Phi thuyền đột nhiên chấn động mạnh, tất cả người tu luyện bên trong phi thuyền đều bị kinh động.
Ninh Ngộ Châu đang vẽ phù, bởi vì chấn động này, phù lục mới vẽ được một nửa lóe lên ánh sáng liền tắt ngóm, nửa lá bùa trắng noãn nhuộm màu than tro, biến thành một tấm phế phù.
Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy đang đả tọa tu luyện cùng lúc mở to mắt, hai người nhảy lên một cái, cảnh giác nhìn về phía cửa phòng.
Phi thuyền chấn động một lúc lâu, rốt cuộc dừng lại.
"Xảy ra chuyện gì?" Kiều Nhạc Thủy kinh ngạc, nghĩ đến một khả năng: "Sẽ không thật sự có người không có mắt mướp cướp phi thuyền của thương hội Phi Long chứ?"
Bằng không đang êm đẹp, làm sao phi thuyền lại đột nhiên chấn động?
Văn Kiều nghiêng tai lắng nghe một lát, nói với Kiều Nhạc Thủy: "Chúng ta đi ra xem một chút."
Để Văn Cổn Cổn và Văn Thỏ Thỏ ở lại với Ninh Ngộ Châu, Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy cùng rời khỏi gian phòng.
Vừa ra khỏi cửa, liền thấy cửa phòng sát vách mở ra, một nam nhân râu ria xồm xoàm đi tới.
Lúc trông thấy bọn họ, ánh mắt nam nhân kia hơi ngừng lại.
Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy cảm giác được loại kia khí thế cực kỳ nguy hiểm trêи thân nam nhân này, tu vi sâu không lường được, vội lễ phép gọi một tiếng tiền bối.
Nam nhân râu ria xồm xoàm nọ nhìn bọn họ một chút, liền đi tới phía trước, hiển nhiên cũng là ra ngoài xem xét tình huống.
Đi tới trước không gian bố trí thành đại sảnh, phát hiện nơi này đã tụ tập không ít người tu luyện, đều là đặc biệt tới xem xét tình huống.
Mặc dù bọn họ tin tưởng thực lực thương hội Phi Long, nhưng nghĩ tới chấn động vừa rồi, khó nén bất an trong lòng, dù sao cũng phải xác nhận một chút mới được.
Quản sự thương hội Phi Long nói: "Các vị đạo hữu xin hãy yên tâm, tiền bối cảnh giới Nguyên Hoàng của thương hội chúng ta đã ra ngoài thương lượng với đối phương, không có việc gì."
Quản sự giải thích, đám người mới biết chấn động lúc trước của phi thuyền, hóa ra là bị người tu luyện nào đó tập kϊƈɦ tạo thành.
Cách thời gian xuất phát đến nay, đã qua mười mấy ngày, phi thuyền rốt cuộc tiến vào vùng Hoang Trạch Cao của Phi Tinh đại lục.
Vùng Hoang Trạch Cao có khí hậu ác liệt, thế lực chiếm cứ ở đây rắc rối phức tạp, nghe nói đều là một đám liều mạng cực kỳ hung ác, cướp bóc là chuyện đương nhiên.
Bởi vì thanh danh vùng Hoang Trạch Cao, người tu luyện và phi thuyền bình thường căn bản không dám tới gần Hoang Trạch Cao, chỉ sợ có đi không có về.
Nếu không phải tiến về Thiên Chi Nguyên nhất định phải đi qua Hoang Trạch Cao, không thể đi đường tắt, đám người cũng sẽ không lựa chọn ngồi phi thuyền của thương hội Phi Long, nhờ vào đó bình an xuyên qua vùng Hoang Trạch Cao này.
Nhưng mà bọn họ không nghĩ tới, vậy mà thật sự có người tu luyện to gan dám cướp phi thuyền của thương hội Phi Long, điều này khiến rất nhiều người tu luyện đều có chút lo lắng.
Sau khi quản sự thương hội Phi Long giải thích xong, lại trấn an đám người, tỏ vẻ nếu cần thiết, thương hội Phi Long của bọn họ sẽ đánh một trận với đối phương, nhất định sẽ không để cho khách nhân trêи phi thuyền gặp được chút tổn thương.
Tất cả mọi người nghe vào trong tai, còn nghĩ như thế nào chỉ có bọn họ biết.
Dù sao người tới chỗ này đều không có trở về, mà là đứng ở nơi đó chờ tin tức, thuận tiện quan sát tình huống bên ngoài.
Văn Kiều dùng thần thức nhìn ra ngoài một chút, vừa lúc bắt gặp tìn cảnh bên ngoài phi thuyền, hai người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng đang đánh nhau trêи không, bên cạnh còn có một số hộ vệ mặc pháp y có vẽ kí hiệu thương hội Phi Long đang đối phó một đám liều mạng công kϊƈɦ phi thuyền.
Sau nửa canh giờ, người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng và hộ vệ của thương hội Phi Long trở về, mặc dù có vài hộ vệ bị thương, rốt cuộc không có gì đáng ngại, phi thuyền tiếp tục xuất phát.
Đám người thấy không có việc gì, dồn dập đi về nghỉ ngơi.
Lúc Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy trở về, cùng đi còn có nam nhân râu ria xồm xoàm sát vách phòng kia, nam nhân này khí thế mạnh hơn so với những người tu luyện bọn họ gặp trước đây, hai người đều không có tâm tư liên hệ với hắn ta, vẫn duy trì mặt ngoài kính trọng, chờ hắn ta tiến vào phòng sát vách, bọn họ cũng vội trở về phòng.
Trong phòng, Ninh Ngộ Châu ngồi ở đằng kia, hai con yêu thú thủ ở bên cạnh hắn.
"Không có sao chứ?" Ninh Ngộ Châu hỏi thăm.
Văn Kiều nói cho hắn biết chuyện phát sinh vừa rồi, nói ra: "Thương hội Phi Long quả nhiên lợi hại, lúc trước còn đánh một trận với người vùng Hoang Trạch Cao."
"Ta đã nói, thương hội Phi Long dám đi đường này, nhất định sẽ không sợ cái gì." Kiều Nhạc Thủy rất chắc chắn đối với năng lực của thương hội Phi Long, lúc này ngược lại không nói bọn họ keo kiệt, mặc dù bọn họ thu phí đắt đỏ, nhưng quả thực rất an toàn, gặp được nguy hiểm, còn có cao thủ cảnh giới Nguyên Hoàng ra mặt bảo hộ kia kìa.
Chỉ riêng điểm này, cũng làm người ta vô cùng tin tưởng đối với thương hội Phi Long.
Sau đó Văn Kiều còn nói đến một tiền bối có tu vi sâu không lường được ở sát vách: "Phu quân, lúc trước ta phát hiện, vị tiền bối sát vách kia nhìn Kiều công tử vài lần đấy! Kiều công tử, hắn ta có biết ngươi không."
Kiều Nhạc Thủy một mặt mờ mịt: "Ta không biết." Sau đó nghĩ đến cái gì, chần chờ nói: "Tóm lại sẽ không là người giao hảo với Kiều gia đi? Cũng không có khả năng, đám người Kiều gia kia nào có bản lĩnh giao hảo với tiền bối lợi hại như vậy?"
Văn Kiều tiếp tục nói: "Trông dáng vẻ tiền bối kia, cũng không có ác ý đối với Kiều công tử."
Ninh Ngộ Châu nghĩ một lát: "Có lẽ là người trùng hợp quen biết Kiều tiền bối."
Kiều Nhạc Thủy nói tướng mạo huynh đệ bọn họ giống nhau đến mấy phần, rất dễ dàng nhận ra, đoán chừng đối phương quen biết Kiều Nhạc Sơn, mới có thể chú ý tới hắn.
Bằng không thì Kiều Nhạc Thủy chỉ là đệ tử một gia tộc tầm thường, thực sự rất khó thu hút sự chú ý của những người tu luyện cấp cao kia.
"Cũng có khả năng này." Kiều Nhạc Thủy sờ mặt mình một cái: "Các ngươi cũng biết đảo quy Phi Tiên đảo sâm nghiêm, từ khi ca ca ta bái nhập Phi Tiên đảo, hiếm khi lộ mặt trước thế nhân, người có thể gặp được hắn cũng không nhiều, người có thể biết hắn, thân phận đều không tầm thường.."
Nếu như đối phương bởi vì ca ca hắn mà nhận ra hắn, ngược lại không sao cả, dù sao ngay từ đầu Kiều Nhạc Thủy đã không muốn che giấu chuyện mình còn sống, hắn đúng là muốn để người Kiều gia biết, hắn còn sống, hiện tại đã khỏi hẳn, bất cứ lúc nào cũng có thể về tìm bọn họ lấy lại công bằng.
"Mặc kệ như thế nào, chỉ cần đối phương không có ác ý, không cần quá để ý." Ninh Ngộ Châu tổng kết.
Hắn vẫn tin tưởng suy đoán của Văn Kiều, làm một linh thực hệ bán yêu, trời sinh có một loại trực giác nhạy bén đối với thiện ác của con người, nếu nàng đã nói đối phương không có ác ý, vậy thì thật là không có ác ý.
Hành trình kế tiếp, phi thuyền lại gặp tập kϊƈɦ mấy lần, chẳng qua đều bị cao thủ cảnh giới Nguyên Hoàng của thương hội Phi Long giải quyết, không có ảnh hưởng đến sự an toàn của người tu luyện trong phi thuyền.
"Những người ở vùng Hoang Trạch Cao này thật là phách lối, điển hình muốn tiền không muốn mạng." Kiều Nhạc Thủy không khỏi cảm khái: "May mắn phi thuyền có cao thủ cảnh giới Nguyên Hoàng tọa trấn."
Bình thường người tu luyện tu hành tới cảnh giới Nguyên Đế rất ít để ý đến đồ vật tầm thường, hiếm khi làm loại chuyện cản đường cướp bóc này, cho nên chỉ cần phái một người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng cùng đi tọa trấn là đủ.
Mỗi một chiếc phi thuyền của thương hội Phi Long, đều sẽ phái một người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng tọa trấn, được gọi là bàn tay lớn, nên thu phí mới đắt như thế.
Phi thuyền một đường tiến lên, rốt cuộc sau một tháng xuất phát, thuận lợi đến Thiên Chi Nguyên.
Phi thuyền dừng lại trước một cái trấn nhỏ cách không xa Thiên Chi Nguyên.
Người tu luyện trả lệnh bài cho thương hội Phi Long, sau đó dồn dập rời khỏi phi thuyền.
Mới ra khỏi phi thuyền, mọi người liền cảm giác được ác ý đến từ bốn phương tám hướng.
Văn Kiều ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, phát hiện diện tích trấn nhỏ này không lớn, thoáng nhìn liền có thể nhìn đến tận cùng, nói là trấn nhỏ, không bằng nói chỉ là một con phố dài mà thôi.
Nhưng không ngờ lại phồn hoa, hơn nữa người tu luyện lui tới không ít, còn có thể thỉnh thoảng nhìn thấy người tu luyện chạy tới từ phương xa, kết đội thành nhóm tiến vào trong trấn nhỏ.
Những ác ý kia, chính là tới từ người tu luyện trong trấn nhỏ.
Mặc dù những người tu luyện này trông tu vi không cao, nhưng trêи thân lại có một loại khí thế khiến người sợ hãi, phảng phất như chém giết ra từ trong gió tanh mưa máu, trải qua vô số lần giết chóc, không phải kiểu đệ tử danh môn chính phái mà Văn Kiều tiếp xúc trước kia, làm việc quang minh lỗi lạc, cho dù giết người, cũng chỉ giết người đáng chết, sẽ không nhiều tạo sát nghiệt.
Những người tu luyện này vứt ánh mắt không mấy thiện ý cho mỗi một người đi vào trấn nhỏ, còn không thèm che giấu.
Kiều Nhạc Thủy chú ý tới một màn này, con ngươi hơi co lại, ý thức được những người tu luyện này cho dù không phải tới từ vùng Hoang Trạch Cao, cũng có liên quan thiên ti vạn lũ với vùng Hoang Trạch Cao đó.
Thiên Chi Nguyên và vùng Hoang Trạch Cao nối liền nhau, người tu luyện muốn đi vào Thiên Chi Nguyên, nhất định phải trải qua Hoang Trạch Cao địa.
Như thế cũng thuận tiện Hoang Trạch Cao địa thế lực trú đóng ở Thiên Chi Nguyên phụ cận, Hoang Trạch Cao địa người tu luyện từ trước đến nay đối với những cái kia kẻ ngoại lai cũng không hữu hảo.
Ninh Ngộ Châu bình tĩnh nhìn thoáng qua, nói ra: "Trước hết vào trấn đi."
Ba người nhận lấy những ánh mắt ác ý kia, tiến vào trấn nhỏ.
Trong trấn nhỏ rồng rắn lẫn lộn, mặc dù cũng sẽ không khiến cho người ta cảm thấy an toàn bao nhiêu, nhưng tốt hơn đợi ở bên ngoài.
Ba người đều là lần đầu tiên đến Thiên Chi Nguyên, cũng chưa quen thuộc nơi này, muốn tìm người hỏi thăm một chút tin tức, nhưng những người tu luyện trong trấn nhỏ vừa nhìn cũng không phải là loại lương thiện gì, muốn nghe ngóng được chuyện gì từ chộ bọn họ, đoán chừng trong mười câu có chín câu là giả, còn có một câu là nói bậy bạ.
Không cần thiết đem thời gian và linh thạch lãng phí ở trêи thân những người này.
Đi ngang qua một nhà trọn trông có chút náo nhiệt, Ninh Ngộ Châu nói: "Chúng ta đi vào ngồi một chút, ăn chút gì đí."
Ăn gì đó tất nhiên không phải chủ yếu, chờ đến lúc tiểu nhị trong nhà trọ cười nhẹ nhàng tới chào hỏi, Ninh Ngộ Châu chọn một hơi rất nhiều thịt rượu giá cả đắt đỏ, nụ cười trêи mặt tiểu nhị nhà trọ kia lập tức trở nên vô cùng chân thành.
Chọn món xong, Ninh Ngộ Châu nói với tiểu nhị kia: "Vị tiểu ca này, chúng ta muốn hỏi thăm ngươi chút chuyện."
Tiểu nhị là một người tu luyện cảnh giới Nguyên Mạch, mặc dù tu vi không cao, nhưng dám kiếm ăn ở loại địa phương này, cũng không phải hiền lành gì.
Có lẽ là nể tình Ninh Ngộ Châu chọn nhiều đồ ăn như vậy, hắn ta ngược lại là dễ nói chuyện: "Khách nhân muốn nghe chuyện gì?"
Ninh Ngộ Châu thần sắc ôn hòa, bộ dáng nhã nhặn không có một chút tính công kϊƈɦ.
Hắn ôn hòa mà nói: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là thấy gần đây có rất nhiều người tu luyện tới đây, bọn họ cũng muốn đi Thiên Chi Nguyên sao?"
"Đúng vậy, nếu không đi Thiên Chi Nguyên, làm sao đều chạy tới thị trấn rách nát này của chúng ta?"
Trấn nhỏ này tên là trấn Thanh Nguyên, diện tích không lớn, dứng bên ngoài quan sát thì thấy kiến trúc trong trấn hết sức cổ xưa, giống như không tu sửa đã lâu.
Chứ đừng nói chi là loại tiêu chuẩn như Phòng Ngự trận gì đó, thứ đó đúng là không có, thật sự chỉ là một cái trấn nhỏ, nếu phát sinh vài việc gì đó, trong nháy mắt liền có thể bị phá hủy, cũng không phải là nơi lý tưởng che chở cho người tu luyện.
Nhưng mà bởi vì trấn Thanh Nguyên cách Thiên Chi Nguyên vô cùng gần, những người tu luyện muốn vào Thiên Chi Nguyên, đều chọn đến nghỉ chân, tĩnh dưỡng một lát tại trấn Thanh Nguyên, vậy nên mới khiến trấn Thanh Nguyên còn tồn tại.
Có thể mở tiệm làm ăn ở đây, đều là người tu luyện có bản lĩnh, hoặc là loại phía sau có núi dựa lớn, khiến người ta không dám trêu chọc.
Ngày thường cũng không có nhiều người tu luyện ở trấn Thanh Nguyên, gần đây mới nhiều hơn, không ít người tu luyện từ nơi khác chạy tới, dồn dập tràn vào trong trấn Thanh Nguyên này, mới cho người ta một loại ảo giác đặc biệt phồn hoa.
"Bọn họ đi Thiên Chi Nguyên làm gì?" Kiều Nhạc Thủy hỏi.
Tiểu nhị quăng khăn bàn lên bờ vai: "Các ngươi đi Thiên Chi Nguyên làm cái gì, bọn họ cũng như vậy."
Kiều Nhạc Thủy một mặt nghiêm mặt: "Chúng ta là đi tìm người!"
Tiểu nhị liếc hắn một cái, phát hiện người này giống như thật đúng là đến tìm người, thế là nhún vai: "Vậy thì ta cũng không biết."
Phát hiện tiểu nhị không sẽ tiết lộ quá nhiều, Ninh Ngộ Châu cũng không tiếp tục dây dưa việc này, ngược lại nói: "Nghe nói đệ tử Phi Tiên đảo cũng tới Thiên Chi Nguyên thí luyện, có việc này không?"
"Đúng vậy, mấy ngày trước bọn họ đã tiến vào." Tiểu nhị thuận miệng nói.
"Cái gì?" Kiều Nhạc Thủy kϊƈɦ động đứng lên, sau đó bị Văn Kiều kéo ngồi xuống, lúc này những thực khách trong nhà trọ mới thu hồi ánh mắt.
Kiều Nhạc Thủy hết sức kϊƈɦ động: "Chẳng phải nói nửa tháng sau bọn họ mới đến sao?"
"Ai biết được? Những tông môn thế lực lớn kia tự có chủ ý của mình, làm sao những tiểu nhân vật như chúng ta có thể hiểu rõ quyết định của bọn hắn?"
"Ngươi có biết lần này đệ tử Phi Tiên đảo đến Thiên Chi Nguyên thí luyện có những ai không?"
"Làm sao ta có thể chú ý tới những chuyện này? Đệ tử Phi Tiên đảo không phải người những tiểu nhân vật như chúng ta có thể tiếp xúc." Tiểu nhị đã hơi mất kiên nhẫn: "Nếu khách nhân không có việc gì, ta liền đi làm việc."
Ninh Ngộ Châu cười nói: "Đa tạ tiểu ca." Nói xong đưa mười mấy khối linh thạch cho hắn ta.
Tiểu nhị lập tức vui vẻ ra mặt, cảm thấy công tử này bộ dạng đẹp, đặc biệt biết làm việc, hắn ta thích nhất loại khách nhân ra tay hào phóng này.
Sau khi tiểu nhị rời đi, Kiều Nhạc Thủy có vẻ không yên lòng, hận không thể lập tức tiến vào Thiên Chi Nguyên.
"Không vội." Văn Kiều nói.
Ninh Ngộ Châu cũng là bộ dáng lão tăng vào chỗ, thong dong ưu nhã.
Chỉ có Kiều Nhạc Thủy sốt ruột, nhưng cũng không tiện thúc bọn họ, đành phải hỏi: "Khi nào chúng ta tiến vào Thiên Chi Nguyên?"
"Chờ ăn xong bữa cơm này đã." Văn Kiều một mặt kiên trì, "Đồ đắt tiền như vậy, nhất định ăn rất ngon, không thể lãng phí."
Kiều Nhạc Thủy: "..."
Tiểu nhị rất nhanh liền mang thịt rượu bọn họ chọn lên, phục vụ rất nhiệt tình chu đáo, trái ngược hoàn toàn với bộ dáng hờ hững với những khách nhân không khen thưởng kia.
Có thể nói, người tu luyện trong trấn nhỏ Thanh Nguyên này cũng rất thực tế.
Nhìn xem rượu và món ăn trêи bàn, Văn Kiều trầm mặc.
Lúc trước Ninh Ngộ Châu chọn thịt rượu đắt tiền, cũng là vì tìm hiểu tin tức từ tiểu nhị kia, bọn họ không nghĩ tới, thịt rượu được mang lên này, vậy mà có lỗi với giá cả của nó như thế.
Cho dù như thế, linh trù của nhà trọ cũng tràn đầy tự tin, có thích ăn hay không, không ăn là xong.
Văn Kiều chỉ ăn mấy ngụm liền không còn hứng thú, nói ra: "Được rồi, chúng ta đi Thiên Chi Nguyên đi."
Kiều Nhạc Thủy ngây ngốc mà nói: "Chẳng phải ngươi nói ăn xong rồi mới đi sao?"
"Ta đóng gói mang đi."
Kiều Nhạc Thủy: "..."
Sau đó Kiều Nhạc Thủy thật sự thấy nàng vậy mà lấy ra một hộp cơm loại cực lớn, đem thịt rượu không động tới trêи bàn đổ vào một mạch, biến thành một hộp đầy món thập cẩm.
Còn linh tửu kia, nàng cau mày uống, cũng thuận tay rót một ly cho Văn Cổn Cổn và Văn Thỏ Thỏ.
Hai con yêu thú uống xong linh tửu, nói với Văn Kiều, linh tửu này thực sự khó uống, sau này bọn nó cũng không muốn uống.
Văn Kiều sờ sờ đầu của bọn nó, sau này tất nhiên sẽ không đến uống loại rượu và đồ ăn vừa đắt tiền vừa không ngon này nữa.
Chờ tới lúc tiểu nhị tới tính tiền, phát hiện rượu và món ăn trêи bàn đều hết sạch, mừng rỡ tính tiền cho bọn hắn, đưa bọn hắn ra ngoài.
Vừa rời khỏi nhà trọ, liền nghe được tiếng ồn ào vang lên ở xung quanh, lần theo tiếng nhìn lại, liền bắt gặp một nam nhân râu ria xồm xoàm đánh mấy người tu luyện nằm rạp trêи mặt đất.
.
Danh Sách Chương: