Edit: Linh Sờ Tinh“
Nếu Kiều Kiều không hiểu thì bản điện sẽ nói cho nàng nghe. Sau lần này, Kiều Kiều phải nhớ cho kỹ nếu không chắc chắn sẽ bị phạt”. Tông
Chính Lâm xụ mặt, ngón tay vuốt ve má nàng hôn nhẹ lên đó. Sau đó
hắn hướng ra sau gáy nàng, ngậm lấy dáy tai trắng nõn của
nàng .
Thần sắc của Mộ Tịch Dao trở nên hơi lúng túng, nam nhân này có
chuyện gì thì chẳng chịu nói cho tử tế , cứ phải nói với
chút ám muội như thế làm gì.
“Cả thân thể và trái tim của Kiều Kiều , bản điện đều muốn hết ”.
Tông Chính Lâm giữ gáy nàng, bàn tay hắn từ từ lướt xuống. “Phàm là thứ gì có từ chỗ Kiều Kiều mà ra, bất kể là người hay vật, ngoại trừ
bản điện hạ, nam tử nào cũng không được phép chạm vào”.
Giọng nói đàn ông chầm chậm, nhưng từng chữ từng câu lại vô cùng rõ ràng.
Mộ Tịch Dao bị hắn ôm ở trước ngực, trong đầu lại rối loạn vô cùng.
Phàm là thứ từ nàng mà ra, người hay vật? Người, Thành Khánh? Vật,… rượu hoa quế? Mộ Tịch Dao giật mình sững sờ.
Đợi đến khi hoàn hồn, Mộ Tịch Dao rút ra một kết luận: não của boss bị đơ rồi! Nam nhân này lại dám coi Thành Khánh và rượu ngang nhau, là
nói nàng vất vả mang thai mười tháng, kinh thế hãi tục sinh ra một
vò rượu?
“Đừng mơ!”. Mộ Tịch Dao tức giận hừ một tiếng. Boss, ngài có bệnh
thì cũng không thể kéo thiếp cùng bị bệnh theo . Nhưng mà vẫn phải nhớ kỹ, nếu không sau này sẽ chịu phạt, cuộc sống mới khó khăn làm sao. Chẳng lẽ về sau nàng phải nhìn bánh bao lớn nhỏ của nàng,
cũng như nhìn một đống lon bia hay bình rượu nho hay sao? Đây
chẳng phải là giày xéo con trai của nàng sao?
Giống như khi Lục điện hạ nghe Nguyên Thành đế dạy dỗ, Mộ Tịch Dao
nghe Tông Chính Lâm nói chuyện cũng chỉ chọn thứ mà mình để ý, chứ
những gì không liên quan không thích là không thèm để ý.
Tông Chính Lâm kiên nhẫn đợi nàng hoàn hồn, không ngờ lại đợi được một
câu cự tuyệt đầy hỏa khí, trong giây lát mặt hắn đen như mực.
“Nói lại lần nữa !”. Tông Chính Lâm giữ chặt bả vai nàng, lông mày chíu chặt, trong mắt phượng lửa giận bốc lên.
“Nói mấy lần nữa cũng thế”. Quy củ cái quỷ, Mộ Tịch Dao khó thở, “Con
trai của thiếp sao có thể ngang hàng với loại rượu rẻ tiền kia, dây là cái đạo lý gì chứ? Thiếp sẽ mách với mẫu phi, là điện hạ không
nói đạo lý trước”.
Tông Chính Lâm vừa bị câu cự tuyệt của nàng làm cho tức giận, mặt
lạnh như băng, rồi khi nghe xong câu nói sau của nàng, lập tức chấn
động, kinh ngạc không thôi.
Câu này của Mộ Tịch Dao là có ý gì? Có liên quan gì đến chuyện hắn vừa nói?
Cau mày nhìn khuôn mặt đã đỏ hồng của người phụ nữ trước mặt,
hiển nhiên là hắn nhìn thấynàng cũng tức giận không ít. Cơn giận
này là sao ?
Tông Chính Lâm ngẫm kỹ lời của nàng mấy lần, rốt cục cũng hiểu ra sự
ngoằn nghèo trong suy nghĩ của nữ nhân này, ngay sau đó lại tức giận
muốn đánh nàng mấy cái.
“Lời bản điện vừa nói, lập lại từng câu từng chữ ngay bây giờ cho
ta”. Tông Chính Lâm thật đúng là bị Mộ Tịch Dao chọc đến giận điên lên
rồi.
Nàng lại dám nghi ngờ hắn không coi trọng Thành Khánh? Lúc Mộ Tịch Dao mới vào phủ, nếu không vì để nàng có con trai trưởng, hắn tội gì phải mưu tính thay nàng, đè nén dục vọng, ngay cả viện của các nữ
nhân khác cũng cực ít đến?
Sau khi biết được tính tình cổ quái của nàng, lại thành âm thầm tiêu
trừcác phòng khác độc sủng mình nàng. Lúc ngóng trông Thành Khánh
được sinh ra, mấy tháng hắn ngủ cũng không yên, lo lắng lúc đêm không
cẩn thận đụng phải hoặc đè lên nàng, nhưng lại không muốn rời khỏi nàng
để ngủ một mình.
Khó khăn lắm mới đợi đến khi Thành Khánh được sinh ra, có ngày nào mà trong lòng hắn không nghĩ đến mẹ con nàng?
Bây giờ hắn định ra chút quy định với nàng, nàng lại hiểu lầm hắn, nàng thực đúng là khiến cho người khác đau đầu !
Nếu không phải là đã biết cách nói chuyện của Mộ Tịch Dao từ trước,
biết suy nghĩ của nàng cũng không giống người bình thường, có thể
Tông Chính Lâm sẽ hoàn toàn lạnh tâm với nàng, không hề có nửa phần
thương tiếc.
Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm lại gần gầm lên bên tai lại càng hoảng sợ, dũng khí mới sinh ra do nộ khí cũng bay hơn nửa. Nhìn Tông Chính Lâm vì tức giận mà lồng ngực phập phồng, e dè cố gắng chui vào lòng hắn, chỉ sợ bị hắn ép mình đối mặt. Nàng đang chột dạ…
Vùi đầu sắp xếp lại ý nghĩ, theo tiếng gầm của boss mà suy nghĩ lại một
lần. Suy nghĩ thông suốt rồi, lại cảm thấy có mùi vị nguy hiểm hơn đang
đến gần.
Sao lại nói đến chủ đề nhạy cảm này chứ? Mộ Tịch Dao ai oán. Việc bày
tỏ tình cảm vào bất cứ lúc nào thì nàng không mặt dày bằng
boss, cũng không cường ngạnh như boss. Giờ nàng biết nói gì đây?
Chẳng nhẽ nói với boss là nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc này? Nếu thế thì chẳng phải là muốn chết sao?
Hơn nữa tật xấu này của boss có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng… là tính ích kỷ và dục vọng chiếm hữu ư?
“Suy nghĩ cẩn thận rồi ?”. Nhìn nàng né tránh không dám lên tiếng, hắn
hiểu nàng lại nghĩ cong nghĩ vẹo rồi, sợ hắn hỏi tội.
“Ưm…”. Mộ Tịch Dao vùi đầu, chỉ chừa cái mũi nhỏ hừ hừ đáp lại.
Tông Chính Lâm nâng đầu nàng lên, nhìn thẳng vào nàng nghiêm túchỏi, “Đồng ý tuân theo rồi?”.
“Chưa”. Mộ Tịch Dao nhắm mắt, thề chết không theo. Cái quy củ hắn nói
chẳng ra làm sao cả, không có đạo lý gì cả. Nếu hôm nay đồng ý,
chắc chắn sau này sẽ không được yên ổn.
“Hôm nay Kiều Kiều quyết tâm muốn dày vò tahả, có phải không?”. Tông Chính Lâm giữ lấy hai má nàng, cười lạnh lùng.
Mộ Tịch Dao mặc dù nhắm mắt, nhưng vẫn bị hơi khí lạnh lẽo củađại boss uy hiếp, làm nàng rùng mình một cái.
“Những người đàn ông khác mà điện hạ nói , không bao gồm phụ
thân với huynh trưởng của thiếp trong đó chứ?”. Nửa câu đầu muốn
người muốn tim của boss, nàng coi như không nghe thấy, bắt đầu đàm phán điều kiện từ nửa câu sau.
Tông Chính Lâm thấy nàng thả lỏng, cơn tức từ từ hạ xuống.
Mộ Tịch Dao đợi mãi mà không có được câu trả lời như ý, hé mắt nhìn Tông Chính Lâm.
“Không ở trong số đó nhé”. Nàng kéo kéo sợi tóc trước ngực hắn, rất
nhẹ nhàng. Không ngang ngược nghịch ngợm như bình thường.
Sau khi bộc phát thì Lục điện hạ bộc từ từ hồi phục tinh thần lại.
Hôm nay lại thấy nàng nhu thuận nguyện ý nhận lời, cuối cùng giọng điệu
cũng nhẹ nhàng hơn.
Mộ Kính Châm có ơn sinh dưỡng với Mộ Tịch Dao, Mộ Cẩn Chi thì có lòng
bảo vệ nàng, nàng cũng chỉ phân tâm chú ý hai người này vào mấy dịp
như ngày sinh nhật và tết, Tông Chính Lâm miễn cưỡng đồng ý.
“Được”.
Mộ Tịch Dao cười rạng rỡ, hình như tính tình boss đã ấm lên rồi?
“Các cháu của thiếp cũng không tính ”. Hôm nay Tông Chính Lâm vô cùng bá đạo, phải cân nhắc lâu dài một chút, vì tỷ tỷ và ca ca, con trai
giành ít phúc lợi. Về phần con cháu của Tông Chính Lâm? Mộ Tịch Dao biểu hiện, cái kia không có quan hệ gì.
Tông Chính Lâm hào phóng với con mình nhưng khi nhắc tới con cháu của Mộ Tịch Dao lại nhíu mày.
“Tỷ tỷ thiếp gả xa kinh ngàn dặm, đường xá xa xôi…”. Mộ Tịch Dao diễn
vẻ ai oán thầm lặng, Tông Chính Lâm nghe được mà nhướng mày.
“Cũng được”. Tiểu tử miệng còn hơi sữa, nói chung vẫn cách còn xa. Lục
điện hạ không quá tình nguyện, miễn cưỡng đáp ứng. “Các cháu của Kiều
Kiều , những đứa lớn hơn tám tuổi thì không được”.
Mộ Tịch Dao vốn định kỳ kèo, nhưng biết tính cách của boss , tínhh
ra tì nàng cũng đã đạt được chút trong kế hoạch , cũng không
đến mức không thể chấp nhận được.
“Còn có con rể của thiếp…”. Mộ Tịch Dao còn chưa dứt lời, đã bị Tông
Chính Lâm gõ trán một cái. “Chuyện con rể , còn quá sớm. Huống hồ chẳng phải con gái nàng còn chưa ra đời sao, cũng chưa tới lượt nàng phải
hao tâm tổn trí ”. Tông Chính Lâm chế giễu.
Mộ Tịch Dao nói câu này mới hoang đường làm sao. Lại còn tranh luận với hắn những thứ vốn chưa có căn cứ gì cả. Hơn nữa không hiểu
sao đối với hai từ con rể này, Tông Chính Lâm rất bài xích, cực kỳ
không thích.
Mộ Tịch Dao vắt óc, nghĩ đến những người có thể sẽ gặp phải trong tương lai, suy đi rồi nghĩ lại.
“Còn có,”, Mộ Tịch Dao kêu lên, thiếu chút nữa sót một chỗ vô cùng quan
trọng, “Ân sư của con trai cũng phải dùng lễ đối đãi”. Người dạy dỗ
con trai mình cũng không thể qua loa.
Tông Chính Lâm nhìn chằm chằm vào nàng, cuối cùng càng rõ ràng
hơn, Mộ Tịch Dao quả là người có tính cách cực kỳ khác biệt.
Đến bây giờ nàng vẫn còn chưa hiểu, người có thể là thầy vỡ lòng cho con của hắn, không ai là không cảm kích bọn hắn nếu được
vào cái vị trí kia. Sao còn dám để nàng tốn kém công sức đối đãi lễ nghĩa chứ?
Danh Sách Chương: