Mục lục
Nhật ký xuyên việt sưu tầm mỹ thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê hấp cùng lê nấu nước đường dù sao cũng không phải thần đan diệu dược, nhưng sau khi Giản ăn một quả lê hấp xong thực sự cảm thấy giọng nói thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa cũng ho ra một ngụm đờm. Cái này khiến cho nàng và Liệt vui sướng dị thường. Trực tiếp coi Đinh Tiếu trở thành thần y. Được rồi, tuy nơi này không có cách gọi này, dù sao ý tứ cũng không khác mấy.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, lê nấu nước đường trở thành đồ ăn cùng đồ uống chủ yếu của Giản. Chủ yếu là vì mấy tháng qua cũng chưa ăn quá nhiều thứ, hiện tại để nàng ăn dầu mỡ cũng không tốt, sẽ lại càng bất lợi cho bệnh tình của nàng.

Cũng may có Đinh Tiếu, đồ ăn liền không thành vấn đề. Dưới sự dẫn dắt của Kim, Đinh Tiếu cùng Quỳnh còn có Du bốn người đi tới khu an toàn. Chút việc này người thôn Đại Thụ sẽ không có ai dị nghị, dù sao khách nhân thì cũng phải ăn uống. Huống chi đối với bọn họ mà nói, thịt là món chính tuyệt đối, mới không thèm để ý tới mấy cây cỏ bị đào đi ở khu an toàn đâu.

Đầu tiên Đinh Tiếu đào cát cánh, tiếp theo thực may mắn mà tìm được cây bách hợp và vài cọng đậu nành, cũng thu thập được hơn nửa túi mộc nhĩ trăng mọc trên mấy cái thân cây khô. Thật sự là thành tích đáng mừng. Những thứ này ngoại trừ là nguyên liệu nấu ăn mỹ vị ra, còn là thứ tốt có thểể tiêu đờm khỏi ho.

Nói đến mộc nhĩ trắng, thứ này không giống với nấm tuyết mà Đinh Tiếu thu thập được ở phụ cận thôn Thiên Hà lúc trước. Thiên nhãn biểu hiện là mộc nhĩ, hình dáng giống với mộc nhĩ đen bình thường. Chỉ là màu sắc trắng tinh, sau khi khô gần như trong suốt. Nếu không phải thiên nhãn biểu hiện thuộc tính không khác mấy với nấm tuyết và mộc nhĩ, cậu thật sự có chút nhìn không ra.

Vài cọng đậu nành hái ra không được nhiều hạt đậu mấy, không được 1/3 túi, nhưng nghe Kim nói khu an toàn bọn họ có mấy bụi, tạm thời mấy ngày nay hẳn là đủ xay làm sữa đậu nành để uống. Sữa đậu nành có công hiệu thanh phổi bổ dạ dày, nhuận táo tiêu đờm. Mợ ăn uống không tốt như vậy, vẫn là nên bổ sung một chút thực vật có tính như lòng trắng trứng mới được. Nghe ý tứ ba và cha, một nhà đại cữu là muốn đi theo về thôn Thiên Hà. Cậu tính toán, bảo Khôn đi xa một chút hái quả gạo về, đó cũng là thứ tốt cho thân thể, rất thích hợp cho người bệnh trường kỳ khuyết thiếu dinh dưỡng ăn.

Tuy không rõ vị anh họ mới của mình tại sao lại hứng thú với những thực vật đã khô cằn này, còn nói là đồ ăn mỹ vị. Nhưng chỉ cần có thể chữa cho bệnh của mẹ tốt lên là được, từ khi mẹ sinh bệnh, người trong thôn liền càng ngày càng đáng ghét. Ngay từ đầu nhiều bằng hữu còn chơi với mình rất khá hiện tại cũng bị cha mẹ bọn họ cấm lui tới cùng mình. Kỳ thực rời đi nơi này cũng tốt, dù sao ở lại cũng thật sự bực bội. Tuy đây là nơi mình sinh ra và lớn lên, thật sự luyến tiếc, còn có người trong lòng mình vẫn luôn kính yêu, nhưng ai cũng không tới giúp người nhà mình, cho dù chỉ là một câu an ủi.

Sau khi ngâm nước mộc nhĩ trắng xong, đem bách hợp và lê trắng thêm đường cùng nhau nấu thành canh sền sệt. Vị ngọt ngọt giòn giòn này chẳng những khiến Giản mấy tháng không hề muốn ăn thứ gì cả hô to ăn ngon, mà còn khiến Du thèm thuồng hết sức. Nhưng nhóc cũng chỉ nếm một ngụm liền không ăn thêm nữa, dù sao đây cũng là cho mẹ chữa bệnh, là đồ vật thực trân quý.

Sờ sờ mái tóc màu nâu sẫm của tiểu biểu đệ khi biến thành hình người, Đinh Tiếu trong lòng thực đau lòng. Đứa nhỏ mới lớn từng này, sao có thể vì không lớn mà bị nói thành như vậy chứ? Cho dù là mắc chứng người lùn gì đó cũng thế, này có liên quan gì tới người khác? Người một nhà ăn uống tự cấp, có phiền toái gì đến người khác chứ? Hiến tế không thể trị hết bệnh, lại nhất định tìm một đứa trẻ làm đệm lưng?

Thật là càng nghĩ càng bực mình, mình nhất định phải cho hiến tế này một bài học mới được! Cậu mới mặc kệ những lời này có phải khởi đầu từ ông ta hay không, hiến tế không biết bảo vệ thôn dân cùng tộc nhân thật sự là vượt ngoài nhận thức của mình!

Để người một nhà tâm tình tốt một chút, Đinh Tiếu cố ý cùng ba làm nhiều mấy món ăn đơn giản mà lại ngon.

Dùng tương thịt nướng ngũ vị hương nấu một nồi thịt heo kho tàu lớn. Đinh Tiếu lại đem sáu quả thận heo xào với ớt. Đại tràng sau khi dùng bột ngũ vị hương nấu chính liền trực tiếp cắt nhỏ chấm muối tiêu ăn. Mười hai cái chân giò heo hầm với đậu nành. Đương nhiên cái này là để cho mợ bồi bổ thân thể, liền không cho mọi người ăn. Hôm nay Khôn và đại cữu đi săn về ba đầu heo, phổi heo cũng đủ dùng rất nhiều ngày, chỉ là cần dùng nước rửa sạch đi máu loãng, đồ ăn hôm nay đã đủ, tạm thời không cần dùng tới.

Đồ ăn cho Giản không chỉ có mỗi chân giò heo hầm đậu nành, còn có sữa đậu nành ngọt ngào, cùng với canh bã đậu dùng bã đậu dư lại nấu thành. Bã đậu này Đinh Tiếu cố ý bảo Khôn để lại không ít dịch đậu nành bên trong, khi ngao chế cậu dùng nước hầm chân giò heo đậu nành để nấu, bên trong có cắt một ít thịt chân giò thái sợi thêm vào. Lại cho thêm chút hành, vừa dễ uống lại có thể chống đói, quan trọng là không dầu mỡ, không có nguy hại gì cho dạ dày của mợ hiện tại.

Thịt nướng cũng không đơn giản, không có sẵn tương thịt nướng, lại có thể đem gia vị cùng nước trực tiếp ướp thịt, mặc dù không có cảm giác dung hợp hoàn toàn như khi nấu, nhưng so với trực tiếp dùng muối, bột hành, bột hoa tiêu ba loại gia vị bình thường này tịt nướng lại càng mỹ vị thêm vài phần.

Từ trước tới nay Liệt đều chưa từng ăn qua đồ ăn vừa mới vừa bình thường như này. Rõ ràng là nguyên liệu nấu ăn mình quen thuộc, trên cơ bản ngày thường cũng là mấy thứ này, như thế nào tới trong tay đứa cháu trai mới cùng nhị đệ liền biến thành hương vị ngon như vậy chứ? Tay nghề nhị đệ tuy vẫn luôn không tồi, nhưng trước kia cũng không tốt đến trình độ này nhỉ? Hẳn là có liên quan tới đứa nhỏ Đinh Tiếu này đi?

Nhưng có nhiều thắc mắc cũng không tốt đẹp bằng việc người một nhà quây quần bên nhau ăn uống. Giản hôm nay chỉ cần vừa cảm thấy cổ họng hơi ngứa, liền chạy đi uống một ngụm nước lê, mười lần ít nhất có năm sáu lần có thể áp chế được ho khan, mà cổ họng cũng không còn cảm thấy khó chịu. Đặc biệt lf sau khi ăn xong lê nấu mộc nhĩ trắng kia, càng cảm thấy phi thường thoải mái. Cho nên hôm nay có thể ngồi dậy cùng người nhà cùng nhau ở phòng bếp ăn cơm, nàng là thực vui vẻ. Kỳ thật nhà bọn họ đã vài tháng không vui vẻ như vậy. Mình thì ho khan không ăn được gì, Liệt cũng vì mình mà không muốn ăn uống, khổ cho hai đứa nhỏ.

Bất luận một bộ tộc nào cũng không quá để ý tới một hai giống đực dị tộc tới ở rể trong bộ tộc của mình, nhưng bọn họ lại rất để ý tới giống cái của bộ tộc mình gả ra ngoài bộ tộc khác. Dù sao giống cái có thể sinh dục đều rất trân quý, cho dù giống cái tộc Kim Sư tỷ lệ sinh sản rõ ràng hơn bộ tộc khác rất nhiều, nhưng tư tưởng bảo thủ như ậy vẫn tồn tại.

Đát - thôn trưởng thôn Đại Thụ khi nghe thấy Giản và Liệt nói, trực tiếp trả lời hai chữ: "Không được!"

Kỳ thực giống cái muốn gả ra bộ tộc khác cũng không phải việc không được, chỉ cần có cha mẹ thân sinh gật đầu tán thành và thôn trưởng tán thành là được. Kỳ thực mặc dù là bán thú nhân muốn gả ra ngoài cũng cần thủ tục như vậy, chẳng qua đối với bán thú nhân, bộ tộc cũng không yêu cầu nghiêm khắc đến vậy, dù so bọn họ cũng không thể sinh ra hậu đại.

Giản liền biết là kết quả này, nhưng nàng không muốn từ bỏ việc để bạn lữ trở lại quê nhà của hắn. Để hai đứa nhỏ có người thân khác chăm sóc, cuộc sống không bị người xa lánh là nguyện vọng duy nhất của nàng hiện tại.

"Thôn trưởng, ta hiện tại như thế này cũng không sống được bao lâu, ta chỉ muốn mang hài tử về quê của Liệt sinh sống một thời gian. Khụ....khụ, ta còn chưa đi tới quê nhà của hắn, chưa thấy qua nơi hắn lớn lên. Ta cái dạng này, đã không còn khả năng sinh con được nữa. Ngài, khụ.... Ngài hoàn toàn không cần lo lắng huyết mạch tộc Kim Sư sẽ lẫn ra ngoài. Huống chi...... Huống chi Du vẫn luôn đều không lớn, cũng không biết ngày này muốn tới khi nào mới có thể kết thúc. Chúng ta muốn, muốn mang nó đi nơi nào đó một chút, thử xem."

Đát cau mày, bị thời gian dài không ngủ được tra tấn khiến vị giống đực lão niên tuổi 430 này chẳng những gầy đến lợi hại mà hai mắt còm lõm sâu xuống, vành mắt đen đến dọa người. Đối mặt với Giản và Liệt, bản thân hắn cũng không có cái nhìn khác. Giản và Du đều là hài tử lão nhìn lớn lên từ nhỏ. Lão cũng không tin lời đồn đãi của mọi người, nhưng từ khi Liệt bị thương, lại đến Giản bị bệnh lâu ngày không khỏi, kết hợp với bản thân lão cũng bắt đầu không thể đi ngủ bình thường được, tận đến khi trong thôn hiện tại đã có mười mấy người như vậy. Sự tình bày ra trước mắt, lão thực sự cũng vô pháp phủ nhận lời hiến tế nói.

Có lẽ tiễn đi một nhà Giản sẽ làm cho mình và những thôn dân khác khôi phục khỏe mạnh như trước kia. Nhưng nếu đây hết thảy đều không liên quan tới Giản và Du thì sao? Liệt tuy không phải người tộc Kim Sư bọn họ, nhưng đã sống cùng nhiều năm như vậy, mỗi năm khi thôn đi săn hắn cống hiến luôn dẫn đầu. Giống đực tộc Dực Hổ ít nói này đã là tộc nhân được lão tán thành. Hiện giờ muốn cho mình vứt bỏ tộc nhân, lão thật sự luyến tiếc.

"Ta biết các ngươi hiện tại sinh hoạt thực sự khó chịu, nhưng lời đồn một ngày nào đó sẽ đi qua. Chỉ cần Du lại lớn lên một chút, những lời nói bậy bạ đó liền sẽ không có ai tin nữa. Liệt, ngươi cũng là tộc nhân trân quý của chúng ta, ta không phải muốn ngăn cản ngươi trở lại quê nhà của người, chỉ là lúc trước ngươi tự nguyện ở lại tộc Kim Sư chúng ta, cũng phát lời thề cả đời không rời không phản bội bộ tộc."

Liệt cúi đầu, lời thề của giống đực đặc biệt là lời thề khi thành thân là thần thánh nhất. Hắn biết thôn trưởng nói rất có đạo lý. Trước khi phát sinh loại lời đồn này, các thôn dân cũng không vì mình là dị tộc mà xa lánh mình, mà ngược lại khi đi săn cũng vẫn đồng ý đi chung với mình. Trước kia, Du mặc dù lớn lên chậm cũng chỉ bị mọi người dùng ánh mắt thương hại nhìn thôi, Tận đến ba năm nay nhóc một chút cũng không phát triển thêm, hơn thế nữa bắt đầu từ khi mình bị thương, các thôn dân cũng liên tiếp mắc bệnh lạ.

"Thôn trưởng, ngài nói đều đúng, chúng ta...."

Giản nhéo trộm sau lưng Liệt một cái, sau đó liều mạng mà ho khan: "Khụ.......khụ, chúng ta.....hôm nay, khụ, trước, khụ, đi về trước.....Liệt, khụ khụ, ta khó....khó chịu."

Liệt vừa thấy cái này lập tức đỡ lấy bạn lữ: "Chúng ta đi về trước uống nước, uống lên sẽ dễ chịu ngay. Thôn trưởng, chúng ta cần phải về nhà trước, việc hôm nay để sau nói tiếp!"

Rời khỏi nhà thôn trưởng, vì thấy gió lạnh, Giản thật sự lại ho một lúc.

Về đến nhà, thấy mẹ ho khổ sở như vậy, Kim chạy nhanh mang nước lê đặt vào tay mẹ: "Mẹ, mẹ uống trước hai ngụm đi."

Lúc này Quỳnh và Hạ mấy người bọn họ cũng chạy vào phòng, Đinh Tiếu lập tức tiến lên bắt mạch, tuy vẫn không nhìn ra cái gì, nhưng ít nhất có thể cảm giác được cơ bản mấy ngày nay không có gì thay đổi. Chỉ là tốc độ tim đập có chút nhanh, ho khan gây ra cũng không có gì lạ.

"Mợ, khi mợ ho khan sợ nhất là gió lạnh nóng thay đổi, có thể không đi ra ngoài thì ngàn vạn không nên đi ra ngoài. Thôi, cháu làm cho mợ một cái khẩu trang và khăn quàng cổ. Rất nhanh sẽ tốt thôi, Kim, nhà em có da thú mềm tốt không?"

Kim lập tức gật đầu: "Có, em mang anh đi, Du, ngươi lại đây hỗ trợ."

Thấy bọn nhỏ đều rời khỏi phòng, lúc này Quỳnh mới hỏi: "Đại ca, thôn trưởng các ngươi nói như thế nào?"

Liệt thở dài: "Không đồng ý, cũng phải, ta năm đó khi thành thần nhất định lập lời thề. Không cho đi thì không đi thôi, dù sao đây cũng là quê nhà của Giản."

Giản uống vào mấy ngụm nước lê, hơi thở vững vàng không ít: "Không được, em nhất định phải đi! Em không thể cứ như vậy chờ đợi từng ngày được nữa, ai biết em còn có thể chờ đến bao giờ!"

Liệt chạy nhanh trở lại mép giường: "Không cho nói như vậy! Mấy ngày nay em đã khá hơn lúc trước nhiều rồi, Tiếu Tiếu nói có thể chữa khỏi cho em!"

Giản cười khổ một chút: "Em chỉ làm đề phòng chuyện xấu nhất, nếu em không còn nữa, Du ở lại thôn Đại Thụ cả đời sẽ không có ngày lành. Liệt, em thật sự muốn đi xem quê nhà của anh. Tiếu Tiếu nói với em, thôn Thiên Hà bọn anh hiện tại rất đẹp, có đồ ăn có đồ chơi, có quần áo đẹp, còn có chợ của mình. Cho dù giống cái tự sống một mình không đi săn thú cũng sẽ không làm bản thân bị đói. Em rất muốn đi nhìn xem, em cũng muốn cho Kim và Du có thể lớn lên trong hoàn cảnh tốt hơn."

Liệt trầm mặc, hắn làm sao không muốn về nhà xem chứ, cho dù thôn Thiên Hà vẫn là thôn Thiên Hà như trước kia, đó cũng là nơi mình sinh ra và lớn lên. Chỉ là hắn cũng không nỡ rời thôn Đại Thụ, phần lớn là do áy này với lời hứa lúc trước. Nhưng bạn lữ đều kiên trì như vậy, mình có lý do gì để phản đối chứ?

"Nhưng thôn trưởng không cho phép đi, chúng ta trộm trở về là không được. Sẽ có rất nhiều phiền toái."

Không đến mức xảy ra chiến tranh giữa hai tộc, nhưng nếu thôn trưởng đi tới tộc Dực Hổ đòi người, từng có lời hứa lúc trước, một nhà mình vẫn phải ngoan ngoãn trở về. Nói vậy chỉ không riêng gì mình mất mặt, mà cũng khiến tộc Dực Hổ hổ thẹn theo.

Khôn lão đại vẫn luôn trầm mặc hiện tại rốt cuộc có cơ hội lên tiếng: "Cháu có biện pháp làm cho thôn trưởng chủ động đồng ý."

Ý tưởng này Khôn đã ấp ủ ít nhất hai ngày rồi, hắn cho rằng, xuống tay từ vị hiến tế này sẽ tương đối tốt. Hơn nữa thôn trưởng bọn họ hiện tại bị bệnh cũng là một cơ hội. Chỉ là phải ủy khuất thanh danh của Giản và Du. Tuy hiện tại cũng đã đủ kém rồi.

Nghe được Khôn nói, Giản không nói hai lời liền đồng ý. Đã mang tiếng bao lâu vậy rội, hà tất lại để ý tới một lần cơ hội rời đi này.

"Chỉ cần có thể rời đi, cho dù chỉ có Kim và Du có thể trở về với mọi người cũng được, chuyện khác ta không quan tâm."

Khôn gật đầu: "Được, nếu như vậy chuyện khác mọi người có thể không cần hỏi, giao cho cháu và Tiếu Tiếu giải quyết là được. Chỉ là mọi người hiện tại có thể thu thập một vài đồ vật muốn mang theo. Nhị thúc, hoặc là thúc có thể làm một cái xe ván gỗ đơn giản, như vậy có thể mang theo càng nhiều."

Khi Đinh Tiếu vào nhà vừa vặn nghe được Khôn nói tới xe ván gỗ, hai mắt lập tức phát sáng: "Thôn trưởng đồng ý rồi?"

Khôn lắc đầu: "Nhưng mà ta sẽ làm hắn đồng ý, đồ vật làm xong rồi?"

Đinh Tiếu lập tức giơ lên đồ vật trên hai tay: "Đương nhiên! Ngoạn ý này còn không đơn giản." Nói xong cậu đưa một cái khăn cổ bằng lông cùng một cái khẩu trang bằng da thú tương đối thông khí tốt tới trước mặt Giản: "Mợ, cái này quấn quanh cổ, rất ấm áp, giống như cổ aó. Che đi cổ mợ có thể giảm ho khan một chút. Còn cái này là khẩu trang, đem cái này che miệng và mũi, hai bên quai này quàng vào tai, cái này có thể bao bọc được những chỗ dưới hai mắt. Có thể làm giảm gió tiến vào trong miệng, cũng có thể dễ chịu không ít. A đúng rồi, đại cữu, ngài tốt nhất ở trong phòng đặt một chậu nước bên cạnh bếp lò, như vậy trong phòng sẽ không quá khô, mợ cũng có thể cảm thấy thoải mái một chút."

Nhìn Đinh Tiếu giống như cái gì cũng biết, Giản càng thêm kiên định muốn tới thôn Thiên Hà. Có một đứa trẻ thông minh như vậy ở đó, tương lai hai đứa con của mình cũng sẽ sinh sống thực hạnh phụ đi.

"Tiếu Tiếu, cảm ơn cháu."

Đinh Tiếu gãi gãi ót: "Người một nhà cả thôi ạ, này không có là gì, chờ sau khi trở về, hiến tế thôn chúng ta nói không chừng có thể đem bệnh của mợ chữa khỏi hoàn toàn. Lấy y thuật của cháu xem, cũng không phải bệnh gì quá khó chữa. Chỉ là thời gian trị liệu dài một chút thôi." Mặc kệ là thật hay giả, cũng phải nói như vậy. Hơn nữa cậu cũng thật lòng hy vọng một nhà đại cữu có thể trở về thôn Thiên Hà. Có đại bá ở đó, phòng ở cùng ruộng đều không thành vấn đề, quan trọng là về sau ba muốn gặp anh trai cũng không cần chạy đi xa như vậy.

Lúc này Khôn vươn tay đem Tiếu Tiếu kéo tới cạnh mình: "Em cùng ta đi tìm hiến tế ở đây, cơm chiều để Quỳnh thúc thúc làm đi."

Đối với Khôn, Quỳnh và Hạ rất yên tâm, hiến tế nơi này có lợi hại bao nhiêu cũng không thể giảo hoạt bằng ngươi tộc Cửu Vĩ Hồ cùng Bạch trưởng lão đi?

"Các con đi đi, đừng về quá muộn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK