Edit: Jess93
Âm Dương tuyền là vật chí dương chí âm trên thế gian, vốn dĩ không gian nó ẩn nấp không có ai biết, bị ngăn cách bởi song không gian, để nó vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, khí tức cũng bị khóa kín trong không gian nhỏ này, chỉ có uẩn khí thẩm thấu ra ngoài, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Nhưng mà bọn họ vì lấy Âm Dương tuyền vào tay, đánh vỡ vách tường không gian, để Âm Dương tuyền được thấy ánh mặt trời.
Khi khí tức Âm Dương tuyền khuếch tán ra phía ngoài, khí tức chí âm chí dương kia đồng hóa với không gian bên ngoài, cuối cùng rồi sẽ khiến không gian sụp đổ.
Không gian này vốn dĩ tồn tại cũng bởi vì Âm Dương tuyền, nếu không gian sụp đổ, Âm Dương tuyền trong không gian cũng sẽ biến mất, cũng không phải là Âm Dương tuyền hủy diệt, mà là nó sẽ ẩn núp một lần nữa, thay không gian khác, người phàm không thể dự đoán được chỗ của nó.
Âm Dương tuyền vốn là chí bảo tự nhiên hình thành trong thiên địa, bảo vật tự giấu, không ai có thể nhìn trộm lai lịch của bọn nó.
Bọn họ có thể may mắn gặp được một con suối Âm Dương tuyền ở đây, có thể nói là trúng vận may lớn người bình thường không có được.
Nếu không gian sụp đổ, bọn họ thân ở trong không gian, nếu không kịp rời đi coi như trốn không thoát.
Bọn họ không có bản lĩnh như Âm Dương tuyền, còn có thể lựa chọn không gian, đem chính mình che giấu lần nữa.
Biết không gian muốn sụp đổ, Lam Cẩm Thường dùng linh lực bao lấy hai người bay lên trên.
Lối ra không gian ở trên không, Lam Cẩm Thường dùng tốc độ nhanh nhất, lúc sắp bay đến đỉnh, một lực hút kéo bọn họ đi lên.
Sau một khắc, nước biển dày đặc bao vây bọn họ lại.
Đột nhiên từ trong không gian không có nước trở lại biển sâu, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều có chút khó chịu, may mắn bọn họ đã nuốt Tị Thủy đan từ sớm, bị Lam Cẩm Thường mang theo, rất nhanh đã rời khỏi miệng núi lửa.
Khi bọn họ rời khỏi miệng núi lửa không bao lâu, liền cảm giác được nơi đó có biến hóa, một khí tức bức người đáng sợ tràn ngập ở chung quanh.
Ba người vội vàng lao ra ngoài dãy núi.
Sau đó không lâu, liền nghe được núi lửa chết đã ngủ đông kia phát ra một tiếng điếc tai nhức óc, về sau có thứ gì dâng lên từ miệng núi lửa.
Lúc này ba người đã rời khỏi phạm vi dãy núi, từ xa nhìn lại, chỉ thấy một làn sóng khí cực kì mạnh mẽ phóng lên tận trời, nước biển xung quanh bị sóng khí kia đánh tới, thủy áp đẩy ra từng tầng từng tầng hướng ra phía ngoài.
Sóng khí như trút vào, xông phá nước biển, phóng về hướng mặt biển, phương viên vạn dặm hải vực đều bị ảnh hưởng.
Nhóm hải thú lại kinh hoảng đào vong một lần nữa, kết thành đội bơi về phương xa, chỉ muốn mau chóng rời khỏi địa phương nguy hiểm này.
Lam Cẩm Thường quyết định thật nhanh, biến thành hải thú to lớn, bảo vệ hai nhân tu ở dưới bụng, dùng thân thể cường hãn của mình ngăn cản chấn động trong biển.
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều trốn ở dưới bụng cá heo lớn nhìn thấy sóng khí khổng lồ từ miệng núi lửa phun ra ngoài, không khỏi nghĩ đến sóng khí vọt tới chỗ bọn họ lúc tường không gian bị đánh vỡ, thậm chí khiến Lam Cẩm Thường vị yêu tu cấp vương này đều bị trọng thương.
Bây giờ không gian này sụp đổ sinh ra sóng khí, tạo ra uy lực không kém chút nào so với lúc tường không gian vỡ tan, thậm chí càng lớn hơn.
Không gian sụp đổ sinh ra uy lực quả thật hết sức đáng sợ, lấy thân thể người phàm căn bản là không có cách ngăn cản, cho dù là người tu luyện cảnh giới Nguyên Thánh, chỉ sợ cũng phải chịu nhiều đau khổ, còn chưa chắc có thể né tránh.
Cá heo lớn gánh lấy áp lực, vòng quanh hai nhân tu nhanh chóng thoát đi.
Không biết cá heo lớn bơi bao lâu, rốt cuộc không cảm giác được sóng khí và áp lực sinh ra từ sự sụp đổ của không gian kia, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nàng cũng không thả chậm tốc độ, vẫn lấy một loại tốc độ cực nhanh xuyên qua dưới biển sâu, hướng về khe Tinh Việt mà đi.
Cá heo lớn truyền âm cho hai nhân tu: [Không gian sụp đổ sinh ra uy lực, khiến vùng hải vực này chấn động, nhất định sẽ khiến gia tộc hải thú gần đó chú ý, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, để tránh bọn họ hoài nghi đến trên người chúng ta.]
Bị hoài nghi ngược lại không sao cả, Lam Cẩm Thường sợ sẽ khiến hải tộc chú ý.
Lấy địa vị hải tộc tại Vô Tận Hải, có thể tự do hoành hành ở tất cả vùng biển, nếu trong hải vực nào có thiên tài địa bảo hiện thế, hải tộc nhất định sẽ không bỏ qua, nếu biết bị ai độc chiếm, lấy phương thức làm việc của hải tộc, chắc chắn có biện pháp ép họ phun ra.
Mặc dù nàng không biết Âm Dương tuyền còn có tác dụng gì, nhưng trực giác lại biết là thứ tốt -- nếu không Ninh Ngộ Châu cũng sẽ không trăm phương ngàn kế tìm nó, nếu để cho hải tộc biết sự tồn tại của Âm Dương tuyền, hơn nữa còn để bọn hắn lấy được nước suối Âm Dương tuyền, cho dù hải tộc sẽ không buộc bọn họ giao ra, cũng sẽ hoặc nhiều hoặc ít yêu cầu một ít.
Thậm chí nếu biết bởi vì bọn họ mới khiến không gian chỗ Âm Dương tuyền bị sụp đổ, Âm Dương tuyền tự ẩn núp lần nữa, chỉ sợ những hải thú và yêu tu không lấy được Âm Dương tuyền kia sẽ không từ bỏ ý đồ, nổi lên ý nghĩ cướp đoạt của bọn họ.
Vô Tận Hải có vô số hải thú và yêu tu, căn bản ứng phó không được, chỉ là ngẫm lại cũng làm người ta tê cả da đầu.
Dù sao chính là không ngừng phiền phức.
Lam Cẩm Thường không phải những yêu tu không có đầu óc kia, tương phản đầu óc của nàng hết sức linh hoạt, làm việc tự có quy tắc, có thể ngay lập tức suy đoán ra phản ứng của nhóm hải thú và hải tộc, tất nhiên không muốn dính vào.
Sau khi đạt được đồ tốt cất giấu cho mình dùng là được rồi, không cần để thế nhân biết, để tránh đưa tới phiền phức không cần thiết.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu là ân nhân của nàng, Lam Cẩm Thường cực kì cảm tạ bọn họ, tất nhiên không muốn mang đến phiền phức cho bọn họ, nếu không đó là lấy oán trả ơn.
** *
Cá heo lớn không hề nghỉ ngơi chút nào, đem lộ trình hơn mười ngày rút ngắn còn mười ngày, gần như vừa mệt vừa kiệt sức mới trở lại khe Tinh Việt.
Nhóm hải thú bên trong khe Tinh Việt phát giác được khí tức của nàng, dồn dập chạy đến, hoan nghênh bọn họ trở về.
Lam Cẩm Thường một lần nữa biến trở về hình người, nhìn thấy những hải thú đó thân thiết nghênh tới còn rất vui vẻ, chờ phát hiện sau lưng bọn nó đều kéo theo một cái hoặc mấy cái thủy cầu, lập tức biết bọn nó căn bản cũng không phải là vì nàng mà đến, mà là vì hai người Ninh Ngộ Châu.
Hổ Yến Sinh lần nữa làm ác thú, đuổi chúng nó: "Đều chắn ở đây làm gì? Tản ra tản ra, để Lam đại nhân tiến đến."
Dưới sự uy hiếp của Hổ Yến Sinh, nhóm hải thú đành phải lề mà lề mề rời đi.
Lam Cẩm Thường mỉm cười nhìn xem một màn này, cũng không ngăn cản.
Có lẽ rốt cuộc mang về Âm Dương tuyền, đạo lữ của nàng sắp khỏi hẳn, tâm tình Lam Cẩm Thường vô cùng tốt, nhìn cái gì đều thuận mắt, ngay cả cá heo nhỏ một đầu đụng tới làm nũng cũng bị nàng đưa tay vỗ một phen, nói muốn dẫn nó đi thăm cha nó.
Cá heo nhỏ kinh ngạc, nó còn có cha?
Văn Kiều cũng kinh ngạc, chẳng lẽ Huyền Luân không phải cha cá heo nhỏ? Bằng không thì làm nhi tử tại sao lại không biết mình còn có cha?
Lam Cẩm Thường dở khóc dở cười: "Con, đứa nhỏ ngốc này, tại sao con lại không có cha? Cha con chỉ là đang dưỡng thương, không có cách nào ra ngoài thăm con mà thôi."
Lúc Huyền Luân bị thương, cá heo nhỏ đã sinh ra, chỉ là khi đó nó còn nhỏ tuổi, chưa mở linh trí, coi như cha ôm nó mỗi ngày thì nó vẫn là một con non, nó cũng không biết đó là cha mình.
Về sau cá heo nhỏ rốt cuộc mở linh trí, Huyền Luân đã tiến vào bên trong thủy cầu kia tĩnh dưỡng, không thể tuỳ tiện xuất hiện, đến mức cá heo nhỏ, đứa nhỏ ngốc này vẫn cho rằng nó không có cha, nó được sinh ra sau khi nương nó lăn lộn với hải thú giống đực bên ngoài nào đó.
Nghe cá heo nhỏ nói xong, Lam Cẩm Thường suýt chút nữa tức giận đến muốn đánh nó tơi bời.
Nếu không phải lúc ấy tình huống Huyền Luân thực sự không tốt, Lam Cẩm Thường không muốn khiến đứa bé thương tâm, mới không có nhắc đến chuyện Huyền Luân, cũng bảo nhóm hải thú khe Tinh Việt đừng nói lung tung ở trước mặt nó.
Nào biết đứa nhỏ ngốc này vậy mà vẫn không có thắc mắc cha nó là ai, còn tự động não bổ cha của nó là con dã hải thú bên ngoài nào đó.
Chẳng qua cá heo nhỏ có suy nghĩ này cũng là bình thường, dù sao yêu thú luôn luôn không có tiết tháo gì, thấy vừa mắt liền sáp lại cùng nhau, chán liền tách ra, nếu mang thai liền sinh ra.
Rất nhiều yêu thú non sau khi sinh ra đều sống cùng nương, có cha hay không cũng không sao cả.
Lực chú ý của cá heo nhỏ bị "Cha" hấp dẫn, cũng không quấn lấy Văn Kiều bọn họ đổi linh đan, ngoan ngoãn đi theo nương đi thăm cha nó.
Sau khi Hổ Yến Sinh hung thần ác sát xua đuổi những hải thú đó rời đi, một mặt kích động đuổi theo Lam Cẩm Thường.
Hắn cũng không phải đồ ngốc, nếu Lam Cẩm Thường đã lựa chọn mang cá heo nhỏ đi thăm cha nó, chứng minh vết thương của Huyền Luân rốt cuộc có thể cứu, làm sao không khiến hắn kích động? Sau khi kích động, đều quên hỏi Lam Cẩm Thường đi làm gì trong những ngày qua.
Sau khi đi vào cung điện, Lam Cẩm Thường ngưng ra một cái thủy cầu bao lấy cá heo nhỏ, nói với Văn Kiều bọn họ: "Ninh công tử, Văn cô nương, các ngươi cực khổ rồi, đi nghỉ ngơi trước đi."
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều hướng nàng gật đầu, đi theo Hải Châu Nhi tới đón rời đi.
Kế tiếp Lam Cẩm Thường và Hổ Yến Sinh mang theo cá heo nhỏ đi đến chỗ sâu trong cung điện.
Đi tới chỗ sâu trong cung điện, Lam Cẩm Thường thấp giọng phân phó Hổ Yến Sinh: "Nếu có gia tộc yêu tu khác hoặc là hải tộc đi vào khe Tinh Việt, ngươi hãy nói khoảng thời gian này ta một mực ở trong khe Tinh Việt, chưa từng rời đi.
Ngươi cũng cẩn thận dặn dò hải thú bên trong khe Tinh Việt, để bọn chúng đừng nói lỡ miệng."
Hổ Yến Sinh dù không biết dụng ý của nàng, nhưng vẫn nghiêm túc đồng ý.
** *
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều trở lại căn phòng Hải Châu Nhi an bài cho bọn họ, cũng không có nghỉ ngơi, mà là bày ra trùng điệp trận pháp ở chung quanh, sau đó hai người cùng nhau tiến vào không gian.
Vừa mới vào không gian, hai người liền bị ba con mao đoàn vây quanh, chít chít meo meo réo lên không ngừng.
Ninh Ngộ Châu nghe không hiểu bọn nó đang nói cái gì, liền phớt lờ đi về phía Âm Dương tuyền ở giữa không gian.
Ngược lại sau khi Văn Kiều nghe nhóm mao đoàn nói xong, vẻ mặt có chút cổ quái.
Nàng nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, chỉ có thể an ủi Văn Cầu Cầu kháng nghị kịch liệt nhất: "Âm Dương tuyền đó là thứ Ninh ca ca chỉ rõ nhất định phải lấy, hơn nữa không gian cũng là của chàng, chàng muốn dùng thế nào, ta cũng không có cách nào.
Ngươi yên tâm, gần đây Ninh ca ca đã rất cố gắng tu luyện, chờ tu vi của chàng tăng lên, không gian nhất định sẽ mở rộng.
Sau khi không gian mở rộng, ta lập tức giúp ngươi giục sinh nhiều Chúc Tiên Linh hơn, để ngươi có thể nằm uống tiên linh mật."
Đại Mao Cầu lại hướng về nàng chít chít vài tiếng, tỏ vẻ chờ không gian lớn hơn, nó còn muốn bọn họ hỗ trợ làm một cái động có thể ấp trứng, về sau sinh cho nàng nhiều trứng hơn.
Văn Kiều nói mà không có biểu cảm gì: "Cảm ơn, ta thật sự không cần ngươi sinh trứng cho ta, ngươi vẫn nên quản tốt bản thân trước đi."
Sinh trứng cái gì hả? Rõ ràng sinh ra Tiểu Mao Cầu chính là vì vây quanh Nữ Vương bên trong đám Mao Cầu là nó, thu thập tốt tiên linh mật đều là cung cấp cho nó nhấm nháp trước.
Sau khi trấn an được Đại Mao Cầu, tiếp theo là hai con Văn Cổn Cổn và Văn Thỏ Thỏ nhảy đến trong ngực Văn Kiều, cũng là kháng nghị Âm Dương tuyền kia với nàng.
Chẳng qua bọn nó cũng không phải là kháng nghị Âm Dương tuyền chiếm chỗ, mà là kháng nghị thứ này quá đáng sợ, không nên đặt ở trong không gian.
Mấy ngày nay bọn nó đợi trong không gian đều bị dọa sợ nha.
Văn Kiều nhẹ nhàng nói: "Đây là ý của Ninh ca ca, các ngươi có thể đi kháng nghị với hắn."
Hai con thú rất sợ không dám lên tiếng nữa.
Không có cách, ai bảo Ninh ca ca là luyện đan sư, nắm quyền linh đan trong tay, nếu đắc tội hắn, sẽ không có linh đan ăn.
Lúc này, tiếng Ninh Ngộ Châu từ linh điền bên kia bay tới: "A Xúc, tới đây."
Văn Kiều thả hai con yêu thú xuống, đi tới bên cạnh hắn, trông thấy Âm Dương tuyền đã bị ngăn cách bởi trận pháp, mặc dù có trận pháp ngăn cách, vẫn mơ hồ có thể cảm giác được cỗ khí tức làm người ta run sợ kia.
Âm Dương tuyền Ninh Ngộ Châu thu vào trong không gian này tất nhiên kém con suối bên trong không gian kia, nhưng nghĩ tới mực nước hạ xuống lúc ấy, cũng biết lần này Ninh Ngộ Châu lấy đi không ít Âm Dương tuyền.
Đáng tiếc Âm Dương tuyền thuộc về bảo vật trời sinh trời dưỡng, căn bản không thể di chuyển, có thể lấy được nhiều như vậy đã không tệ.
"A Xúc, những dị thạch mang về tại không gian Âm Dương tuyền lúc trước đâu rồi?"
Văn Kiều lấy túi trữ vật chứa dị thạch ra, nói: "Phu quân, chàng muốn dị thạch làm cái gì?"
"Vây quanh Âm Dương tuyền." Ninh Ngộ Châu giải thích: "Dị thạch này có thể ngăn cách khí tức Âm Dương tuyền, không chỉ có thể khiến cho uẩn khí không sinh ra, cũng có thể ngăn cản khí tức Âm Dương tuyền ảnh hưởng đến những sinh linh khác trong không gian."
Trong không gian không chỉ có yêu thú còn có linh thảo, nếu bị khí tức Âm Dương tuyền ảnh hưởng, chỉ sợ những linh thảo kia sẽ chịu không nổi đầu tiên, khô héo toàn bộ.
Văn Kiều rốt cuộc hiểu vì sao lúc ấy hắn bảo mình đi thu thập nhiều dị thạch một chút, vui vẻ nói: "Hóa ra là như vậy, may mắn lúc ấy ta thu thập được rất nhiều dị thạch."
Dị thạch quả thật rất nhiều, đủ vây quanh con suối chỗ Âm Dương tuyền.
Hai người bận rộn hơn nửa ngày, rốt cuộc dùng dị thạch vây quanh nước suối Âm Dương tuyền, ở phía trên con suối, Ninh Ngộ Châu dùng một phiến đá đậy kín nó.
Lúc này, Âm Dương tuyền đúng là bị dị thạch phong kín toàn bộ, coi như triệt hạ trận pháp, hầu như không cảm giác được khí tức khiến người sợ hãi khí kia, không cần lo lắng khí tức chí dương chí âm của Âm Dương tuyền đồng hóa với không gian.
So sánh với Âm Dương tuyền bị bọn họ phong kín, tuy Âm Dương tuyền trong không gian lúc trước có dị thạch, nhưng Âm Dương tuyền lại không bị dị thạch che lấp, mới khiến cho uẩn khí liên tục xuất hiện, dẫn đến uẩn khí từ vách tường không gian thẩm thấu ra ngoài, khiến người tu luyện chú ý.
Không còn nhiều dị thạch, Văn Kiều thu chúng nó lại, tò mò hỏi Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, Âm Dương tuyền có tác dụng gì?"
Có lẽ là tâm tình tốt, lúc này trông Ninh Ngộ Châu hết sức dịu dàng: "Nó có nhiều tác dụng, Âm Dương tuyền tuy là vật chí dương chí âm, nhưng có thể thai nghén sinh mệnh, đại diện sinh cơ, thuộc loại chí bảo hiếm thấy tại thế gian."
"Thai nghén sinh mệnh?" Văn Kiều nghĩ đến gì đó: "Chẳng lẽ có thể khiến người ta sinh con?"
Ninh Ngộ Châu: "..
Cũng không phải, chẳng qua nếu dùng Âm Dương tuyền luyện ra Dựng Tử đan, quả thật có thể khiến người tu luyện cấp cao sinh dục khó khăn thụ thai."
Hầu hết người tu luyện kết hôn và sinh con trễ, thường thường muốn tu luyện tới cảnh giới nhất định sau đó mới lựa chọn tìm kiếm đạo lữ song tu.
Nhưng mà tu vi càng cao, muốn mang thai càng khó, thường thường mấy trăm năm cũng không có cách nào sinh ra một đứa bé, cho dù có đứa bé, tối đa cũng chỉ có thể sinh một đứa, hai đứa là chuyện hoàn toàn không thể.
Trái lại, đối với người tu luyện cấp thấp mà nói, sinh con vô cùng đơn giản, giống như sinh hết đứa này tới đứa khác.
Chẳng qua đối với người tu luyện được thiên đạo sủng ái mà nói, không sinh con được cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chẳng phải các luyện đan sư thời kỳ thượng cổ đã giày vò ra thứ đồ chơi Dựng Tử đan này sao? Chỉ là luyện chế Dựng Tử đan cần nước suối Âm Dương tuyền, thời kỳ thượng cổ giới tu luyện đầy bảo vật, Âm Dương tuyền cũng dễ dàng tìm được, hoàn toàn khác biệt giới tu luyện bây giờ.
"Hóa ra Dựng Tử đan có nguồn gốc như thế." Văn Kiều bừng tỉnh đại ngộ.
Ninh Ngộ Châu ho nhẹ một tiếng, cảm thấy Âm Dương tuyền dùng để luyện Dựng Tử đan quả thực là dùng đao mổ trâu giết gà, hắn lấy nhiều Âm Dương tuyền như vậy, cũng không phải muốn luyện Dựng Tử đan cho người tu luyện.
Vội vàng nói bổ sung: "Thai nghén sinh mệnh, cũng không phải chỉ là để cho người ta sinh con, cũng có thể dùng nó thai nghén những giống loài đã tuyệt tích kia, khiến cho nó tiếp tục truyền thừa.."
Văn Kiều giật mình lần nữa.
So với chuyện sinh con này, truyền thừa giống loài tuyệt tích càng cao thượng hơn, Âm Dương tuyền quả thật là thứ tốt.
Từ thượng cổ đến nay, không biết có bao nhiêu thiên tài địa bảo tuyệt tích bên trong giới tu luyện, hoặc là bị người phá hoại quá mức, hoặc là đấu tranh sinh tồn, hoặc là thiên tai..
Đủ loại nguyên nhân tạo thành, bây giờ trong giới tu luyện, không ít thiên tài địa bảo tại chỉ còn lưu lại một cái tên lạnh như băng trong văn tự ghi chép.
Ninh Ngộ Châu thức tỉnh thần dị huyết mạch khiến cho hắn có một phần truyền thừa hoàn chỉnh, trong truyền thừa có ghi chép không ít thiên tài địa bảo, vật hiếm thấy trong thế gian, nhưng hiện nay lại chưa từng gặp được một lần trong giới tu luyện, thậm chí chưa từng nghe nói, sao có thể không khiến cho người ta cảm thán.
Bây giờ đạt được Âm Dương tuyền, Ninh Ngộ Châu ngược lại muốn lợi dụng nước suối này, bồi dưỡng những thiên tài địa bảo đã từng tuyệt tích trong năm tháng kia.
Đương nhiên, đây chỉ là một suy nghĩ đại khái, phải làm như thế nào, còn cần thời cơ, nếu không chỉ có Âm Dương tuyền, nhưng không có vật dẫn, cũng không làm được chuyện gì.
Nghe được tính toán của hắn, Văn Kiều tràn đầy tự tin nói: "Ta tin tưởng phu quân, chàng nhất định có thể làm được."
Ninh Ngộ Châu nhịn không được bật cười, đưa tay sờ sờ đầu của nàng, cả trái tim đều trở nên dịu dàng..
Danh Sách Chương: