Mục lục
Nhật ký xuyên việt sưu tầm mỹ thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh Tiếu bị cái ôm và hôn này thình lình xảy ra dọa ngốc một hồi. Vốn dĩ trái tim đã đập nhanh hơn bình thường, sau khi nụ hôn rơi trên môi càng khiến nó đập kịch liệt hơn. Lúc này trong đầu Đinh Tiếu trống rỗng, duy nhất ý thức được là trên môi truyền đến cảm giác liếm tới liếm lui ướt át cùng nóng bỏng.

Cho dù nụ hôn này tạm thời còn chưa đột phá khỏi giới hạn hàm răng, nhưng đối với hai vị thiếu niên nhi đồng mà nói đây đều là nụ hôn đầu tiên cũng đã vượt quá mức thân thiết, mấu chốt là đây là nụ hôn đầu tiên a!!!

Khi Đinh Tiếu cảm thấy bản thân một lần nữa tìm lại được hô hấp mới phát hiện hai chân của mình đã sớm rời khỏi mặt đất. Hiện giờ bản thân đang bị Khôn dùng một cánh tay ôm vào ngực, mà một tay khác của đại gia hỏa này đang nâng lên...ách...mông của mình, hẳn là sợ mình bị ngã xuống. Nhưng...sao cảm giác...lại có chút nguy hiểm thế này?

"Khôn...anh, anh thả tôi xuống"

Khôn ca kêu một tiếng lưu luyến, hắn còn chưa hôn đủ đâu (Ngươi đó là liếm a đồ ngốc), nếu không phải cảm thấy hơi thở Tiếu Tiếu không đều, hắn mới sẽ không thả ra. Nhưng thật vất vả mới đem người ôm vào ngực, hắn sao có thể dễ dàng buông tay như vậy chứ. Kết quả là hai chữ "nghe lời" vào giờ phút này không có khả năng tồn tại, nhưng lý trí còn lại của hắn xét thấy nơi này còn là sân, cho nên hắn lựa chọn ôm bạn lữ nhà mình về phòng, rồi lại hôn từng cái một.

Đinh Tiếu bị Khôn ôm trở về phòng mình, cả người đều trở nên khẩn trương, cậu có thể cảm giác được nhiệt độ trên người Khôn, tuy bản thân tận lực tránh đi chú ý tiểu huynh đệ của đại gia khỏa kia, nhưng chiều cao của bản thân chính là điểm chết a! Bị giam cầm trong lồng ngực của đối phương, đầu gối liền "trúng chiêu". Thật, thật quá quá khi dễ người! Làm gì tùy tùy tiện tiện liền phát tình a!

"Khôn, anh bỏ tôi xuống a! Tôi đi làm đồ ăn cho anh, từ trước tới này anh chưa từng ăn qua!"

Khôn ôm Đinh Tiếu ngồi trên giường lớn, cánh tay đang nâng người Tiếu Tiếu trực tiếp ôm qua đầu gối đối phương, trực tiếp đem người ngồi trên đùi mình: "Tiếu Tiếu ta cũng chưa từng ăn lần nào, thật ngọt!"

Khuôn mặt Đinh Tiếu vốn dĩ đỏ bừng lúc này lại biến thành màu tím như trái cà, người này làm gì mặt mày vô biểu tình nói những lời không biết xấu hổ như vậy!

"Tôi tôi tôi vẫn còn là ấu tể! Thật là mất mặt, gần 12 ngày không gặp mặt, như thế nào người này lại đột nhiên như đổi một người khác vậy? Rõ ràng lúc trước đều dựa vào ý chí bản thân dời đi.

Khôn sửng sốt một chút, cuối cùng thấy Đinh Tiếu dáng vẻ khẩn trương, nhịn không được cong lên mặt mày bật cười: "Ừ, Tiếu Tiếu nhà ta vẫn là ấu tể, nhưng hiến tế nói có thể hôn." Sau đó hắn liền thật sự lại hôn...không, là lại liếm lên.

Cuối cùng dưới sự giãy giụa không ngừng của Đinh Tiếu Khôn mới không tình nguyện mà buông ra chuẩn bạn lữ của mình.

Kỳ thực Đinh Tiếu không phải không thích Khôn hôn cậu, đại gia hỏa này hôn sâu thì thôi đi, lại còn liếm liếm môi mình, cuối cùng còn liếm cho mặt mình đầy là nước miếng là sao? Hình thú lão hổ của ngươi là lão hổ liền tự cho mình là người một nhà mới họ mèo sao? Còn có a, hầu kết nam nhân là có thể tùy tiện liếm sao? Thực...phản ứng rất lớn có biết không!

Ấu tể Đinh Tiếu thật vất vả thoát khỏi "hổ khẩu", lập tức chạy tới phòng bếp hít thở mấy hồi, cúi đầu thầm mắng tiểu huynh đệ của mình hai câu, sau đó mới đột nhiên ý thức được, đây là lần đầu tiên cứng lên từ khi mình xuyên qua đến đây! Giống như đột nhiên có cảm giác trưởng thành vậy, tuy cảm giác này kỳ dị...rõ ràng trước khi mình xuyên tới đây sinh lý hết thảy đều bình thường mà. Nhưng từ khi người kia rời khỏi ba, mình liền thật sự không còn loại phản ứng tự nhiên này nữa. Chẳng lẽ đây là bóng ma tâm lý mà ngay cả bác sĩ cũng không nhìn ra trước đây?

Thôi, nghĩ những điều này căn bản là nhức não! Đinh Tiếu vỗ vỗ khuôn mặt mình, lập tức bắt tay chế tác bánh trôi trà quả. Còn tên lưu manh Khôn trong phòng, hừ, cậu mới không tin đại gia hỏa kia biết xấu hổ đâu, cái loại cảm xúc ngượng ngùng này làm gì có mà tồn tại. Dù sao cho dù có thì cũng chả ai nhìn ra được, thật không còn gì để nói.

Không được! Hai ngày này phải mau chóng nói tình trạng thân thể của mình với bọn họ, nếu không cảm giác tội ác trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Khôn ở cửa phòng bếp trộm nhìn trong chốc lát, mới vui vui vẻ vẻ mà về nhà báo bình an với cha mẹ, kỳ thực hắn biết tin mình về khẳng định cha mẹ đã sớm biết. Giống đực nào theo đuổi bạn lữ mà chẳng đem bạn lữ phóng tới vị trí đầu tiên chứ? Cũng chỉ có Tiếu Tiếu tiểu ngu ngốc này mới có thể đi lo lắng loại sự tình này, nhưng bạn lữ nhà mình thực đáng yêu, hắc hắc, Tiếu Tiếu thật ngọt.

Nhào bột xong, Đinh Tiếu mới chạy đi quan sát xem Khôn đã rời đi hay chưa, phát hiện người thực sự không còn ở nhà mình, thở dài một cái. Nhìn thoáng qua mấy túi đồ "trân quý" đã được chỉnh lý ở lều, cậu lập tức liền vui vẻ, hắc hắc, nhiều đậu nành như vậy, ít nhất có thể giữ lại một túi ăn!

Đã lâu không ăn đậu hủ a! Đời trước mỗi ngày có thể ăn cũng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại mà nói lại xa xỉ gì đâu, ừm, tuy mình không có thạch cao hay nước chát, nhưng mình có củ thạch a! Dù sao củ thạch chỉ có chút mùi vị ngọt mát, lấy làm đậu hủ phân lượng thỏa đáng tuyệt đối vừa mềm vừa trơn lại không nát, lại còn không có mùi lạ.

Hiện giờ có ớt cay, có đậu hủ, không làm đậu hủ ma bà thì còn chờ cái gì nữa? Nói làm liền làm! Việc đầu tiên chính là ngâm hạt đậu nành! Chờ đến sáng ngày mai hạt đậu ngâm tốt, chẳng những có thể làm đậu hủ, còn có thể uống một chén sữa đậu nành nóng hầm hập kìa!

Đúng rồi, múc ra một ít làm giá đậu, qua mấy ngày nữa nấu với thịt bò. Hắc hắc, nhiều ớt cay như vậy, đem hạt ớt cùng vỏ quả tách riêng ra, có thể nói được một ăn hai a!

Còn đỗ lạc, tuy ít một chút, nhưng xào một mâm để bọn họ nếm thử hương vị vẫn đủ, cái này buổi tối liền có thể ăn luôn.

Còn dưa cứng kia, vẫn là để mai lại nghiên cứu đến đi, sờ lên đúng là cứng cứng, cũng không biết có cắt được không.

Về đồ vật Khôn đổi về đối với người nhà hai bên mà nói là một việc lớn, bên cạnh việc bạn lữ nhà mình lo lắng an toàn của con trai, Bằng Giáp càng quan tâm tới mấy thứ mà con trai mang về kia. Tuy nói những cái đó đều là đồ vật con trai lấy để theo đuổi người trong lòng, mình không thể động, nhưng hắn tin đứa nhỏ Đinh Tiếu này có cái gì ăn ngon tuyệt đối sẽ không quên mình. Cho nên khi nghe Khôn nói tối này đến nhà nhị đệ ăn cơm, thôn trưởng đại nhân lập tức trong lòng hoan hô nhảy nhót.

Thời tiết hiện tại đã thực lạnh, cho dù là chính ngọ mặt thời thẳng chiếu lên trên người, mọi người cũng vẫn không cảm thấy ấm áp bao nhiêu, cho nên lúc này săn thú liền bắt đầu không dễ dàng.

Quỳnh trở về mang theo sáu con cá lớn, bởi vì hai ngày này săn thú ở khu an toàn thật không phát hiện được con mồi gì, anh liền quyết định chiến đấu ở chiến trường bờ sông. Tiếu Tiếu nhà mình nghiên cứu ra cái lưới đánh cá này thực sự là quá hữu dụng, cho dù mùa đông này nhà mình không có trữ hàng, đám cá ở trong sông cũng có thể làm thành lương thực dự phòng.

Còn Hạ ít nhiều vẫn có chút thu hoạch, hai con lửng vàng thành niên, cũng đủ cho người một nhà ăn một ngày. Chỉ tiếc hắn không tính tới hôm nay Khôn trở về, cả nhà đại ca muốn tới nhà mình ăn cơm. May là Bằng Giáp hôm nay cũng có săn thú, một con dê sừng cong cùng hai con lửng con, dù sao cũng đều là một bữa cơm.

Đinh Tiếu trừ bỏ làm hai món lần trước làm thử là bánh củ từ và thịt xào củ từ, còn quyết định lấy ra một vò rượu nho không biết có nhưỡng thành công hay không ra. Trừ bỏ để mọi người nếm thử, xem có thể tiếp thu hay không, còn để thử làm một nồi thịt dê hầm rượu vang. Hôm nay trời hơi âm u, gió cũng rất lạnh, ăn cái này thực ấm áp.

Đinh Tiếu lúc trước dùng bùn và da phong kín miệng bình, lúc này gõ rớt lớp bùn ra, đem da thú lật sang một bên, lập tức có một cỗ mùi rượu liền bay ra.

Bằng Giáp và Hạ lập tức sáng mắt: "Giống hương vị của râu quả." Hai anh em trăm miệng một lời.

Đinh Tiếu đối với mùi thơm của rượu này thập phần vừa lòng, tuy những trái cây này đã nhưỡng được hai tháng, nhưng trên thực tế còn không phải là thời điểm uống tốt nhất. Hơn nữa trừ bỏ quả nho ra, cậu kỳ thực đối với mấy trái cây khác không tin tưởng lắm: "Cái này là dùng quả nho nhưỡng thành rượu nho, cũng không khác mấy với râu quả, uống nhiều cũng sẽ choáng váng."

Nói đến râu quả, Khôn lớn như vậy mà chỉ ăn qua một quả, vì loại trái cây trân quý này rất khó tìm, mặc dù tìm được cũng đều phải cho lão niên thú nhân, cũng vì "đặc cung lão niên" (cung cấp riêng cho người già) mới đặt tên là râu quả, vì thú nhân giống đực chỉ có thể đến 400 tuổi mới có thể để râu. Tiếu Tiếu nhà mình cư nhiên có thể dùng quả nho làm ra đồ vật có hương vị như râu quả, vậy không phải là về sau loại hương vị này không chỉ có lão thú nhân mới được hưởng dụng hay sao?

"Tiếu Tiếu, cái này trực tiếp uống?"

Đã sớm nhìn ra ba vị giống đực bên cạnh đều đã chảy dãi ba thước, nhưng Đinh Tiếu vẫn quyết định dùng muỗng gỗ nhỏ múc một ngụm tự mình nếm trước một chút. Kỳ thực độ chua vẫn hơi cao, nhưng mùi rượu cũng thực rõ ràng. Đời trước Đinh Tiếu cũng chỉ có vào dịp Tết mới có thể uống một cốc bia, cho nên rượu này rốt cuộc có bao nhiêu ngon hay không ngon cậu cũng không nói được. Nhưng đối với mấy thú nhân chưa từng uống qua rượu này mà nói hẳn sẽ thấy không tồi đi?

Rượu nho hai tháng hương vị tự nhien không thể mong chờ cảm giác thuần hậu gì đó, nhưng đối với ba vị giống đực thành niên này mà nói vẫn rất có lực hấp dẫn, đặc biệt là Hạ. Khi Tiếu Tiếu múc cho hắn một chén, hắn chỉ nếm thử một chút, rồi sau đó liền uống một hơi cạn sạch, tư tế quá chi là sảng khoái.

"Vừa chua vừa ngọt, còn có mùi vị của râu quả, cảm giác càng giống quả nho hơn, khá tốt a, lại thêm một chén đi!"

Đinh Tiếu khóe miệng run rẩy, ai bảo đây là lão cha nhà mình chứ, lại thêm một chén thì thêm một chén, còn Bằng Giáp thì nhấp nháp từng ngụm một mà nhanh chóng uống sạch sau đó cũng đưa chén ra. Khôn dùng tâm tình thập phần khinh bỉ nhìn về phía cha và nhị thúc nhà mình, nhưng theo sát, hắn cũng giống như hai vị kia, đưa cái chén không đi ra.

Rượu nhưỡng ra không phải là để uống sao, có người thích đương nhiên là tốt nhất, nhưng thú nhân nơi này ít tiếp xúc với đồ vật có cồn, chỉ sợ ngay cả loại rượu nho độ cồn không cao này nếu uống quá nhiều cũng sẽ say đi? Tuy đây chỉ là suy đoán, nhưng cậu cũng không muốn chăm sóc ma men, cái khổ người này của Khôn, nếu là uống xong rồi mượn rượu làm càn thì không phải là muốn mạng người sao?

Khi Liễu Đại và Quỳnh mỗi người làm xong đồ ăn của mình, hai người bọn họ lúc này mới ra ngoài xem ba vị giống đực rốt cuộc vây quanh Tiếu Tiếu làm gì. Nghe nói đây là dùng quả nho nhưỡng rượu, hương vị gần giống với râu quả, Quỳnh cũng nhịn không được nhanh chóng uống một chén, kết quả thật là không tồi, chua hơn râu quả, còn có vị hơi cay, nhưng lại càng nhiều là mùi vị quả nho, giống như uống nước quả nho.

Có bạn lữ mình ở đây, Bằng Giáp và Hạ cũng thu liễm một chút, Liễu Đại uống thử một chén, cũng thập phần thích, nàng thích loại mùi vị chua chua ngọt ngọt của quả nho này. Nhìn hai cái "ấu tể chân chính" đôi mắt mong chờ nhìn nhóm người bọn họ uống "rượu", Đinh Tiếu quyết định, cho thiếu niên Thương một chén, tiểu Miêu Miêu liền ở trong chén của ca ca mình múc một thìa nếm thử hương vị là được rồi. Tiểu nữ hài của mọi nhà, uống rượu gì chứ!

Liễu Đại làm xương dê nướng tương, Quỳnh làm thịt lửng kho tàu cùng món cá chép chua ngọt Đinh Tiếu tận tay truyền thụ. Hai người còn hợp lực làm bánh bột trân châu, còn lại thịt nướng liền giao cho Bằng Giáp và Hạ.

Đinh Tiếu đem thịt dê, cà rốt và hành tây đều cắt thành miếng nhỏ, đem thịt dê cho vào nồi, dùng nước và hoa tiêu thêm một chút muối xanh yêm chế. Ước chừng nửa giờ đem thịt dê ướp hoa tiêu rửa sạch cho vào trong nồi, một bên chờ nước sôi lên, một bên ra ngoài lấy thêm gia vị. Lại cho thêm hành, gừng vào hầm tiếp mười phút rồi vớt thịt dê ra ngoài. Ở một cái nồi khác đổ mỡ vào, bỏ toàn bộ hành tây vào phi thơm, lại cho hành và gừng vào, sau đó cho thịt dê vào xào.

Thịt dê vốn dĩ cũng đã chín được bảy tám phần, xào qua một lát bên ngoài bắt đầu xuất hiện màu sắc khô vàng mê người, lúc này Đinh Tiếu đem rượu nho múc ra hai chén đổ vào, trong nháy mắt mùi thơm tỏa ra từ trong nồi, mùi rượu càng thêm nồng đậm hơn so với lúc uống trực tiếp. Nhưng rất nhanh, mùi rượu trong nồi biến mất, còn dư lại chính là vị thơm ngọt cùng hơi chua.

Lúc này lại cho cà rốt vào nồi, thêm vỏ cây đều cùng nước hương hương thảo, hầm đến khi cà rốt mềm đi, lúc này lại cho thêm muối xanh, một nồi thịt dê hầm rượu vang nguyên thủy cứ thế hoàn thành.

Khi Đinh Tiếu hầm thịt Khôn lại mò tới, nhìn vẻ mặt nghiêm túc khi nấu ăn của cậu, nhịn không được tiến lên sờ sờ mặt: "Tiếu Tiếu"

"Anh làm gì vậy?" Bị chạm vào làm giật mình, gia hỏa này hôm nay sao lại đặc biệt không thành thật vậy.

Khôn trầm mặc một lát nói: "Em còn dư lại bao nhiêu rượu?" Hắn nhớ rõ hình như còn rất nhiều.

Bởi vì khi lấy rượu nho ra có đếm thêm lần nữa cho nên Đinh Tiếu trả lời tương đối thống khoái: "Rượu nho còn hai bình lớn, ngoài ra còn có lê, táo mèo, anh đào, táo, tổng cộng còn sau bình. Anh muốn uống? Thực ra tôi cũng không biết tất cả đều thành công hay không, nhưng hai bình rượu nho kia hẳn là không thành vấn đề."

Kỳ thực những trái cây đó hơn phân nửa đều là tự mình hỗ trợ hái xuống, khiTiếu Tiếu đem bọn chúng cho vào bình mình cũng tự tay tham dự, không nghĩ tới trải qua hai tháng trái cây vốn tưởng sẽ hỏng mà lại biến thành hương vị rượu, hắn vừa chờ mong vừa tự hào.

"Để lại từ từ uống, không cần cho người khác."

"Tôi còn tưởng anh muốn nói gì, đây là do làm cơm cho người một nhà chúng ta mới lấy ra, chỉ có một chút, nếu để cho người khác biết, tôi còn có mà để lại nữa sao, tôi cũng không ngốc." Còn tưởng là chuyện gì nghiêm trọng, thì ra là tới tuyên dương "keo kiệt", thật là!

Khôn thực vừa lòng, đặc biệt là khi nghe đến năm chữ "người một nhà chúng ta", tươi cười trên mặt một thoáng hiện lên không rõ ràng "Tiếu Tiếu"

Đinh Tiếu hắc tuyến: "Anh rốt cuộc vào đây làm gì?"

Khôn nhanh chóng khom lưng hôn một cái lên mặt Đinh Tiếu: "Hôn em."

Đinh Tiếu ngây người, mà giờ phút này trong đầu cậu không có cái gì mà tim đập linh tinh, bởi vì cậu nghe được tiểu Miêu Miêu ở đằng kia hô to: "Đại ca hôn hôn! Tiếu Tiếu ca mặt đỏ! Úc úc úc, rốt cuộc hôn rồi!"

Ngay tiếp theo đó là thiếu niên Thương vẻ mặt bình tĩnh sờ sờ đỉnh đầu tiểu muội nhà mình: "Đại ca nói chuyện luôn tính toán"

Đinh Tiếu kinh ngạc, tính toán cái gì? Hồn đạm này với hai đứa nhóc này có ý gì? Từ từ, câu này của Miêu Miêu hình như hơi quen? A đúng rồi! Chính là lần đầu tiên gặp mặt Khôn, sau đó hai nhà cùng nhau ăn cơm bọn họ trêu chọc như vậy...trêu chọc cái rắm a! Thì ra tên kia lần đầu tiên nhìn thấy mình, đã quyết định muốn hôn mình sao? Ách...chẳng lẽ hắn đối với mình là....vừa gặp đã yêu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK