữa hương vị cũng thực tốt, đây là dược sao?"

Đinh Tiếu trả lời: "Cái này gọi là rượu, là thứ mà hiến tế thôn chúng ta trong lúc nghiên cứu dược vô tình làm thành. Hiện tại người trong thôn chúng ta mỗi một mùa đông đều uống loại rượu này, nó có rất nhiều loại hương vị. Ta mang theo cái này, vốn dĩ chính là nghĩ nếu các vị thích liền lấy để lấy cá với các vị, nhưng ta cũng không biết các vị có thể thích hay không."

Nạp Bối gật đầu thật mạnh: "Thích, đây là đồ vật rất ghê gớm! Đối với người tộc Thiên Ngư chúng ta, là đồ phi thường tốt! Hiến tế thôn các vị thực ghê gớm!"

Này không phải đồng nghĩa với khen mình sao! Tuy rượu này cũng không phải do mình phát minh phát hiện, nhưng cũng là do mình ở trong thôn chủ động nghiên cứu phát minh mà. Cho nên có chút nho nhỏ tự hào: "Các vị thích thì tốt rồi, nhưng thứ này không thể uống nhiều, uống nhiều sẽ khiến cho đầu óc mơ hồ không rõ ràng lắm. Nhưng ngủ một giấc thì sẽ hết. Cho nên một lần một ngụm rượu là được rồi." Đây cũng là lời Đinh Tiếu dạy cho hiến tế để nói với tộc nhân, bằng không với năng lực ăn uống của nhóm giống đực, không phải đều bồi dưỡng thành thánh tửu sao! (Hy vọng các ngươi hiểu được)

So sánh với bốn mảnh vải bốn màu kia, người tộc Thiên Ngư càng cần thịt và da thú hơn. Mà hiện tại bọn họ coi trọng nhất chính là mấy loại rượu mà Khôn và Đinh Tiếu mang đến, còn có nước tương có thể khiến cá trở nên ăn ngon vô cùng nữa.

Nếu là tới chuyên môn để trao đổi đồ vật, thỏa thuận điều kiện là việc tất yếu.

Khôn thì không có yêu cầu gì, nhưng cũng không muốn bị thiệt. Mấy ống trúc rượu này lấy tới đổi hảisâm với A Tề bọn họ. Từ khi ăn qua hải sâm nướng hành Đinh Tiếu làm, người một nhà bọn họ đều yêu thích cái hương vị này. Cho nên lúc này bọn họ tới liền muốn đổi thứ này. Mà mấy ống trúc rượu này đối với người tộc Thiên Ngư mà nói là thứ phi thường trân quý, cho nên Khôn cũng thực "phú hậu" đổi với bọn họ 5 túi hải sâm khô.

5 túi hải sâm, dựa trên số lượng mà nói là tương đối khả quan, nhưng rượu này lại càng khó có được. Một nhà bọn họ tổng cộng có 3 người, nếu một ngày uống ba ngụm, có thể uống rất lâu. Hơn nữa đối phương còn nói chỉ cần không mở nắp, không đặt ở nơi quá nóng, cũng có thể để rất lâu không hỏng. Vì thế bọn họ cũng rất sảng khoái mà đáp ứng. Tuy nhà mình không có nhiều như vậy, trở về dùng mấy thạch thịt thú đổi với tộc nhân là được rồi.

Tương cà ri là đồ đem tặng, Đinh Tiếu sảng khoái đưa ra bốn bình, vừa lúc có thể thanh lý bớt số lượng bột cà ri mình mang theo. Nhưng cậu không có nhiều bình để đựng như vậy, cho nên cậu hy vọng ngày mai khi Nạp Nhất bọn họ tới mang một ít vật chứa. Hơn nữa hai bên thương lượng tốt, về sau mỗi bình tương cà ri là 5 thạch, A Tề cùng tộc nhân của hắn có thể dùng đồng dạng 5 thạch hàng khô tới đổi. Ốc biển, sò biển, bào ngư gì đó đều có thể, cái gì khô cũng được. Nhưng vì có cá Ngư Đầu bắt dễ hơn những thứ khác, Khôn cảm thấy lấy cá khô đỏi thì phải dùng nhiều hơn ít nhất ba thạch trọng lượng.

Đối với phương thức như vậy A Tề và Nạp Bối đều cảm thấy thực hợp lý. Dù sao cá Ngư Đầu bọn họ cũng ăn không hết, hơn nữa có rất nhiều xương cá đều rất nặng, rất cứng, giống đực tộc Dực Hổ này yêu cầu cũng không quá đáng. Vì thế tính cả tương ngũ vị kho tàu, bọn họ hứa hẹn ngoại trừ thịt vụn tính riêng, những loại nước tương khác nếu bọn họ sau này ăn qua nếu thích, có thể dựa theo cái giá cả này tới trao đổi.

Còn thịt thú bọn họ nhất định muốn trao đổi, nhưng Khôn yêu cầu cũng không cao, xương thú tuy có chỗ cũng có thểể coi như công cụ dùng, nhưng cũng không phải tất cả dã thú đều có xương có thể đủ dài cứng chắc. Cho nên lúc này hai bên thương lượng rất dễ dàng, nháy mắt là xong. Chủ yếu là Đinh Tiếu thích làm chủ tán thành, đa phần đều là có lợi cho một nhà ba người Nạp Nhất bọn họ. Dù sao cá tươi cũng không mang được, muối và phơi nắng làm cá mặn cũng cần thời gian khá dài, cho nên có thể lựa chọn chỉ có thể làm cá nửa khô cùng cá hun khói mang theo. Số lượng cũng không thể quá nhiều, nhưng thịt thú vẫn có thể đưa cho bọn họ trước, chờ tới chợ Đông lại lấy nốt cá khô còn lại là được.

Lấy hai chữ "thành tin" là nguyên tắc trao đổi cơ bản ở Thú Thế, hiện tại ngay cả Đinh Tiếu cũng không lo lắng. Cho nên cuối cùng người hai bên đều đại giai vui mừng. Đinh Tiếu đem bốn mảnh vải còn dư lại cùng dây vòng cổ cố ý để lại đưa cho Nạp Nhất. Cũng nói cho bọn họ, nếu bọn họ hoặc là tộc nhân của bọn họ thích, mấy ngày nay thừa dịp bọn họ còn ở có thể cùng bọn họ đặt hàng. Lấy cái này làm độ rộng, dựa vào thước để tính. Cứ nói màu sắc, lại mang tới chợ Đông để đổi. Còn đổi như thế nào thì đến lúc đó lại nói. Dù sao đến lúc đó cữu cữu và mới tới đây đổi, dựa theo ý tưởng của Đinh Tiếu, có lẽ mợ càng thích trân châu. Còn những cái vòng cổ thủy tinh, Đinh Tiếu hiện tại đã không có ý tưởng gì. Coi như là một ít tâm ý của mình đưa cho người bạn mới quen này đi.

Mấy ngày kế tiếp, Đinh Tiếu đang chuyên tâm trí chí làm nước chấm, thuận tiện dạy Nạp Bối dùng nước tương chế biến thịt cá như thế nào. Đinh Tiếu còn rất phúc hậu dẫn y tới rừng rậm tìm gừng và những loại thảo dược có thể ấm thân thể khác. Sau đó nói cho Nạp Bối mấy thứ này có thể trực tiếp pha nước uống, còn những thứ này là có thể nấu với cá hoặc thịt để ăn.

Trong quá trình nói chuyện với nhau, Nạp Bối biết được Đinh Tiếu là đồ đệ của hiến tế, liền đem cậu trở thành hiến tế tương lai mà nhìn. Khó trách hai người bọn họ có thể rời khỏi bộ tộc thậm chí xuyên qua một bộ tộc khác chỉ vì đi tới bờ biển đổi cá ăn với bọn họ. Thì ra là có ốm đau thương tích gì đó bọn họ có thể hoàn toàn tự mình giải quyết sao. Nhưng đối với hành động cố ý chạy tới nơi xa như vậy chỉ đổi lấy cá sò trong biển ăn, Nạp Bối cảm thấy rất muốn cười. Bán thú nhân tên Đinh Tiếu này quả nhiên rất đáng yêu, giống với đệ đệ nhà mình đều có chấp nhất rất sâu đậm với đồ ăn. Nhưng cậu so với Nạp Nhất có khả năng hơn, có thể làm ra đồ ăn mỹ vị như vậy, còn biêt y thuật, giống đực tên Khôn này thật là có phúc!

Mà Khôn ca hai ngày này thì tiến hành đi săn ở trong rừng. Trừ bỏ phân lượng ăn mỗi ngày của mình và Tiếu Tiếu ra, đa phần đều lấy đi trao đổi. Đương nhiên hắn cũng không phải săn đến quá mức khoa trương. Dù sao năng lực tiêu thụ của ba người A Tề bọn họ cũng có hạn, hơn nữa bọn họ cũng không thể "xa xỉ" mỗi ngày đều ăn thịt, đủ ăn một hai năm là được rồi. Nhưng thật ra hắn rất hâm mộ A Tề bọn họ mỗi người ở trên đảo đều có một cái động băng có thể cất trữ đồ. Không nói tới thôn Thiên Hà bọn họ chỉ có một cái động băng cỡ lớn, còn chỉ có thể vào mùa thu mới bắt đầu kết băng.

Nạp Nhất và A Tề rất bận rộn, vội vàng bắt cá nhặt sò, vội vàng hỗ trợ đem cá xử lý sau đó phơi trên bờ cát, mỗi ngày xuống biển lên bờ bận rộn, không cần phải nói mỗi ngày có nhiều phong phú.

Tóm lại tất cả mọi người vì mục tiêu của bản thân mà nỗ lực hết sức. Nhưng hành vi ba người bọn họ mỗi ngày đều có thể mang về thịt thú tươi mới lại còn toàn bộ đã xử lý chú định bị những tộc nhân tộc Thiên Ngư trên đảo Bích Ba khác chú ý tới.

Vì thế vào ngày thứ tư khi bọn họ đang bận rộn làm việc, trên bãi biển xuất hiện ba người tộc Thiên Ngư lạ mặt. Mà Nạp Bối sau khi nhìn thấy ba người này, sắc mặt lập tức cứng đờ, tiếp đó hành lễ: "Xin chào thôn trưởng."

Nghe được là thôn trưởng gì đó, Đinh Tiếu lập tức ngừng động tác trong tay giương mắt nhìn lại. Ba người mới tới này trong đó có hai người có dáng người tương đối cường tráng, đương nhiên còn kém hơn Khôn rất nhiều, nhưng lại cường tráng hơn A Tề một chút. Tóc và mắt đều là màu xanh nước biển, làn da trắng nõn, bộ dáng rất giống người châu Âu. Một người khác dáng người không khác mấy so với Nạp Bối, tóc màu vàng kim, đôi mắt màu vàng nhạt, vẻ ngoài thật xinh đẹp. Nhưng lấy thẩm mỹ quan của Đinh Tiếu mà nói, cậu vẫn thích hình dáng như Nạp Bối và Nạp Nhất, đây là cảm giác bề ngoài thân thuộc!

Lúc này đúng là thời gian làm cơm trưa, Khôn lại ở không xa trong rừng dùng nước sông xử lý con mồi, Nạp Nhất cùng A Tề còn chưa từ biển đi lên, cho nên trên bãi biển cũng chỉ có hai người Đinh Tiếu và Nạp Bối. Hiện tại thôn trưởng đột nhiên xuất hiện, khiến Nạp Bối rất là khẩn trương. Dù sao thường xuyên đơn độc cùng thú nhân giống đực bên ngoài tiếp xúc, chính là việc không được người khác thích. Huống chi bọn họ hiện tại còn chưa nói với người trong thôn là có người ở bờ biển trực tiếp muốn đổi thịt cá với bọn họ.

Tư tâm mỗi người đều có, hai thú nhân có thể mua được bao nhiêu đồ về chứ? Nếu đem việc này nói cho những người khác trong thôn, đồ vật bọn họ có thể trao đổi được chắc chắn sẽ ít đi, cho nên Nạp Bối hiện tại cũng ít nhiều có chút áy náy. Dù sao việc tốt như vậy minh không có nghĩ tới việc chia sẻ với tộc nhân.

Thôn trưởng cũng không cảm thấy Nạp Bối làm như vậy có bao nhiêu ích kỷ, chỉ là trong lòng nhiều ít có một chút không vui thôi. Đặc biệt là Ngải Thập tới nói với con trai mình là người một nhà Nạp Bối gần đây giống như là cùng với thú nhân giống đực ở bờ biển mưu đồ việc gì. Mỗi ngày đều có thể mang về không ít thịt thú. Điểm này là thứ hắn không yên tâm nhất trong lòng. Nạp Bối chính là người con trai hắn yêu thương nhất, tuy con trai với Ngải Thập còn có hôn ước, nhưng nhiều năm như vậy con trai vẫn luôn chậm chạp không chịu cưới, mình cũng hiểu rõ. Chỉ là người tộc Thiên Ngư bọn họ, một khi có hôn ước thì phải cần cả hai bên đồng ý mới có thể giải trừ. Cho nên đối với Nạp Bối luôn cùng thú nhân giống đực tiếp xúc, hai cha con bọn họ tương đối để ý.

"Nạp Bối, không giới thiệu một chút sao?" Nhìn thấy trên bờ biển chỉ có một bán thú nhân, tâm tình khẩn trương của Bang mới xem như giảm xuống một chút, thì ra không phải hai thú nhân giống đực nha. Vậy xem ra bán thú nhân này cùng giống đực kia rất có khả năng là bạn lữ, nguy cơ của mình hẳn là được giải trừ.

Nạp Bối nhìn Bang một cái, lại nhìn Ngải Thập bên cạnh hắn, trong lòng không quá thoải mái, nhưng chỉ có thể thở dài: "Vị này là người tộc Dực Hổ, cậu ấy tên Đinh Tiếu. Vị này là thôn trưởng của thôn chúng ta, vị này là con trai lớn của ông ấy, tên Bang. Còn có..." Không đợi Nạp Bối giới thiệu, vị mỹ nhân tóc vàng kia tự giới thiệu: "Ta là bạn lữ tương lai của Bang, tên Ngải Thập. Rất vui vì có thể gặp ngươi." Nói xong lộ ra một nụ cười xinh đẹp để chào hỏi.

Tuy không biết là nguyên nhân gì, nhưng mấy ngày nay ở chung, gia hỏa ngây thơ Nạp Nhất này luôn cùng mình thì thầm nhỏ người tên Ngải Thập này có bao nhiêu đáng ghét. Luôn cười nhạo y chỉ biết ăn gì đó, vốn đang cho rằng bọn họ là tổn hữu linh tinh, kết quả hiện tại xem ra, tựa hồ cũng không phải có chuyện như vậy.

Đối với người thế giới này, Đinh Tiếu thực dễ dàng nhận ra, ánh mắt người tên Bang này vẫn luôn ở trên người Nạp Bối, mà Nạp Bối lại tình nguyện đem ánh mắt nhìn đi nơi khác, người tên Ngải Thập này nhìn thực ưu nhã, thực bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn luôn vô tình cố ý quét qua Bang, sau đó trong ánh mắt sẽ xuất hiện oán niệm. Xem ra đây là một mối tình tay ba đầy cẩu huyết nha!

"Chào các vị, ta và bạn lữ của ta lần này tới bờ biển, quấy rầy đến các vị, thực sự rất xin lỗi."

Đối như bán thú nhân lễ phép như vậy, ấn tượng của thôn trưởng Cao phi thường không tồi. "Nghe nói các ngươi cùng Nạp Bối bọn họ trảo đổi thịt thú, chiếu cố tới tộc nhân của chúng ta như thế, là chúng ta phải cảm ơn mới đúng. Đứa nhỏ đáng yêu, bạn lữ của ngươi ở đâu?"

Đinh Tiếu trả lời: "Hắn ở bên sông trong rừng xử lý con mồi, nếu không ngại, ngài có chuyện gì có thể nói trước với ta một chút, đương nhiên cơm trưa hôm nay là ta và Nạp Bối cùng nhau làm, nếu ngài đồng ý, là vinh hạnh của chúng ta." Vô luận thế nào cùng Nạp Bối bọn họ mấy ngày ở chung vừa vui sướng lại thư thái, hoàn toàn có thể coi là bạn bè bình thường không tồi. Cho nên cùng tộc nhân của bằng hữu khách sáo chút, nhưng tuyệt đối không thể mất mặt.

Cao vừa lòng gật gật đầu. Nói thật, hắn tuy không phải người ham ăn, nhưng hương vị đồ ăn này của bọn họ phát ra thật sự quá hấp dẫn người, cũng khó trách tiểu gia hỏa Nạp Nhất này ra sức bắt cá như vậy.

"Ta đây cũng muốn nếm thử tay nghề Nạp Bối mới học, ngươi là đứa nhỏ thiện lương, còn đem phương pháp làm đồ ăn mỹ vị dạy cho người ngoại tộc."

Đinh Tiếu phun tào trong lòng: Đó là vì cái này không có gì khó khăn! Hơn nữa, không dạy các ngươi ai sẽ tới mùa nước tương của ta chứ!

"Tộc trưởng chúng ta nói, thân là trí giả, có nghĩa vụ đem những thứ tốt truyền bá cho mỗi một bộ tộc. Trí giả chẳng phân biệt tông tộc cùng địa vực, chế tác mỹ thực là việc ta thích nhất, ta nguyện ý đem chuyện này chia sẻ với bằng hữu của ta."

Trí giả? Cao nghe được hai chữ này, lập tức nhướng mày. "Đứa nhỏ, ý của ngươi là, ngươi có được long cốt yêu?"

Đinh Tiếu từ bên trong áo lôi ra ngọc bội: "Đúng vậy. Đây là mấy năm trước tộc trưởng của chúng ta tìm biện pháp cho ta và bạn lữ của ta." Theo lý thuyết mà nói, có cái thân phận này, vị thôn trưởng tộc Thiên Ngư này sẽ không còn hoài nghi nữa nhỉ? Cậu vẫn nhìn ra được, vị thôn trưởng bề ngoài tuổi trung nhiên này rất đề phòng mình. Bản thân nói chuyện khách khí như vậy đã nói lên vấn đề, mà để giảm trừ đi cảnh giác của người như vậy, có lẽ mỹ thực và nhiều mấy con mồi là không thể được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK