Mục lục
Nhật ký xuyên việt sưu tầm mỹ thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay Đinh Tiếu ngủ ở lều trại da thú, bên tai nghe được thanh âm "ào ào" của hồ nước do gió thổi tạo nên cách đó không xa, đối với việc không uống nhiều nước ăn nhiều hoa quả cậu vẫn thực thoải mái thích ý. Vì là khu trung lập, cho nên trong lều trại đêm nay đều là bán thú nhân cùng giống cái, thú nhân giống đực đều biến thành hình thú ngủ ở bên ngoài lều trại của người nhà mình, đầu tiên là bảo vệ, thứ hai là để chắn gió. Đinh Tiếu đích thực cảm thấy vén lên cửa lều trại liền có thể nhìn đến một đống lông đen xù xù trước mặt quả thực khiến người an tâm.

Một đêm ngủ yên, ngày hôm sau tự nhiên sẽ dậy sớm, Đinh Tiếu cơ bản đã tạo thành thói quen nghỉ ngơi và làm việc theo loại thiên nhiên ngủ ta ngủ, thiên nhiên tỉnh ta tỉnh này. Ngoại trừ buổi tối thắp ngọn nến làm một số việc linh tinh, cậu cơ bản duy trì buổi tối tâm trên dưới 8 giờ đi ngủ. Đêm qua vì canh cá rất được hoan nghênh, khi Đinh Tiếu ra khỏi lều trại liền nhìn thấy mấy thú nhân đang vận dụng thủ pháp đầy bạo lực của Dân đại thúc ngày hôm qua để bắt cá. Tuy có chút máu me, nhưng hiệu quả cũng không tồi, ngẫm lại vẫn là nguồn nước không bị ô nhiễm càng tốt đẹp a! Đây nếu là ở đời trước, cá bị cắt rồi vớt lên như vậy đảm bảo đánh chết cậu cũng không dám ăn.

Bữa sáng Đinh Tiếu chuẩn bị làm cho người nhà mỗi người hai cái bánh nướng bạch đậu, lấy tới ăn cùng canh cá là không thể tốt hơn. Kỳ thực dọc theo đường đi bọn họ cũng đều có thu thập một ít quả trân châu, nhưng số lượng so với ở phụ cận thôn Thiên Hà ít hơn nhiều, hơn nữa còn ở nhiều ngày bên ngoài như vậy, đây đều là lương thực dự phòng của bọn họ. Cho nên củ từ và bạch đậu tương đối dễ kiếm trở thành món chính đầu tiên, mang thịt khô thật ra có chút vô dụng, nhưng cũng không tệ lắm.

Khi Đinh Tiếu còn chưa tỉnh, Quỳnh đã mang theo mấy bán thú nhân đi phụ cận tìm tòi, hôm nay bọn họ may mắn tìm được một tổ trứng chim. Tám quả trứng này quả thực không nhỏ, khi Đinh Tiếu nhìn thấy mấy quả trứng ba bọn họ mang về này, cậu sợ ngây người...hảo gia hỏa, này có thể so với trứng ngỗng đời trước...không phải là trứng đà điểu còn lớn hơn nhiều. Trứng này so với trứng đà điều không khác mấy đi? Là trứng loài chim gì? Một lần có thể đẻ tám quả, chim này phải to bao nhiêu chứ!

"Ba, đây là trứng gì?"

Quỳnh trả lời: "Đây là trứng đại điểu (chim) thú, ở phụ cận thôn Thiên Hà chúng ta không có."

Đại điểu thú? Này rốt cuộc là chim hay là thú? Đinh Tiếu mê mang: "Đây đều là đại điểu thú đẻ một lần sao? vậy đại điểu thú một con to như nào vậy a?"

"Đại điểu thú rất lớn, đại điểu thú thành niên so với hình thú giống đực mười mấy tuổi ở tộc Dực Hổ chúng ta không sai biệt mấy, chúng nó một lần ít nhất có thể sinh ba quả trứng, cha con lúc trước bắt được lần nhiều nhất là 10 quả. Trứng này ăn rất ngon, chỉ là không dễ kiếm, chúng ta hôm nay có may mắn." Quỳnh một bên nói một bên nghĩ lại hương vị thơm ngon sền sệt của lòng đỏ trứng, nhịn không được nuốt nước miếng, Tiếu Tiếu thích ăn như vậy, nhất định cũng sẽ thích ăn!

Quả thực Đinh Tiếu đã lâu chưa có ăn trứng, lần ăn gần nhất chính là khi vừa mới xuyên qua được mấy ngày trong lúc vô ý đoạt được. Nghĩ đến hương vị của bánh trứng và canh trứng, cậu cũng nhịn không được có một loại dục vọng muốn chảy nước miếng, tuy mình chỉ mang theo một túi bột, nhưng vì bánh trứng, bất cứ giá nào!

"Ba, cái trứng này tính ăn như thế nào?"

Quỳnh trả lời: "Để cha con bọn họ chọc cái lỗ thủng, liền như vậy uống, uống rất ngon, đặc biệt là lòng đỏ trứng, đặc biệt thơm, con nhất định sẽ thích!"

Đáp án này cũng ở trong phạm vi suy đoán của Đinh Tiếu, chỉ là chính tai cậu nghe được vẫn có chút hắc tuyến, cậu thừa nhận, trước kia ăn trứng luộc cậu đều thích ăn lòng đào, lòng đỏ trứng rất thơm thực ngậy thực ngon. Chỉ tiếc cậu không thể tiếp thu được lòng trắng trứng sống, nếm thử qua một lần, cảm thấy rất tanh: "Ba, người đem trứng này giao cho còn làm được không? Con đảm bảo có thể khiến cho mọi người ăn đến mỹ vị, hơn nữa còn có thể làm thành hai loại khác nhau ăn rất ngon."

Quỳnh mười phần tin tưởng ấu tể nhà mình, nhưng trứng này không phải một mình anh tìm ra, vì thế anh quay đầu cùng mấy bán thú nhân khác thương nghị một chút. Kết quả rất nhanh liền có, những người này hết thảy đều tin tưởng tay nghề Đinh Tiếu, chỉ mấy ngày ở chung này, bọn họ đều bị tay nghề làm ra mỹ vị của ấu tể nhà Quỳnh thuyết phục, cho nên đối với việc Tiếu Tiếu chủ động yêu cầu làm trứng, bọn họ không chút hoài nghi, còn có chút chờ mong, chuẩn bị muốn học hỏi. Vì thế Đinh Tiếu đem chuyện nướng bánh bạch đậu này toàn quyền giao cho ba, tự mình bận rộn xử lý đám đại điểu thú ( 囧) trứng này.

Một túi bột nhiều nhất cũng chỉ đủ cho mỗi người một chiếc bánh, bọn họ không có mang theo cối xay tùy thân, hiện làm cũng không được. Cho nên mặc dù có quả trân châu cũng không có tác dụng, vì có thể ăn thêm nhiều một chút, Đinh Tiếu trộn lẫn bạch đậu và củ tử nghiền vào trong bột mì, cho vào ba quả trứng, sau đó cho thêm muối xanh và bột hành bắt đầu nhào bột.

Có dịch trứng cùng nước trong củ từ nghiền cho nên Đinh Tiếu cơ bản không cho thêm nước, đương nhiên điều này cũng quyết định mùi vị của bánh trứng tuyệt đối đậm đà. Nhìn đến Dân đại thúc bọn họ đang nướng thịt, Đinh Tiếu vội vàng chạy tới lấy một ít mỡ heo, mỡ heo dùng lửa nướng chảy ra khác với dùng nồi luyện ra, vừa lấy mỡ heo trộn lẫn cục bột, Đinh Tiếu nhịn không được "hắc hắc" cười. Lúc này mấy bán thú nhân và giống cái ở bên cạnh cậu, đặc biệt là Liên Chi muội tử sôi nổi lại gần quan sát cục bột một chút, cái này làm cho Khôn ca đang ở nơi xa có chút buồn bực, nhưng vẫn ngại vây quanh đều là thúc thúc và thẩm thẩm, hắn nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn xuống không đi tới. Hừ, Tiếu Tiếu nhà ta làm đồ ăn ngon khẳng định sẽ để lại cho ta! (.-.)

Đinh Tiếu đem cục bột chia thành 19 phần, số lượng không ít, trọng lượng cũng không nhỏ. Bạch đậu và củ từ phát huy tác dụng.

Bánh nướng mỡ heo áp chảo tiến hành trên đá phiến, mọi người nghe âm thanh "lách tách", lại ngửi thấy mùi thơm nồng đậm tỏa ra, nhịn không được bụng đều phát ra "ọc ọc" thanh âm, bao gồm cả bản thân Đinh Tiếu.

Khi bốn cái bánh cuối cùng sắp hoàn thành, tất cả giống đực đều đột nhiên cảnh giác lên, tuy không có người đặc biệt làm ra động tác gì, nhưng chỉ dựa vào không khí Đinh Tiếu cũng có thể cảm nhận được. Vì thế cậu cũng vội vàng ngẩng đầu, liền thấy cách đó không xa xuất hiện hai nam nhân cao lớn, mái tóc kim sắc dưới nắng sớm thập phần gây chú ý, người ở bộ tộc khác? Đinh Tiếu suy đoán, trong ánh mắt càng thêm tò mò.

Hạ thân là đội trưởng, lập tức đứng lên, không rời khỏi doanh địa, mà là nhìn chăm chú vào phương hướng của người tới. Hai nam nhân kia cũng hướng về phía bọn họ đi tới, hơn nữa ở phía sau bọn họ còn có một ít người khác nữa, lấy khứu giác cùng thính giác của giống đực có thể cảm nhận rõ ràng. Bọn họ đã sớm biết ở cách đó không xa có người của tộc Kim Sư, giống như trên đường đi đông thị hàng năm đều sẽ có chạm mặt, nơi này lại là doanh địa công cộng, đương nhiên ai cũng có thể dùng. Chỉ là ở bên ngoài lãnh thổ, người bộ tộc khác đều sẽ lựa chọn khoảng cách nhất định cắm trại, thứ nhất là an toàn, thứ hai cũng là bản năng ý thức lãnh địa của dã thú, cho nên nhiều năm như vậy số lần bọn họ giao lưu ở ngoài khu an toàn không nhiều. Giống như tình huống cố ý đi tới gần hôm nay vẫn rất ít thấy, bởi vậy bọn họ mới đề lên cảnh giác. Hai nam nhân ở khoảng cách với Hạ tầm mười mét giơ tay phải lên vung vung, sau đó đem tay phải đặt ở trên ngực tỏ vẻ mình không có ác ý, Hạ cũng lặp lại động tác này, sau đó mới cất bước, lúc này Dân đại thúc cũng theo đi cùng.

"Xin chào, ta là người dẫn đầu tộc Kim Sư đi đông thị, ta tên Bổn, đây là em trai ta, tên Lâm." Một nam nhân tóc vàng trong đó lên tiếng.

Hạ đáp lại: "Xin chào, ta là người dẫn đầu tộc Dực Hổ, tên Hạ, đây là bằng hữu của ta tên Dân, xin hỏi các vị đến đây có việc gì sao?"

Bổn gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta từ xa đã ngửi tới mùi thơm bữa sáng của các anh ở bên này, hương vị thật sự quá mê người, con trai nhỏ của ta vẫn cứ ầm ĩ muốn ăn đồ vật có mùi vị này." Nói tới đây, lại có chút đỏ mặt: "Nói như này thực ngại ngùng, ta cũng biết vào mùa này đồ ăn đối với mỗi bộ tộc đều thực trân quý không đem đi trao đổi, nhưng..."

Lúc này Lâm ở bên cạnh lấy lấy đại ca của mình: "Ai nha, anh nói thực khó khăn đi, để ta nói với các vị, đại ca ta người này cái gì cũng rất ưu tú, chỉ là không chịu được bạn lữ cùng con trai năn nỉ ỉ ôi, đem cái đứa cháu trai nhỏ kia của ta sủng lên trời, không đạt được mục đích liền không bỏ qua. Lúc này ở trong doanh địa còn đang lăn lộn kìa, các vị xem, có thể bán cho chúng ta một chút đồ ăn rất thơm này đi, nếu không các vị yêu cầu vật phẩm khác của tộc Kim Sư chúng ta cũng được, dù sao đại ca ta có rất nhiều đồ vật."

Lâm vừa nói xong, Bổn vốn hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng hắn cũng ngượng ngùng mà hơi hơi thấp đầu, đỏ bừng cả mặt: "Thật khiến anh khó xử."

Đối với vấn đề này Hạ đúng là rất khó xử, một cái bánh nhìn như không lớn, nhưng thời gian này không phải lúc, mặt khác đây cũng là đồ ăn làm từ bột quả trân châu ấu tể nhà mình vừa mới phát hiện ra, toàn bộ tộc còn chưa dùng để ăn phổ biến đâu, hắn hoàn toàn không muốn để người ngoại tộc biết tin tức gì đó. Cho nên đối với hắn mà nói, mùa gì cũng không nằm trong phạm vi suy xét của hắn, nhưng hắn thực hiểu biết, bất luận luận là giống đực ở bộ tộc nào cũng rất ít cúi đầu trước người khác, Bổn này đỏ mặt tới cầu một cái bánh cho con trai mình yêu thương, lại khó tránh khỏi khiến hạ cảm thấy không đành lòng cự tuyệt. Quay đầu nhìn một chút Tiếu Tiếu đang nhìn mình chằm chằm, hắn xoay người nói: "Cái này là đồ ăn con trai ta đang làm, muốn đổi hay là bán cho các ngươi để ta hỏi con trai ta đã, chờ ta một lát."

Cha và hai người tộc Kim Sư kia nói chuyện âm thanh rất lớn, Đinh Tiếu hiểu được nguyên nhân, nhưng cậu không lý giải được vì sao cha còn muốn thương lượng với mình. Một cái bánh mà thôi, tuy chỉ có 19 cái, thiếu một người được ăn cũng không có gì lớn, trẻ con chỗ người ta đã thích như vậy, lại còn ở doanh địa lăn lộn, nhất định cũng thực khiến cho người lớn nhức đầu. Quan trọng nhất là không phải có đồ vật để lấy ra đổi sao.

Hạ đến gần Đinh Tiếu nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ muốn một cái bánh, con cảm thấy sao?"

Đinh Tiếu nhún vai: "Không thành vấn đề, cũng không phải cái gì to tát, cùng lắm thì con không ăn, để tiểu hài tử ầm ĩ người lớn nhất định rất đau đầu, dù sao bọn họ không phải là nói không phải cho không sao, cha, con muốn hỏi một chút bọn họ có thể lấy cái gì ra đổi với con, được không?"

Hạ gật đầu, sau đó chờ Đinh Tiếu cho nhỏ lửa ở dưới đá phiến, đem bánh lật lại mặt khác, cha con hai người mới đi tới trước mặt Bổn.

Đinh Tiếu ngẩng đầu, thật sâu nhìn người trước mặt một cái: "Xin chào, tôi là con trai Hạ, cha tôi nói các vị muốn đổi một cái bánh với tôi sao?"

Đối với cái đồ vật một chút cũng không biết là gì kia, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, hắn đã nhịn không được nuốt rất nhiều lần nước bọt: "Đúng vậy, thực xin lỗi, yêu cầu này thực mạo muội."

Đinh Tiếu cười: "Này cũng không cần xin lỗi, nhưng đồ vật làm bánh thực có hạn, tôi từ trong nhà mang đi không nhiều chỉ đủ cho mỗi người chúng tôi một cái mà thôi, tôi không thể để người khác nhịn được, cho nên chỉ có thể lấy cái của mình đem đổi đồ vật với các vị, như vậy có được không?"

Bổn kỳ thực không ngờ người làm ra loại đồ ăn này cư nhiên là một cái ấu tể, hiện tại lại thấy ấu tể này hiểu chuyện như vậy, so với đứa con ầm ĩ của mình kia không biết ngoan hơn bao nhiêu lần, cư nhiên nguyện ý dùng đồ ăn của mình đi thỏa mãn yêu cầu vô lý này. Trong lòng lập tức liền có cảm tình: "Có thể có thể! Ta có thể lấy đồ vật cùng cậu đổi, chỗ ta có vàng bạc và bối, cậu muốn cái gì?"

Đối với vàng bạc Đinh Tiếu không hứng thú lắm, dù sao mấy thứ đó không phải tiền tệ lưu thông, nếu không còn vật khác thì bối khẳng định là lựa chọn không tồi: "Trừ bỏ ba thứ này ra còn có thứ khác không? tôi thích một chút đồ vật tương đối đặc biệt."

Bổn sửng sốt một chút, tộc Kim Sư nổi tiếng nhất là chế tác vật phẩm tinh tế bằng vàng bạc, đây chính là đồ vật giống cái trong tộc thích nhất, đứa nhỏ này cư nhiên không thích, ngay cả bối hình như cũng không có hứng thú. Đồ vật đặc biệt, xem ra vẫn là tâm tính trẻ con "Chúng ta mang đến đồ vật không ít, chỉ là vàng bạc là đáng giá nhất, nhưng nếu cậu nhìn thích đồ vật khác, ta có thể mang cậu về xem một chút, nếu thích, cậu đều có thể lấy để đổi."

Đối với Bổn hào phóng như vậy Đinh Tiếu thực không ngờ tới: "Nhìn đến cái gì cũng có thể? vậy nếu tôi nhìn đến đồ vật thực trân quý thì sao?"

Bổn cười: "Nếu cậu có thể nhìn trúng giống đực chỗ chúng ta, ta sẽ càng vui vẻ." Đối với mỗi một bộ tộc mà nói, tộc nhân không thể nghi ngờ đều là trân quý nhất.

Đinh Tiếu 囧, còn Khôn ca quá tức giận rồi, cư nhiên dám đánh chủ ý lên Tiếu Tiếu nhà mình, người tộc Kim Sư này quá không tốt! Vì thế hắn đem thịt nướng giao cho Mộc Ngõa bên cạnh, lập tức đứng dậy đến gần Đinh Tiếu, một phen ôm đầu vai Đinh Tiếu hướng vào lồng ngực mình nói: "Ta đi theo em chọn đồ vật."

Một bên xem náo nhiệt Lâm đột nhiên bật cười: "Đại ca, ngươi lại nói lời ngốc nghếch, nếu các ngươi đã đồng ý đổi, chúng ta liền đi thôi."

Khi chú ý tới ánh mắt Khôn, Bổn cảm thấy mình thật là lại ngốc, cũng khó trách bạn lữ nhà mình luôn gọi mình là trứng ngốc, chính là ngốc thì mình có thể hiểu được, vì cái gì lại là trứng? thật khó hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK