Sau khi từ ba người biến thành năm người, sự an toàn quả thực nâng cao hơn nhiều, chỉ riêng một mình Vũ Kỳ Kiệt, cũng đủ để chấn nhϊế͙p͙ những người tu luyện không có ý tốt kia.
Kiều Nhạc Thủy giới thiệu hai người Ninh Ngộ Châu cho Tô Vọng Linh và Vũ Kỳ Kiệt, tò mò hỏi: "Tô thiếu chủ, Vũ tiền bối, chúng ta đi phương hướng nào?"
Tô Vọng Linh cũng không phải là người nói nhiều, ngoại trừ lúc trước tự giới thiệu thì hắn vẫn không có lên tiếng.
Tất nhiên, cũng có thể bởi vì hiện tại thân thể hắn không tốt, ngay cả nói chuyện cũng tốn sức.
Vũ Kỳ Kiệt chỉ một phương hướng, vừa cười vừa nói: "Lúc trước Ninh công tử không phải nói đi bên này sao?"
Kiều Nhạc Thủy nghe được trong lòng khẽ động, quyết định lại hỏi thiếu chủ Linh Lung bảo một chút: "Vậy Tô thiếu chủ nghĩ sao?"
"Cứ đi bên này đi." Tô Vọng Linh suy yếu nói.
Tất cả mọi người không có ý kiến, bọn họ liền ngự kiếm đi theo Ninh Ngộ Châu chỉ lúc trước.
Đồi núi hoang vu liên miên mà âm trầm, tận cùng là sương mù nhàn nhạt kia, càng giống một loại âm khí ngưng tụ.
Có quá nhiều người chết bên trong chiến trường cổ này, lại là một thế giới thiên địa đảo lộn, âm khí tràn đầy không tiêu tan, dần dà liền bồi hồi tại thế gian này, dễ dàng ảnh hưởng đến phán đoán của người tu luyện.
Đám người ngự kiếm bay qua, tầm mắt lướt xuống phía dưới kiểm tra một hồi.
Vùng đồi núi này hoang vu đến nỗi ngay cả ngọn cỏ dại cũng không tìm được một cây, thỉnh thoảng có thể từ dấu vết lưu lại bên trêи đồi núi mới biết, nơi đây đã từng cũng là một chiến trường.
Bởi vì nó ở lối vào Thiên Chi Nguyên, đã sớm bị người tu luyện tìm kiếm nên không có để lại thứ gì đáng giá chú ý, vì vậy đám người đều không có dừng lại thêm, mà là bay về nơi xa, chỗ bị bao phủ trong sương mù.
Trêи đường, Vũ Kỳ Kiệt hỏi Kiều Nhạc Thủy: "Kiều công tử, các ngươi tới từ đâu thế? Lúc trước trêи phi thuyền của thương hội Phi Long, ta nhìn thấy ngươi, còn cho là mình nhìn lầm."
Làm sao người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng có thể nhìn lầm, nói như vậy chẳng qua là kéo chủ đề ra mà thôi.
Kiều Nhạc Thủy cũng không phải ngốc thật, mặc dù hắn không biết mục đích Vũ Kỳ Kiệt lựa chọn đồng hành với bọn hắn, nhưng lấy thực lực bây giờ của mấy người bọn họ, căn bản không có quyền phản đối, không bằng trực tiếp đồng ý.
Có một người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng hộ tống, dù sao cũng an toàn hơn nhiều so với ba người bọn họ đi một mình.
Hắn chưa quên những người tu luyện chạy tới Thiên Chi Nguyên một cách khó hiểu kia, luôn cảm thấy mục đích của bọn hắn cũng không đơn giản.
"Chúng ta tới từ thành Đan Phù." Kiều Nhạc Thủy đàng hoàng nói.
Vũ Kỳ Kiệt ừm một tiếng, đột nhiên nói: "Thật ra trước đây không lâu, chúng ta nghe nói tin tức Kiều gia tuyên bố với bên ngoài ngươi đã qua đời, lại không ngờ ngươi lại ở chỗ này."
Kiều Nhạc Thủy giật giật lông mày, nói ra: "Người Kiều gia quả thực đều cho là ta chết rồi."
"Đây là có chuyện gì?" Vũ Kỳ Kiệt một mặt kinh ngạc.
Kiều Nhạc Thủy cảm thấy việc này không có gì để giấu diếm, dù sao đợi tìm được huynh trưởng, hắn cũng phải đòi công đạo cho mình, vạch rõ chuyện này với Kiều gia, nếu việc xấu trong nhà sớm muộn cũng sẽ truyền ra bên ngoài - - kỳ thật đã truyền đi một lần, nói ra sớm cũng không có gì.
Hắn lập tức kể lại cảnh ngộ của chính mình, chẳng qua che giấu quá trình Ninh Ngộ Châu chữa bệnh cho hắn, chỉ nói là xảy ra chút ngoài ý muốn tại Vân Xuyên hải vực, may mắn gặp được bọn họ, liền cùng nhau kết bạn mà đi.
Dù Kiều Nhạc Thủy không có thông minh, cũng biết lần này mình bị thương không giống bình thường, ai biết phía sau màn có phải là có người nào ủng hộ Kiều Đạt Huân bọn họ hay không, nếu không với bản lĩnh của Kiều gia, không thể nào dùng phương pháp âm độc như vậy hại hắn?
Trước khi biết rõ tình huống, hắn sẽ không mạo muội để lộ bản lĩnh của Ninh Ngộ Châu, để tránh gây tai họa cho hắn.
Vũ Kỳ Kiệt nói: "Tiểu tử ngươi ngược lại là may mắn, nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ Kiều Nhạc Sơn sẽ không bỏ qua Kiều gia."
Ai chẳng biết Kiều Nhạc Sơn cực kỳ quan tâm vị đệ đệ duy nhất này, nghe nói bây giờ vị lão tổ tọa trấn Kiều gia kia có thể may mắn đột phá cảnh giới Nguyên Hoàng, cũng là do Phi Tiên đảo nể tình Kiều Nhạc Sơn mới ban tặng thiên tài địa bảo để cho ông ta may mắn đột phá.
Kiều Nhạc Sơn muốn nâng địa vị Kiều gia lên, để Kiều gia có một lão tổ thực lực mạnh mẽ tọa trấn, có thể che chở đệ đệ lưu lại Kiều gia.
Nếu không thể mang đệ đệ duy nhất đến Phi Tiên đảo, vậy thì phải xây dựng một gia tộc cường đại che chở cho hắn, thậm chí không keo kiệt đem phần lớn tài nguyên tu luyện chính mình đoạt được đưa về Kiều gia, để đệ tử Kiều gia trưởng thành.
Nhưng Kiều Nhạc Sơn chưa từng nghĩ hành động này của mình lại vỗ béo khẩu vị của Kiều gia, vì chiếm được càng nhiều tài nguyên, vậy mà ra tay đối với thân đệ duy nhất của hắn.
Kiều Nhạc Thủy nghe xong cười khổ, nếu không phải gặp được hai người Ninh Ngộ Châu, chỉ sợ hiện tại hắn đã chết.
Nói như vậy, thật ra hắn cũng coi là may mắn.
Đang nói chuyện, Tô Vọng Linh ở bên cạnh lại bắt đầu ho khan, loại ho khan cố nén kia, giống như muốn đem tim phổi đều ho ra ngoài.
Kiều Nhạc Thủy nhịn không được hỏi: "Tô thiếu chủ không sao chứ?"
Tô Vọng Linh và Kiều Nhạc Sơn được xem như nhân vật thiên tài cùng bối phận tại Phi Tinh đại lục, hai người tuổi tác tương tự, tu vi tương đương, bối cảnh thâm hậu, mỗi lần bọn họ làm ra chuyện gì, đều sẽ bị người đời lấy ra so sánh.
Chẳng qua bọn họ gặp nhau cũng không nhiều lắm, tuy nói không là bằng hữu, nhưng cũng không phải kẻ địch, chỉ có thể coi là quen biết hời hợt.
Cũng bởi vì như thế, lúc gặp được Tô Vọng Linh bọn họ, mặc dù Kiều Nhạc Thủy nghi ngờ mục đích của bọn hắn, cũng sẽ không phòng bị thái quá.
Chẳng qua, hắn không có nghe nói thân thể thiếu chủ Linh Lung bảo sẽ suy yếu như vậy? Chẳng lẽ là gần đây bị thương, mới khiến hắn biến thành dạng này?
Tô Vọng Linh không nói chuyện.
Vũ Kỳ Kiệt nói: "Tạm thời không ngại." Tuy là nói như vậy, nhưng lông mày lại hơi nhíu.
Cái gì gọi là tạm thời không ngại?
Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy cũng nhịn không được nhìn hắn, thấy bọn họ không có ý nhiều lời, ngược lại cũng không tiện hỏi thăm.
Ninh Ngộ Châu nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Tô Vọng Linh, nghĩ đến viên huyết đan hắn nuốt vừa rồi, trêи mặt lộ vẻ suy tư.
Lúc này, liền nghe được Vũ Kỳ Kiệt nói: "Kiều công tử, lúc ấy ngươi bị Kiều Đạt Huân ám toán, tiểu tử kia đã dùng biện pháp gì đưa ngươi vào tử địa?"
Kiều Nhạc Thủy không rõ ý hắn ta, cẩn thận mà nói: "Ta cũng không biết, lúc ấy ta bị thương rất nặng, không thấy rõ ràng."
"Sau khi ngươi bị thương, có dị thường gì không?"
"..
Không có."
Vũ Kỳ Kiệt lộ ra vẻ thất vọng trêи mặt, vẻ thất vọng này quá mức rõ ràng, Kiều Nhạc Thủy có chút không hiểu.
Văn Kiều nhịn không được nhìn về phía Tô Vọng Linh vẫn không lên tiếng ở bên cạnh, nàng dường như có chút hiểu nguyên nhân Vũ Kỳ Kiệt sẽ đồng hành với bọn họ.
Chẳng lẽ thiếu chủ Linh Lung bảo này cũng bị người ám toán giống như Kiều Nhạc Thủy?
Mặc dù Kiều Nhạc Thủy có chút không hiểu, nhưng không có truy hỏi đến cùng, tiếp tục hỏi: "Vũ tiền bối, các ngươi tới Thiên Chi Nguyên làm cái gì?"
Vũ Kỳ Kiệt thu hồi vẻ thất vọng trêи mặt, nói ra: "Tất nhiên là đến tìm đồ, bằng không thì ai sẽ chạy tới nơi này, các ngươi nói có đúng không?" Hắn ta hỏi Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, cũng không bởi vì bọn họ tu vi thấp mà xem thường bọn họ, có thể nói là một tiền bối hết sức thân thiết.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu dồn dập gật đầu, hết sức phụ họa.
Kiều Nhạc Thủy lại nói: "Lúc trước, khi chúng ta nghe ngóng tin tức tại trấn Thanh Nguyên, nghe nói gần đây có rất nhiều người tu luyện đều chạy tới Thiên Chi Nguyên, chẳng lẽ bọn họ thật sự không sợ nguy hiểm sao?"
"Đã có bảo vật, sợ nguy hiểm gì?" Vũ Kỳ Kiệt cười nói: "Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, chỉ cần có đủ lợi ích, dù là nơi nguy hiểm cũng có người dám xông vào một lần."
"Thật sự có bảo vật?" Kiều Nhạc Thủy trừng to mắt: "Vũ tiền bối, các ngươi biết là bảo vật gì sao?"
"Điều này ngược lại ta thật sự biết."
Nghe nói như thế, ba người Văn Kiều nhao nhao nhìn qua, bọn họ làm sao dò xét tại trấn Thanh Nguyên cũng không dò ra được, ngược lại không nghĩ tới Vũ Kỳ Kiệt còn dứt khoát thừa nhận, còn tỏ vẻ mình biết rõ.
Tô Vọng Linh dùng khăn màu trắng che miệng, nuốt xuống cơn ho khan vọt tới yết hầu, cũng không ngăn cản Vũ Kỳ Kiệt.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của bọn họ, Vũ Kỳ Kiệt nói ra: "Những người kia đều là vì tìm kiếm Thần mộc mà tới."
"Thần mộc?"
Ba người sửng sốt, đều có chút ngoài ý muốn.
Tuy nói lúc ở trấn Thanh Nguyên, bọn họ quả thực nghi ngờ Thiên Chi Nguyên có bảo vật, nhưng mà cũng không nghĩ sâu.
Coi như thật có bảo vật, nhiều người tu luyện tiến vào Thiên Chi Nguyên như vậy, trong đó còn có người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng giống Vũ Kỳ Kiệt, không phải những người tu luyện cấp thấp như bọn họ có thể lẫn vào, bọn họ vô tình đi lẫn vào, chỉ muốn tìm được người lại nói, vì vậy lúc ấy cũng không cố tìm hiểu rõ mới được.
Vũ Kỳ Kiệt quan sát ba người, thu hết phản ứng của ba người vào mắt, âm thầm gật đầu.
Xem ra ba người này thật đúng là chỉ đơn thuần đi tìm người.
Hoặc là nói, bọn họ có hiểu rõ bản thân, rõ ràng với tu vi bây giờ của bọn họ, không có năng lực đi lẫn vào những chuyện kia, vậy thì không đi lẫn vào, chủ yếu bảo vệ mình.
Nếu ngay cả mạng sống cũng không còn, dù có được nhiều bảo vật thì có ích gì?
"Thật ra nói là có Thần mộc, lại không có bao nhiêu người xác nhận sự tồn tại của Thần mộc, Thần mộc kia lại ở đâu, hầu hết những người kia đều tới thử thời vận một chút." Vũ Kỳ Kiệt nói tiếp.
"Vậy làm sao bọn hắn biết Thiên Chi Nguyên có Thần mộc?"
"Nghe nói là nửa năm trước, khí tức của Thiên Chi Nguyên đột nhiên rung chuyển, khiến không ít lão tổ cảnh giới Nguyên Đế đó chú ý, bọn họ chạy tới Thiên Chi Nguyên xem xét, không nghĩ tới sẽ cảm giác được thanh khí của Thần mộc xuất hiện bên trong Thiên Chi Nguyên, mới có chuyện đệ tử của những đại môn phái này tới thí luyện.."
Vũ Kỳ Kiệt dứt khoát nói cho bọn họ tin tức mà những người tu luyện kia đau khổ giấu diếm, cũng làm cho ba người Văn Kiều một mực không tìm hiểu được tin tức chính xác bừng tỉnh đại ngộ.
Nếu như là người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế cảm giác được thanh khí Thần mộc, cũng không kỳ quái vì sao bọn họ xác nhận có Thần mộc trong Thiên Chi Nguyên.
Sự tồn tại của Thần mộc can hệ trọng đại, tin tức này tất nhiên sẽ không lộ ra với người tu luyện phía dưới, người tu luyện cấp thấp có thể biết cũng không nhiều.
Chẳng trách lúc bọn họ ở thành Đan Phù, cũng không có nghe nói bất cứ chuyện gì liên quan tới Thiên Chi Nguyên.
Những người không biết biết được tin tức bên trong từ con đường nào kia, nhất định sẽ không ngu xuẩn để lộ ra, để tránh khiến cho càng nhiều người tu luyện chú ý.
Nhưng mà cho dù như thế, những người biết được sự tồn tại của Thần mộc thông qua những phương thức khác, vẫn không ngại chạy tới từ xa.
Văn Kiều nghĩ đến khi bọn họ cưỡi phi thuyền tới đây, bộ dáng phòng bị của những người kia, không khỏi có chút buồn cười.
Ngay cả cái bóng của Thần mộc đều không thấy, đã đề phòng những người còn chưa tới đến Thiên Chi Nguyên kia, sợ bọn họ tranh đoạt Thần mộc, thực sự để cho người ta không biết nên nói cái gì cho phải.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến gì đó, thắc mắc hỏi: "Vũ tiền bối, nếu những tiền bối cảnh giới Nguyên Đế đó đã phát hiện khí tức Thần mộc, vì sao bọn họ không tự mình đi vào tìm kiếm?"
Ngược lại phái đệ tử các cái tông môn và gia tộc tới, chẳng lẽ bọn họ không sợ những người khác đoạt được trước sao?
"Đúng vậy, tại sao bọn họ không đến?" Kiều Nhạc Thủy cũng nghi ngờ hỏi.
Vũ Kỳ Kiệt cười nói: "Cũng không trách các ngươi không biết, Thiên Chi Nguyên này là chiến trường cổ, nghe nói đã từng có vô số vị đại năng chết ở trêи chiến trường, sau khi bọn họ chết không cam lòng nên ngưng tụ lại, các loại oán hận hình thành một loại chấp niệm, người tu vi càng cao, càng dễ dàng bị chấp niệm kia ảnh hưởng, sơ sẩy một cái, sẽ tẩu hỏa nhập ma, đối với người tu luyện cấp cao tổn hại cực lớn."
Người tu luyện tu hành tới cảnh giới Nguyên Đế đều cực kì tiếc mệnh, tất nhiên sẽ không tự mình đến chịu tội, trước tiên điều động đệ tử các môn các phái tiến đến dò xét.
Ba người giật mình, nhìn về dãy núi phía trước, cảm giác được âm sát chi khí kia như có như không trong không khí, ảnh hưởng đối với người tu luyện quả thực cực lớn.
Kiều Nhạc Thủy lại nói: "Chỉ là cảm giác được khí tức Thần mộc, cũng chưa xác định là tình huống như thế nào, những người này đều chạy tới, có phải là quá qua loa rồi không?"
Vũ Kỳ Kiệt liếc hắn một cái: "Tiểu tử ngươi thật ngây thơ! Lúc ấy khí tức Thần mộc trực tiếp tràn ra Thiên Chi Nguyên, động tĩnh lớn như vậy, chứng minh Thần mộc bên trong Thiên Chi Nguyên tất nhiên không nhỏ, khẳng định là có."
Nếu không phải thanh khí Thần mộc này tạo thành động tĩnh quá lớn, làm sao những thế lực đại tông môn đó sẽ đặc biệt phái đệ tử tới, để che giấu tai mắt người khác, còn lấy danh nghĩa thí luyện.
Tất nhiên, một số người nên biết vẫn biết rõ, quá nhiều người có ý đồ đối với Thần mộc nên vẫn chạy tới mà không sợ chết.
Ninh Ngộ Châu đột nhiên hỏi: "Có thể xác nhận là chủng loại Thần mộc nào không?"
Vũ Kỳ Kiệt buông tay: "Ta không có nghe nói từ chỗ những tiền bối cảnh giới Nguyên Đế đó."
Đoán chừng bọn họ chỉ có thể cảm giác được thanh khí phát ra từ Thần mộc, muốn nói là Thần mộc gì, chỉ sợ đều không biết.
Chẳng qua điều này cũng không kỳ quái, dù sao có rất ít Thần mộc tồn tại dưới hạ giới, linh khí ở hạ giới không đủ để cung cấp Thần mộc sinh trưởng, cũng không có cách nào dựng ɖu͙ƈ ra Thần mộc.
Ở trong mắt người tu luyện, Thần mộc là đồ tốt hiếm có, chỉ riêng lực phòng ngự tuyệt đối trời sinh của Thần mộc, liền làm người tu luyện chạy theo như vịt, mặc kệ là chế thành vũ khí hay là những vật khác, diệu dụng của Thần mộc đều là vô tận.
Không ai có thể chống đỡ được chỗ tốt của Thần mộc.
Nhưng mà Thần mộc trời sinh trời nuôi, số lượng thưa thớt, mỗi lần xuất hiện, đều sẽ khiến vô số người tu luyện tranh giành cướp đoạt, coi như chỉ có thể đạt được một nhánh Thần mộc nhỏ, cũng đủ làm cho người điên cuồng.
Sau khi biết có Thần mộc ở đây, Kiều Nhạc Thủy và Văn Kiều nghe xong liền không có để ở trong lòng.
Mục tiêu của hai người đều rất đơn giản, bọn họ là tìm đến Kiều Nhạc Sơn, những chuyện khác đều là thứ yếu, chỉ cần tìm được Kiều Nhạc Sơn, sau khi đạt được mục đích, bọn họ liền có thể rời đi.
Về phần Ninh Ngộ Châu, mặc dù bất ngờ về sự tồn tại của Thần mộc, cũng không có để ở trong lòng lắm.
Thần mộc thứ này, trời sinh có lực phòng ngự tuyệt đối, cho dù người tu luyện phát hiện ra nó, cũng không thể tuỳ tiện đến gần nó, lại càng không cần phải nói lấy nó đi.
Bằng không thì làm sao những lão quái vật cảnh giới Nguyên Đế đó có thể thật sự yên lòng để những người tu luyện kia tiến vào tìm Thần mộc như vậy?
** *
Đồi núi liên miên bất tận, bọn họ phi hành mấy canh giờ, mới tính rời khỏi vùng đồi này này.
Bọn họ đi tới trước mặt một hồ nước.
Hồ nước rất lớn, không nhìn thấy tận cùng, ở giữa hồ giống như sinh trưởng một gốc đại thụ vô cùng to lớn, bình tĩnh đứng trêи mặt hồ, giống như một tòa đảo giữa hồ.
Cũng không biết là nơi này không có gió, hay là nguyên nhân khác, nước hồ bình tĩnh giống như là nước đọng.
Nước hồ màu xanh thẫm, khí tức âm sát nhàn nhạt bốc lên từ trong hồ, mang theo một hơi thở khiến người không thoải mái.
So với ba người hoàn toàn không biết gì về Thiên Chi Nguyên, hai người Linh Lung bảo đặc biệt bình tĩnh.
Chỉ thấy Vũ Kỳ Kiệt lấy một con thuyền từ trong túi trữ vật ném vào bên hồ, hắn ta và Tô Vọng Linh lên thuyền trước, sau đó gọi ba người bọn họ: "Mau lên đây."
Ba người đành phải nhảy lên thuyền nhỏ.
Thuyền nhỏ di chuyển trêи mặt hồ, những nơi đi qua, nước hồ nổi lên gợn sóng, đánh vỡ sự bình tĩnh trêи mặt nước.
Vũ Kỳ Kiệt đứng ở đầu thuyền, Tô Vọng Linh thản nhiên ngồi ở giữa thuyền, ba người Kiều Nhạc Thủy đứng tại đuôi thuyền, quan sát tình huống trong hồ.
Nước hồ trong suốt bất ngờ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một chút rong bèo sinh trưởng trong hồ, nhưng lại không thấy bất cứ loài cá gì, chỉ có một ít bóng đen lóe lên một cái rồi biến mất, cũng không biết là cá hay là thứ khác.
"Vũ tiền bối, các ngươi từng đến Thiên Chi Nguyên chưa?" Kiều Nhạc Thủy hỏi thăm.
Vũ Kỳ Kiệt toét miệng nói: "Chưa từng, thật ra chúng ta cũng không quen thuộc nơi này."
Giữa thiên địa hết sức yên tĩnh, bình tĩnh như hồ nước này, nơi này không có gió, cũng không có những sinh linh khác, nhưng năm người trêи thuyền cũng không dám thả lỏng.
Thuyền đi về phía gốc đại thụ ở giữa hồ.
Nhưng mà thuyền di chuyển hồi lâu, khoảng cách giữa hồ đến đại thụ dường như còn rất xa, cho người ta một loại ảo giác vĩnh viễn cũng không thể tới gần.
"Tại sao lại cảm giác giống như di động tại chỗ thế?" Kiều Nhạc Thủy không nhịn được nói thầm, nhịn không được thò đầu nhìn về phía trong hồ, đột nhiên a một tiếng.
"Sao vậy?"
Tất cả mọi người nhìn qua, liền thấy vẻ mặt chưa tỉnh hồn của hắn, hắn chỉ vào hồ mà nói: "Ta, ta vừa rồi giống như nhìn thấy một đôi mắt trong hồ, di động theo thuyền chúng ta."
Vũ Kỳ Kiệt và Văn Kiều nhao nhao thò đầu ra xem xét.
Hồ nước vẫn trong suốt bình tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có thể thấy được vài sợi rong, cũng không có con mắt gì cả.
Hai người cũng không nói gì, Vũ Kỳ Kiệt nói: "Nếu như lại nhìn thấy con mắt, nhớ kỹ nhắc nhở ta một tiếng.".
Danh Sách Chương: