Mục lục
Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Jess93

Sau khi xác nhận vết thương của Dịch Huyễn không có gì đáng ngại, Tần Hồng Đao rốt cuộc yên tâm.

Kế tiếp nàng ta lại dò xét con Đại Mao Cầu sát bên Văn Kiều, không khỏi cười nói: "Tiểu sư muội quả nhiên hấp dẫn sự yêu thích của yêu thú, con yêu thú này muốn cùng các ngươi rời khỏi bí cảnh?"

Văn Kiều ừm một tiếng, không muốn nói cho người bên ngoài biết chuyện con Đại Mao Cầu này đã ỷ lại nàng, thậm chí nguyện ý sinh trứng cho nàng.

Luôn cảm thấy nhận thức của Đại Mao Cầu là lạ, nó sinh tiểu Mao Cầu của nó, sinh cho nàng tính là chuyện gì?

Tần Hồng Đao càng nhìn Đại Mao Cầu này càng thích, mặc dù nàng ta không biết Mao Cầu này là chủng loại yêu thú gì, lúc ngoan ngoãn ngồi sát bên Văn Kiều, trông giống như một con cầu lông không có lực sát thương gì, thậm chí không thể tưởng tượng lực sát thương khi lông trên người biến thành gai nhọn.

Nhưng bộ dáng lông xù kia của nó, quả thật rất được người yêu thích, lại càng không cần phải nói những gai nhọn của nó ngay cả lớp vảy của thằn lằn cá sấu cấp chín cũng có thể đâm thủng, còn có mật chi thứ này.

Nếu không phải Đại Mao Cầu đã xác định Văn Kiều, nàng ta cũng muốn dưỡng.

Các đệ tử khác của Xích Tiêu Tông cũng có suy nghĩ giống như Tần Hồng Đao, dưỡng một con yêu thú có lực phòng ngự lợi hại, ai mà không thích?

Thịnh Vân Thâm hỏi: "Đại sư tỷ, lúc trước ngươi tới từ đâu? Còn có Nhị sư huynh, các ngươi đều tới đúng lúc."

Bây giờ mấy người sư huynh đệ rốt cuộc trùng phùng, Thịnh Vân Thâm tràn đầy lực lượng, lại bắt đầu lạc quan, cảm thấy coi như gặp lại Lưu Vân Tiên Tử, bọn họ cũng không phải không có lực đánh một trận.

Dịch Huyễn nói: "Nửa tháng trước, ta đi ra từ một tuyết vực bên trong bí cảnh, liền tới tìm các ngươi."

Từ sau khi tiến vào bí cảnh, Dịch Huyễn vô tình xâm nhập vào một tuyết vực, liền quyết định tu luyện ở đó, cho đến nửa tháng trước mới ra khỏi tuyết vực.

Hắn ta biết một tháng cuối cùng trước khi bí cảnh phong bế là thời kỳ nguy hiểm nhất, cho dù bí cảnh này còn có rất nhiều nơi có thể thăm dò, hắn ta vẫn quả quyết lựa chọn từ bỏ, quyết định tìm được các đệ tử Xích Tiêu Tông trước, để tránh bọn họ bị hại bên trong bí cảnh.

Về phần Tần Hồng Đao, nàng ta cũng đi không ít địa phương, nhưng đều là một số nơi cực kỳ nguy hiểm, đến trong gió, đi trong lửa, thật ra nàng ta cũng đã tìm được không ít đồ tốt. Nàng ta và Dịch Huyễn có suy tính giống nhau, đều lựa chọn từ bỏ tiếp tục tầm bảo trong một tháng cuối cùng, đi tìm đệ tử Xích Tiêu Tông, tụ tập bọn hắn lại, để tránh bọn họ không chết vì nguy hiểm trong bí cảnh, ngược lại chết dưới sự tính toán của những người tu luyện điên cuồng kia.

Lúc trước Tần Hồng Đao đã tìm được không ít đệ tử Xích Tiêu Tông.

Nàng ta có tu vi cảnh giới Nguyên Tông, tốc độ bản thân nhanh hơn nhiều, cho nên không mang những đệ tử Xích Tiêu Tông đó, mà là sắp xếp cho bọn hắn ở một chỗ an toàn, để bọn hắn đừng chạy loạn khắp nơi, sau đó tiếp tục tìm kiếm.

Lúc trước Tần Hồng Đao vừa vặn đi ngang qua gần đó, cảm giác được động tĩnh của nơi này, tất nhiên muốn tới xem một chút, không nghĩ tới từ xa đã thấy nữ nhân điên Lưu Vân Tiên Tử kia đang làm hại các sư đệ sư muội của nàng ta, lập tức giận dữ.

Sau đó ngẫm lại, nhịn không được may mắn, may mắn nàng ta quyết định tới xem một chút, mới có thể kịp thời ngăn lại nữ nhân điên Lưu Vân Tiên Tử kia.

Nghe xong lời của hai người, Thịnh Vân Thâm và đệ tử Xích Tiêu Tông ở xung quanh đều hết sức cảm động.

Đại sư tỷ và Dịch sư huynh quả nhiên đáng tin nhất.

Đệ tử môn phái khác hận không thể dành tất cả thời gian vào việc tầm bảo bên trong bí cảnh, thu hoạch nhiều tài nguyên hơn, sao có thể tự động từ bỏ thời gian quý giá tìm người khắp nơi?

Nói được kha khá, Tần Hồng Đao đột nhiên bày ra trận pháp ở xung quanh, tỏ rõ muốn nói gì đó với mấy người sư đệ sư muội.

Đệ tử các đỉnh núi khác của Xích Tiêu Tông cực kỳ thức thời, nhao nhao ngồi vào chỗ cửa hang trông coi.

Tần Hồng Đao lấy ra một thanh trường thương màu đen đưa cho Thịnh Vân Thâm, nói ra: "Thịnh sư đệ, đây là ta tìm được tại một chỗ di tích trong bí cảnh, ta cảm thấy rất thích hợp với ngươi."

Trong nháy mắt ánh mắt Thịnh Vân Thâm dính trên thanh trường thương màu đen này, nghe Tần Hồng Đao nói xong, vừa mừng vừa sợ.

"Đại sư tỷ, thật sự đưa cho ta?"

Tần Hồng Đao trực tiếp đem trường thương cho hắn ta.

Ánh mắt bọn người Dịch Huyễn rơi xuống thanh trường thương màu đen này, có thể cảm giác được khí tức trên trường thương thuộc về linh khí cấp thiên, đều hơi kinh ngạc. Chẳng qua vừa nhìn thanh trường thương này đã biết Tần Hồng Đao đặc biệt tìm cho Thịnh Vân Thâm, bởi vì từ nhỏ Thịnh Vân Thâm tu tập chính là thương pháp, vũ khí một mực lấy trường thương làm chủ.

Thịnh Vân Thâm thật sự là càng nhìn càng thích, khi hắn ta kiểm tra rõ ràng thuộc tính trường thương, phát hiện thanh trường thương màu đen này vậy mà có gì đó khác lạ.

Hắn ta khiếp sợ nhìn về phía Tần Hồng Đao: "Đại sư tỷ, thương này.."

Tần Hồng Đao khẽ gật đầu với hắn ta, cười nói: "Sau này nếu như Thịnh sư đệ có thể tìm được vật liệu luyện khí phù hợp, nhớ kỹ tăng lên đẳng cấp cho nó."

Thanh trường thương màu đen này, cũng không phải là linh khí cấp thiên, mà là linh khí cấp vương.

Chỉ là bên trong thương này có chút tổn thương, bị hạ đẳng cấp, từ linh khí cấp vương xuống cấp thiên, nếu có thể tìm được một ít vật liệu luyện khí cao cấp, tu bổ đầy đủ, liền có thể khôi phục thành linh khí cấp vương.

Thánh Vũ đại lục cũng không nhiều luyện khí sư cao cấp, lại càng không cần phải nói luyện khí sư cấp vương, theo bọn họ biết, Thánh Vũ đại lục có duy nhất một luyện khí sư cấp vương, chính là trưởng lão được Thất Tinh Môn cung phụng.

Nghe nói từ khi vị trưởng lão Thất Tinh Môn kia thăng cấp thành luyện khí sư cấp vương, một mực dốc lòng nghiên cứu thuật luyện khí, ngoại trừ đã từng luyện chế một pháp khí phi hành cấp vương cho Thất Tinh Môn, ông ta rất ít ra tay luyện chế linh khí cho người khác.

Vì vậy tại Thánh Vũ đại lục, linh khí cấp vương vô cùng ít ỏi, hầu hết linh khí người tu luyện sử dụng, đa số đều là cấp thiên.

Thịnh Vân Thâm mặc dù là nhi tử tông chủ Xích Tiêu Tông, bởi vì tu vi còn thấp, cộng thêm luyện chế linh khí cấp thiên cũng không dễ, vì vậy linh thương hắn ta sử dụng kỳ thật chỉ là linh khí cấp địa, đây là trước kia cha hắn ta mặt dạn mày dày đi nhờ phong chủ Thiên Khí Phong luyện chế.

Bây giờ vậy mà đạt được một thanh linh khí cấp vương -- cho dù nó đã hạ cấp, vẫn khiến hắn ta kích động không thôi.

Thịnh Vân Thâm vô cùng bảo bối sờ lấy thanh trường thương màu đen này, nói với Tần Hồng Đao: "Đại sư tỷ, ngươi đối với ta thật sự là quá tốt rồi, cám ơn ngươi, ta rất thích."

Bộ dáng kích động kia, hận không thể vây quanh Đại sư tỷ hào phóng tặng linh khí cấp vương cho hắn ta.

Tần Hồng Đao vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, cười nói: "Không cần cám ơn, ai bảo ngươi yếu nhất chứ, đương nhiên phải nghĩ nhiều hơn cho ngươi, ngươi có thể sống tạm bợ đến bây giờ cũng không dễ dàng."

Thịnh Vân Thâm: "..."

Đại sư tỷ thỉnh thoảng nói chuyện quá trực tiếp, thật đáng giận.

Đám người Dịch Huyễn không nghĩ tới thanh trường thương màu đen này lại là linh khí cấp vương, chẳng qua bọn hắn ngược lại không ghen tị chút nào, linh khí cao cấp tuy tốt, nhưng cũng phải để ý thích hợp bản thân mới được, nếu dùng linh khí cao cấp không thích hợp với bản thân chiến đấu, hạn chế đối với bản thân rất lớn, gây bất lợi cho việc phát huy tiềm lực và sức chiến đấu của bản thân, ngược lại bó tay bó chân.

Tần Hồng Đao lại lấy ra một hòn đá to bằng nắm tay người trưởng thành, hòn đá kia toàn thân đỏ rực, tỏa ra khí tức nóng bức đáng sợ, ngay cả Tần Hồng Đao cũng không dám trực tiếp dùng tay cầm, mà là dùng linh lực bọc lấy nó.

Tần Hồng Đao đem khối đá đỏ rực này đưa cho Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu nhìn thấy hòn đá đỏ rực kia, ánh mắt ngưng lại, hắn đưa tay nhận lấy, có thể cảm giác được khí tức dị hỏa lay động bên trong hòn đá đỏ kia.

Thật sự là dị hỏa!

"Tiểu sư đệ, trong này có một sợi dị hỏa, ngươi tinh thông luyện đan và luyện khí, thích hợp đưa cho ngươi." Tần Hồng Đao nói.

Lời này vừa nói ra, bọn người Văn Kiều sửng sốt, sau đó ánh mắt nóng bỏng mà nhìn chằm chằm vào hòn đá đỏ rực kia.

Dị hỏa thiên địa đều là vật trời sinh trời dưỡng, khó gặp, hơn nữa hầu hết bên trong dị hỏa ẩn chứa năng lượng cuồng bạo, cực nóng, hủy thiên diệt địa, người tu luyện rất khó thuần phục nó để sử dụng, rất nhiều người tu luyện mưu toan thu phục dị hỏa, chẳng những không thể thành công thu phục, ngược lại còn bị phản phệ mà chết.

Ví dụ duy nhất bọn họ biết có thể thành công thu phục dị hỏa cho mình sử dụng, cũng chỉ có Minh Dương Đoàn thị.

Nghe nói Minh Dương Đoàn thị cung cấp nuôi dưỡng dị hỏa, năm đó lúc tổ tiên Đoàn thị đạt được dị hỏa, đã sáng tạo ra một bộ công pháp phù hợp thể chất đệ tử Đoàn thị, đệ tử Đoàn thị tu luyện công pháp này, mới có thể lấy thân thể làm vật chứa, đem dị hỏa đặt vào thân thể, cùng dị hỏa dung hợp.

Tuy là như thế, đem dị hỏa nhập vào thân thể, vẫn là cửu tử nhất sinh, rất ít đệ tử Đoàn thị có thể thành công thu phục dị hỏa cho mình dùng.

Bọn họ quen biết Đoàn Hạo Diễm, chính là đệ tử đầu tiên trong thế hệ trẻ Đoàn thị dung nạp dị hỏa nhập thể, cực kỳ được Đoàn thị coi trọng.

Dị hỏa thưa thớt, rất nhiều người tu luyện đều biết, không nghĩ tới Tần Hồng Đao vậy mà có thể may mắn đạt được một sợi dị hỏa bên trong bí cảnh Thiên Đảo, còn hào phóng đưa cho Ninh Ngộ Châu.

Chẳng qua nàng ta nói cũng có đạo lý, Ninh Ngộ Châu là luyện đan sư và luyện khí sư, nếu có sợi dị hỏa này, trên phương diện luyện đan và luyện khí, không chỉ thuận tiện hơn rất nhiều, thậm chí có thể nâng cao phẩm chất linh đan và linh khí.

Ninh Ngộ Châu quả thực cần nó.

Thật ta hắn đã từng dự định, chờ sau khi tu vi của hắn cao hơn, nhìn xem có thể thu phục một loại dị hỏa hay không, thuận tiện để hắn sử dụng vào lúc luyện đan và luyện khí, không cần phải đi thuê phòng luyện khí.

Không nghĩ tới Tần Hồng Đao sẽ trực tiếp đưa một sợi cho hắn.

Hắn dùng thần thức xem xét sợi dị hỏa bên trong đá lửa kia, rất nhanh đã biết tên và thuộc tính của nó, hóa ra là một sợi Địa Tâm Hỏa, tên là Địa Tâm Xích Diễm hỏa, mặc kệ là dùng luyện đan hoặc luyện khí đều cực kỳ thích hợp.

Cũng không phải tất cả dị hỏa đều thích hợp dùng luyện đan và luyện khí, trong đó có vài loại có thuộc tính âm hàn không thích hợp, luyện ra linh đan và linh khí sẽ lưu lại thuộc tính bên trong ngọn lửa, không thích hợp cho người tu luyện sử dụng.

Có lẽ cũng bởi vì cảm thấy thích hợp, Tần Hồng Đao mới có thể đem sợi dị hỏa này đưa hắn.

Ninh Ngộ Châu một mặt thành khẩn hướng Tần Hồng Đao nói: "Đại sư tỷ, ta quả thực rất cần sợi dị hỏa Địa Tâm Xích Diễm này, ta sẽ nhận lấy."

Tần Hồng Đao cười nói: "Lúc ta gặp được sợi dị hỏa này, là vì bị một con yêu thú cấp vương đuổi tới một chỗ có núi lửa hoạt động, lúc rớt xuống dưới núi lửa phát hiện nó. Ta cảm thấy thứ này rất thích hợp ngươi, liền phí một chút công phu, rốt cuộc lấy được nó."

Mặc dù Tần Hồng Đao nói đến hời hợt, nhưng người ở chỗ này đều có thể đoán được tình huống lúc đó cực kì hung hiểm.

Yêu thú cấp vương tương đương với người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, cao hơn Tần Hồng Đao một đại cảnh giới, căn bản không có cách đối phó, có thể thấy được lúc ấy nàng ta bị yêu thú cấp vương kia đuổi theo có bao nhiêu chật vật, mới có thể trời xui đất khiến ngã vào bên trong núi lửa, tìm được sợi Địa Tâm Xích Diễm hỏa này.

"Đại sư tỷ, ngươi không sao chứ?" Thịnh Vân Thâm lo lắng hỏi.

Dịch Huyễn và Văn Kiều đều lo lắng nhìn nàng ta.

Tần Hồng Đao không để ý nói: "Không có việc gì, lúc ấy bị thương nhẹ, chẳng qua bây giờ đều đã tốt rồi."

Kế tiếp Tần Hồng Đao lại lấy ra hai loại đồ vật, phân ra đưa cho Dịch Huyễn và Văn Kiều.

"Ta cũng có?" Dịch Huyễn ngoài ý muốn nói.

Tần Hồng Đao nói: "Đều có, bí cảnh Thiên Đảo không hổ là bí cảnh ba trăm năm mới mở ra một lần, nơi này có không ít đồ tốt, ta đi nhiều chỗ, nhìn thấy thứ thích hợp với các ngươi, đều lấy đến đây."

Tần Hồng Đao đưa cho Dịch Huyễn chính là một viên đá Tuyết Phách, có thể dùng nó tu luyện băng tuyết chi thể, lĩnh hội cảnh giới băng tuyết, cực kỳ thích hợp Dịch Huyễn.

Đưa Văn Kiều chính là một hạt giống dây leo: "Hạt giống dây leo này tên là Thiên Ti Đằng, mặc dù nó chỉ là một đoàn nho nhỏ, nhưng có thiên ti vạn lũ, mỗi một sợi tơ đặc biệt cứng cỏi, là đồ tốt trói người, rất thích hợp cho người tu luyện linh căn hệ mộc sử dụng."

Văn Kiều đã cảm giác được sinh mệnh lực bên trong Thiên Ti Đằng kia, lúc chuẩn bị giục sinh nhìn xem nó là dạng gì, bị Ninh Ngộ Châu ngăn cản.

"Thương thế của nàng còn chưa tốt, chờ vết thương tốt lên lại thử sau."

Văn Kiều đành phải thu lại hạt giống yêu thực kia, chờ vết thương tốt hơn một chút sẽ thử lại hiệu quả của nó.

Những thứ mà Tần Hồng Đao đưa cho mấy người đều hết sức phù hợp với nhu cầu của bọn họ, mấy người Dịch Huyễn đều vô cùng cảm kích, cũng nhao nhao đem đồ vật bọn hắn có được bên trong bí cảnh đưa nàng ta, mặc dù Dịch Huyễn và Thịnh Vân Thâm bởi vì một người đợi ở tuyết vực, một người tùy tiện mà đi, không tìm được nhiều đồ tốt, nhưng cũng là một phần tâm ý.

Tốt nhất vẫn là mật chi và Quỳnh Ngọc Tương, lôi nấm của Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu.

Khi thấy lôi nấm, mấy người Dịch Huyễn đều có chút khiếp sợ.

"Vận khí của các ngươi coi như không tệ." Tần Hồng Đao cảm khái.

"Vận khí sư tỷ mới gọi là tốt." Văn Kiều nói thật, nàng cảm thấy Tần Hồng Đao thật sự là người rất đáng gờm, dám xông dám liều, mỗi lần đều tự mình đi xông hiểm địa, lấy được không ít đồ tốt, nhưng xưa nay không giấu riêng, thoải mái phân cho người cần.

Nàng không thể vô tư như Tần Hồng Đao, lại hết sức kính nể cách làm người của nàng ta.

Chẳng trách trên dưới Xích Tiêu Tông đều hết sức kính trọng vị Đại sư tỷ này, hiện tại Văn Kiều rốt cuộc hiểu được một chút.

Văn Kiều nói: "Những lôi nấm này là ta đạt được tại một rừng nấm dẫn lôi, có tất cả năm đóa, ngày sau chờ phu quân luyện thành linh khí thuộc tính lôi, lại phân cho các ngươi."

Tất cả mọi người không có ý kiến, dù sao năm đóa lôi nấm, nếu là một người một đóa quả thực không đủ chia, chẳng qua nếu luyện thành linh khí, ngược lại có thể luyện thêm mấy loại linh khí ngăn cản lôi kiếp.

Tần Hồng Đao ăn một khối mật chi, cảm thán nói: "Tiểu sư muội, thứ này coi như không tệ, cho dù không bị thương, cũng có thể dùng để tích lũy linh lực."

Về phần Quỳnh Ngọc Tương kia, quá trân quý, Tần Hồng Đao không nỡ ăn, quyết định lấy về hiếu kính cho sư phụ sư nương.

"Đại sư tỷ không cần để dành, chúng ta còn có." Ninh Ngộ Châu hiếm khi hào phóng nói.

Tần Hồng Đao nói: "Thứ này quý giá như thế, cho dù các ngươi còn, có thể còn bao nhiêu? Hiện tại ta còn không cần, dùng ít đi một chút."

Mấy người sư huynh đệ trao đổi trải nghiệm sau khi bọn họ tiến vào bí cảnh, mặc dù nguy hiểm, nhưng đều có thể bình an vô sự sống đến bây giờ.

Tần Hồng Đao cười nói: "Xem ra Thịnh sư đệ vẫn nghe lời, có thể an toàn sống tạm bợ đến bây giờ."

Thịnh Vân Thâm: "..."

Hàn huyên một hồi, Tần Hồng Đao để bọn hắn nghỉ ngơi, dưỡng thương thật tốt, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài nhìn xem tình huống thú triều.

Nhiếp Thận Hiên đi qua thăm bọn họ.

Nhiếp Thận Hiên một mặt áy náy mà nói: "Ninh hiền đệ, lúc trước ta không thể hỗ trợ cái gì, làm hại đệ tức phụ bị thương nặng như vậy."

Ninh Ngộ Châu nói: "Nhiếp huynh đã giúp ta rất nhiều, nếu không phải có các ngươi ra tay tương trợ, chỉ sợ chúng ta đều không tránh thoát con thằn lằn cá sấu cấp chín kia, ngươi đã làm rất khá."

Dưới sự an ủi của Ninh Ngộ Châu, Nhiếp Thận Hiên rốt cuộc không còn áy náy, chẳng qua hắn ta vẫn cho thấy thái độ và lập trường của mình: "Chờ sau khi rời khỏi bí cảnh, ta chắc chắn sẽ đem sở tác sở vi của Lưu Vân Tiên Tử báo cho sư môn và người đời, nhất định không thể để cho Thanh Vân Tông nhân nhượng bà ta."

"Vậy thì đa tạ Nhiếp huynh."

** *

Dưỡng thương hai ngày, thương thế Văn Kiều tốt hơn phân nửa.

Có thể tốt nhanh như vậy, bởi vì bọn họ có mật chi và luyện đan sư Ninh Ngộ Châu này, Văn Kiều gặm mật chi giống như đồ ăn vặt, tất nhiên sẽ tốt nhanh như vậy. Lại thêm con Đại Mao Cầu kia thỉnh thoảng dùng mật chi đút cho nàng, Văn Kiều đành phải nhận lấy ý tốt của nó, ăn toàn bộ mật chi nó đưa cho nàng.

Đệ tử Xích Tiêu Tông trông thấy hâm mộ một trận.

Sao lại không có yêu thú đáng yêu như vậy đưa mật chi cho bọn hắn chứ?

Quả nhiên vẫn là lực hấp dẫn của tiểu sư muội đối với yêu thú rất lớn, không cần làm cái gì, cũng đã có lông xù lớn đáng yêu đưa tới cửa.

Hai ngày sau, bọn họ rời khỏi hang đá dưới mặt đất, quay trở lại mặt đất.

Quả nhiên rừng đá trên mặt đất bị thú triều san thành bình địa, nhìn thấy đều là tảng đá sụp đổ, trên mặt đất phủ kín đá sỏi, đã nhìn không ra nơi này từng là một khu rừng đá.

Tần Hồng Đao nói: "Những ma tu kia vì đối phó chúng ta mà làm ra thú triều, đoán chừng địa phương khác cũng có, chúng ta đi tìm thử xem, nếu gặp được ma tu, liền giết bọn hắn."

Lời này của nàng ta mang theo đằng đằng sát khí, người ở chỗ này đều phụ họa.

Lúc trước Tần Hồng Đao, Nhiếp Thận Hiên, Dịch Huyễn và mấy người cảnh giới Nguyên Linh đã thảo luận, nếu ma tu đã làm ra thú triều, bọn họ không thể ngồi chờ chết, đồng thời cũng phải tìm được những người tu luyện còn lại trong bí cảnh nhanh một chút, không thể để cho bọn họ bị những ma tu kia hãm hại.

Vì vậy bọn họ cũng không lựa chọn trốn đi chờ bí cảnh phong bế, mà là chủ động xuất kích, vừa tìm người, vừa đề phòng những ma tu kia, nếu có thể gặp được đám ma tu tính toán ở sau lưng kia, vậy càng tốt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK