Mục lục
Nhật ký xuyên việt sưu tầm mỹ thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ nhà hiến tế trở về, Khôn đề nghị hai người đi bờ sông ăn cá nướng. Đinh Tiếu đối với đề nghị này rất vừa lòng, tuy có lẽ mình cũng không được sờ tới lưới đánh cá, tay nghề bắt cá của Khôn có thể kém ba, mình có thể làm giáo viên huấn luyện. Có thể khoa tay múa chân cảm giác thực không tồi.

Vì thế hai người về nhà cầm lưới đánh cá và gia vị, nói với Quỳnh buổi trưa không ăn cơm ở nhà, buổi tối sẽ mang cá trở về thêm thức ăn, vòng một con đường nhỏ ra thôn.

Sở dĩ vòng đường nhỏ, là vì Khôn muốn tránh đi Lục Hi và Kinh, Tiếu Tiếu nói hai người bạn lữ đi ra ngoài gọi là hẹn hò, nếu đi cùng một đám bạn bè ra ngoài thì gọi là tụ hội. Hắn muốn hẹn hò không muốn tụ hội, ít nhất không thể mỗi ngày đều tụ hội. Như vậy liền không thể hôn hôn, bản thân còn muốn thực hành một chút hôn môi chân chính. Huống hồ hắn còn muốn đơn độc đem việc hiến tế nói cho Tiếu Tiếu, như vậy Tiếu Tiếu liền không cần lo lắng không sống lâu được nữa.

Kỳ thực Khôn đã sớm phát hiện mấy tháng này Tiếu Tiếu cao hơn một chút, tuy không rõ ràng như Kinh, nhưng hắn cảm thấy trước kia khi mình ôm Tiếu Tiếu vị trí tay thấp hơn một chút, phải biết rằng xúc cảm của thú nhân là phi thường chuẩn xác, bằng không sao có thể bắt được con mồi.

Giống đực thú nhân tuy 50 tuổi thành niên, nhưng chân chính dừng tăng trưởng thân thể thực sự tới tám chín mươi tuổi. Chỉ là tốc độ phát triển sau 50 tuổi sẽ rất chậm, nhìn qua không rõ ràng như trước tuổi 50 mà thôi. Nhưng bán thú nhân và giống cái thì khác. Bọn họ sau 30 tuổi trưởng thành sẽ không phát triển thân thể, cho nên trước 30 tốc độ phát triển rất nhanh, đó là phi thường dễ nhận ra.

Rời khỏi thôn, hai người chạy vội tới phía bắc bờ sông, trong đám cỏ cây khô vàng ngẫu nhiên có chút sắc xanh, không đến nỗi quá tiêu điều. Chỉ là trước kia tùy ý có thể thấy được động vật nhỏ và mấy loài chim nhưng hiện tại không thấy tung tích gì nữa, trừ bỏ tiếng lá cây thì thực yên tĩnh vô cùng.

Tâm tình Đinh Tiếu hôm nay không tồi, không phải bởi vì Cát Trung bá bá nói tốt về Khôn không ít, chỉ là những lời chúc phúc bản thân chính là một việc khiến người cao hứng, cho nên trên mặt tự nhiên mang theo tươi cười.

Hai người tới bờ sông một bên xem cá giữa sông, một bên tìm kiếm địa phương thích hợp "dựng trại đóng quân", hôm nay gió không lớn, chỉ cần tìm một chỗ khô mát gần bờ sông là được rồi.

Chọn được chỗ bắt cá, Khôn trước làm một cái bếp đá tạm thời, thảm da thú trải trên mặt đất như cũ là mềm mại và thoải mái, Đinh Tiếu ngồi ở trên thảm nhìn Khôn bận việc đi tới đi lui, cảm giác như vậy thật là thích ý. Quả nhiên đôi khi lười biếng một hồi là một chuyện tuyệt đối hưởng thụ mà!

Dùng nước sông rửa sạch tay, Khôn không vội bắt cá, mà là ngồi vào cạnh Đinh Tiếu, kéo tay đối phương lại: "Tiếu Tiếu, vừa rồi ta hỏi hiến tế, nàng nói ở nơi này của chúng ta cũng có người chỉ sống tầm 100 tuổi."

Đinh Tiếu không nghĩ tới Khôn sẽ nói điều này với hiến tế, cho nên lập tức liền ngây ngẩn cả người, cơ thể có tư thế muốn đứng lên.

"Anh hỏi hiến tế chuyện này? Nàng không hoài nghi em chứ?"

Khôn trấn an mà sờ sờ đỉnh đầu Tiếu Tiếu: "Không có, ta nói em nhớ tới bộ tộc em trước kia hình như có rất nhiều người đều không sống qua 200 tuổi, dù sao hiến tế đã sớm nhận định em là sứ giả Thần Thú ban cho chúng ta, đương nhiên sẽ không hoài nghi."

Đinh Tiếu thở dài, thân thể cũng thả lỏng xuống: "Vậy còn được, xem ra hiểu lầm sứ giả gì đó cũng không tồi, a đúng rồi, anh nói tộc Dực Hổ cũng từng có người chỉ sống được 100 tuổi thôi sao?"

Khôn gật đầu, sau đó đem lời hiến tế nói nhắc lại một lần.

Nghe xong những lời này Đinh Tiếu trầm mặc, nhưng chính xác là nội tâm khiếp sợ mà không thể biểu đạt chính xác ra bên ngoài như thế nào. Mình có hai mạch đập? Mình thực sự có thể giống Khôn sống đến bốn năm trăm tuổi??? Cậu đặc biệt muốn tin đây là sự thực, nhưng lý trí lại nói cho cậu đây càng giống như một trò đùa. Vì thế cậu theo bản năng mà dùng tay phải đặt lên mạch đập bên tay trái, đừng cho rằng cậu không học y, nhưng người Thiên triều có mấy người là không biết sờ mạch đập chứ, không hiểu chẩn mạch khám bệnh, nhưng tính toán nhịp tim đập cơ hồ mỗi người đều biết.

Ngay từ đầu bởi vì tay có chút run ngay một mạch cậu cũng không sờ ra, sau đó cậu hít sâu một hơi làm mình bình tĩnh lại, ba ngón tay đặt trên mạch đập cảm nhận một chút, hình như thực sự khác với lúc trước. Nơi bụng đầu ngón tay cơ hồ có hai nhịp đập song song. Đây là hai mạch sao? Đó có phải nói rằng mình hiện tại có hai trái tim? Quỷ dị mà nghĩ như vậy, cậu nhanh chóng kéo qua cổ tay Khôn, lúc này dùng sức ấn xuống, cảm nhận rõ ràng hai mạch đập mạnh mẽ hữu lực: "Em thực sự có hai mạch!!!"

Tin tưởng sự thực này, cậu cảm thấy khiếp sợ nhiều hơn cả vui vẻ, xảy ra bất thình lình: "Khôn Khôn Khôn, thú nhân có mấy trái tim?"

Khôn vẻ mặt không hiểu mà trả lời: "Đương nhiên chỉ có một quả." Nghe nói chỉ có Song Đầu thú mới có hai trái tim, nhưng ai cũng chưa từng gặp qua, càng không muốn động tới.

Đinh Tiếu thở dài một hơi, cậu không phải sợ biến thành quái vật gì đó, nếu người nơi này tất cả đều như vậy, mình cũng như vậy thì có gì sợ. Được sống chính là một việc tốt đẹp, cậu chỉ có chút không kịp thích ứng với sự thay đổi đột ngột này thôi. Nhưng nghe đến kết cấu bên trong vẫn bình thường, lại càng yên tâm hơn: "Vậy em thực sự có thể sống lâu như mọi người sao!"

Nói xong câu đó, cậu đột nhiên nghĩ tới khi mình bắt đầu tới nơi này toàn thân liền đau nhức sốt nhẹ liên tục. Có lẽ khi đó thân thể mình đang bị thế giới này thay đổi. Mà lần đó ăn vào cục đá không chỉ làm mình mở thiên nhãn mà còn biến thân thể mình nhanh chóng thành trạng thái của người ở đây. Hay chính là nói cục đá kia chính là "Thần Thú chi mạch" thực thể hóa? Mình tới nơi này thực sự là được vị thần linh nào đó triệu hoán sao?

Đinh Tiếu cảm thấy chính mình đều đã xuyên qua, nếu cứ duy trì thuyết vô thần thì không tốt lắm, huống hồ cậu vốn dĩ không phải là người hoàn toàn không tin vào quỷ thần.

Đương nhiên Đinh Tiếu tuyệt đối không tin mình trời sinh như vậy, dù sao đi học kiểm tra sức khỏe gì đó không ít, nếu mình không giống người bình thường đã sớm bị điều tra rồi. Hơn nữa lúc trước mỗi khi uống thuốc mỗi ngày đều kiểm tra nhịp tim, nhịp mạch là việc cần thiết hàng ngày, lúc ấy cậu cũng không sờ ra hai cái mạch đập.

"Vậy bắt đầu từ hôm nay, em sẽ khắc chiều cao lên cây cột!" Hừ hừ, mình cư nhiên còn có cơ hội phát triển một lần nữa? Hiến tế và Khôn đều nói mình cao hơn một chút, đây là hiện tượng tốt! Đúng rồi, mình có thể trở về mặc thử quần áo lúc trước, là nhận ra ngay!

Cho dù không thể xác định được mình nhất định có thể sống lâu như vậy, nhưng có hy vọng luôn là điều tốt! Tâm tình Đinh tiếu từ lúc bắt đầu chấn kinh thành hoàn toàn hưng phấn, cái này làm cho tâm tình hôm nay vốn đã không tồi càng thêm sung sướng, vì thế toàn bộ quá trình bắt cá hai người đều thập phần vui vẻ.

Dưới sự chỉ huy của Đinh Tiếu, kỹ thuật giăng lưới của Khôn bay vọt, hơn nữa thú nhân giống đực có lực lượng và độ chuẩn xác trời cho, hôm nay cá bắt được không ít. Trừ bỏ hai lần đầu quăng lưới chỉ bắt được một con cá, còn lại năm lần sau tổng cộng bắt được 12 con cá, trong đó bao gồm một con thủy sinh vật kỳ quái, chính là lúc trước Đinh Tiếu cũng thấy qua nhiều lần, trừ bỏ cái đầu cá còn các xúc tua thì giống với sứa.

Khôn hỏi: "Tiếu Tiếu, thứ này có thể ăn sao? Trước kia chưa từng có ai ăn qua."

Đinh Tiếu hỏi lại: "Vì sao không có ai ăn? Giống đực các anh không phải có thể ngửi ra rất nhiều đồ vật có độc hay không sao?" Tuy cá này không có tên, nhưng thiên nhãn biểu hiện thứ này không có độc, lại có thể thanh nhiệt nhuận phổi.

Khôn trả lời: "Vì loài cá này ăn mấy con giống như sâu lôi ra từ người ấu tể" (aka giun)

Đinh Tiếu lập tức đánh mất suy nghĩ muốn ăn thử. Đậu xanh rau má, lời này nói ra còn ai có tể muốn ăn cho được!!! Vì thế không nói hai lời liền đem con "cá" kỳ quái kia vứt về trong nước.

"Thôi, chẳng may ăn phải giun thì hỏng" Nhưng ném xong cậu liền hối hận, có thể lấy về cho mấy con gà đuôi dài tham ăn ăn mà!!!

Đề tài ảnh hưởng đến ăn uống chấm dứt, hai người vẫn không tránh được đói bụng, Khôn lần đầu tiên dùng bật lửa đốt lửa, đối với đồ vật ấn một cái là có lửa này hắn mười phần hảo cảm. Tuy bên ngoài vô cùng bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được ấn ấn vài lần.

"Nướng cá sao? Lúc trước em nói hương vị không tồi."

"Thôi, chỉ có một con, mang về ăn đi, buổi tối em hấp cá đỏ cho mọi người ăn, em ăn một con cá hoa vàng là được rồi, không có gì tốt bằng có thịt cho vào miệng. Anh ăn cá gì? Muốn hương vị gì?" Nhìn một đám cá trước mắt, Đinh Tiếu bắt đầu tính toán xử lý đám cá này như thế nào. Lúc trước dùng ăn canh cá cả nhà đều yêu thích, ngày mai mình lại làm một nồi cá hấp cũng không tồi. Hơn nữa có cá đỏ chỉ có xương sống là chính, lấy làm cá viên phi thường thích hợp, cho thêm chút sò khô, lại dùng xương cá nấu canh cá viên...thật là mới nghĩ thôi đã chảy nước miếng tứ tung!

Thấy mắt Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm mấy con cá này như phát sáng, Khôn liền biết vị ấu tể bạn lữ nhà mình chắc chắn lại nghĩ ra đồ ăn ngon. Khóe miệng hơi hơi giương lên, đầy mặt sủng nịnh tự hào, nếu để cho người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy dị thường kinh ngạc.

Dưới sự phụ trợ của muối xanh, tiêu đen và nước quýt xanh hương khí tỏa ra bốn phía. Vị chua chua ngọt ngọt kết hợp với tiêu đen cay nồng, lại càng khiến thịt cá thơm ngon.

Bên bờ sông bắt cá nướng cá không thể nghi ngờ là rất thú vị, tay làm hàm nhai, đây tuyệt đối là lần "hẹn hò" ăn cơm dã ngoại đầu tiên của hai người từ sau khi thể hiện tâm ý, còn có tuổi thọ của Tiếu Tiếu tạm thời đã có chuyển biến, riêng phần tâm tình này cũng đã cảm thấy ăn càng ngon hơn. Huống hồ tay nghề của Đinh Tiếu và Khôn còn đều không tồi.

Ăn uống no đủ, trời lạnh nên tự nhiên không thể ở bờ sông lâu, hai người xách theo cá trở về nhà, không đợi vào cửa đã nghe được âm thanh đám gà đuôi dài đang kịch liệt tranh đấu. Xem ra nhất định là có người tự tiện cho chúng ăn, bằng không đám gia hỏa ngu ngốc đó cho dù loạn chuyển trong lồng cũng không gây ồn ào: "Kinh? Ngươi tới một mình à?" Sau khi vào sân Đinh Tiếu hỏi.

Kinh gật đầu: "Đúng vậy, Mộc Ngõa hôm nay phải tuần tra đến tận chiều, Lục Hi đi đến nhà bà ngoại y, Phong lại không thể bồi ta, a không đúng, ta cũng không cần Phong bồi."

Có sự tồn tại của Khôn làm Kinh cảm thấy mình ở chỗ này thực sự sẽ chọc Khôn lão đại không vui, cuối cùng blah blah mấy việc linh tinh rồi bay nhanh về nhà, làm cho Đinh Tiếu oán giận Khôn: "Vẻ mặt anh là có ý gì?"

Khôn đúng lý hợp tình trả lời: "Ta vẫn luôn như vậy."

Đinh Tiếu bĩu môi: "Anh lừa quỷ à? Làm như em chưa từng thấy anh cười lần nào vậy!"

Khôn nói: "Ta chỉ cười với em mà thôi, còn có, quỷ là cái gì?"

Đinh Tiếu trầm mặc một chút, sau đó trả lời: "Cái từ này không có nghĩa gì." Bằng không phải thao thao bất tuyệt giảng một chút khác nhau giữa người và quỷ, lục đạo tam giới là cái gì? Đừng nói ý nghĩa rõ ràng ngay cả lơ mơ mình không rõ, tự dưng chiếm cứ dung lượng não của Khôn. Lại nói, người ở đây đều tin Thần Thú, mình vẫn là không nên tuyên dương tư tưởng khác, nhưng...quỷ thì cậu vẫn rất sợ.

Từ nhỏ Đinh Tiếu sợ nhất chỉ có hai loại. Thứ nhất là sợ ba ba không cần mình, thứ hai chính là quỷ. Đây là khi còn nhỏ xem phim Liêu trai chí dị trên tivi, đặc biệt là khi tưởng tượng đến một cái xác không đầu hướng về phía mình cậu liền sợ đến tim đập gia tốc, tay chân lạnh lẽo. Tuy lớn lên xem lại phim kia cảm thấy hiệu ứng đạo cụ cũng không dọa người lắm, nhưng từ nhỏ đã bị ảnh hưởng ăn sâu bén rễ, một khúc nhạc dạo đầu vang lên cậu liền cảm thấy lạnh hết cả gáy. Làm cho cậu sống 24 năm, một bộ phim kinh dị cũng chưa từng xem.

Nhưng hiện tại cậu cảm thấy, có một giống đực cường đại như vậy ở bên cạnh, mình hình như cũng không có gì phải sợ. Hơn nữa ở một nơi không biết quỷ mà lại sợ quỷ, vậy không phải bị điên sao! Có điều bản thân vẫn là nên tìm thời gian đi đọc thần cuốn, từ khi hiến tế nói vẫn chưa có dịp để đọc, aiz, không thể lấy về nhà nằm trên giường đọc chuyện thần thoại cảm giác thực khó chịu mà!

Quỳnh sau khi nghe Khôn nói lại lời hiến tế nói về thọ mệnh của Tiếu Tiếu, lập tức liền cao hứng lên. Kỳ thực sau khi Đinh Tiếu nói về thân thế của cậu xong, trong lòng Quỳnh vẫn luôn nghẹn muốn chết. Anh rất muốn đi hỏi hiến tế, nhưng Hạ nói làm anh cảm thấy có lý, nếu mạo hiểm làm bại lộ thân thế của Tiếu Tiếu trước mặt mọi người, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm. Không nghĩ tới Khôn nửa giả nửa thật tìm hiến tế cố vấn, có được đáp án vui mừng như vậy, anh sao có thể không vui chứ.

"Nhanh, hiện tại liền đi khắc lên cây cột, ta cũng cảm thấy Tiếu Tiếu cao lên một chút." Vui vẻ lên, ánh mắt Quỳnh đều trở nên sáng ngời, nỗi áp lực này liền trở thành hư không.

Nhìn ba người đều lên tinh thần, Đinh Tiếu cảm thấy cho dù bản thân không thay đổi được thọ mệnh cũng được, ít nhất người nhà cùng người yêu đều tạm thời yên lòng.

"Được rồi! hiện tại con liền đi khắc, con còn có thể mặc thử quần áo trước đây, quần áo đó trước đây con mặc thực vừa người, nếu hiện tại con cao lên khẳng định sẽ bị cộc."

Kết quả đương nhiên là mọi người mắt sáng như tuyết, Đinh Tiếu sau khi mặc xong quần áo trước khi xuyên tới của mình vào, thật sự kích động. Cao thêm nhiều như vậy, sau mười tuổi cậu chưa từng có điều gì khiến vui vẻ mà nhảy cẫng lên như này, hôm nay cậu mặc áo vào vai cũng bị chật, tay áo cũng ngắn, quần áo trở nên bó sát vào người, nhảy nhảy trong phòng vài cái. Nhảy xong cậu lập tức cảm thấy mình như này thực quá mất mặt, cũng may là có cái mành không bị ai nhìn thấy.

Xác định bản thân lại một lần nữa "phát dục", Đinh Tiếu đã tin tưởng 80% với cách nói của hiến tế, sở dĩ không phải 100%, là vì việc này nếu không qua mười năm nữa tâm vẫn không thể hoàn toàn buông lỏng. Có điều không quan trọng, như này đã đủ cho cả nhà yên tâm, mình cũng bớt buồn.

Quỳnh nhìn đến Tiếu Tiếu mặc vào quần áo trước kia đi ra thập phần không vừa người, trên mặt lập tức tràn đầy tươi cười: "Thật tốt quá, Tiếu Tiếu quả nhiên giống chúng ta!! Bảo bối nhà chúng ta nhất định có thể trường thọ!!! Buổi tối hôm nay bốn người nhà chúng ta nhất định phải chúc mừng một phen!" Không thể để người khác biết, nhưng chúc mừng vẫn là phải có!

Tất cả mọi người đều vui vẻ, đương nhiên là phải vui vẻ rồi. Đinh Tiếu lập tức từ bỏ ý tưởng hấp cá đỏ, chống nạnh nói: "Vậy buổi tối chúng ta liền ăn lẩu đi! Thức ăn đỏ rực nóng hầm hập, ở quê của con, màu đỏ là màu sắc vui vẻ nhất."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK