Mộ Tịch Dao biết Tông Chính Lâm lạiđến viện khác thì thở phào nhẹ nhõm. Vậy là được rồi, đây mới là chuyện nam nhân nên làm. Ám chỉ kia đã xuất hiện nhiều ngày rồi, nếu như Tông Chính Lâm không có hành động, nàng sẽ bắt đầu hoài nghi mình đã phán đoán sai mất. Bây giờ xem ra tất cả đều nằm trong khống chế, kết luận trước đó vẫn đáng tin cậy, chỉ cần kiên trì là được.
Hôm nay Tông Chính Lâm đến chỗ của Trương thị, Mộ Tịch Dao rất hài lòng. Ít ra thì Trương thị rất cung kính với mình, thỉnh thoảng còn tặng chút đồ may vá, trong mắt người ngoài nhìn vào thì đây là có ý theo phe mình. Lần này Tông Chính Lâm lâm hạnh hậu viện, lần đầu tiên liền chọn Trương thị, người khác sẽ cho rằng đây là do Mộ Tịch Dao tán thành, vì thế sẽ không ảnh hưởng đến uy vọng của Mộ Tịch Dao.
Mộ Tịch Dao thoải mái rửa mặt chải đầu rồi đi nghỉ, so với ngày thường còn thoải mái hơn vài phần. Thấy nàng như thế đám người Triệu ma ma nhíu chặt mày lại. Lúc chủ tử mang thai cũng không có nhiều bệnh trạng, lẽ nào đến giai đoạn cuối thai kỳ lại sinh bệnh, đầu óc mất đi sáng suốt ? Bọn họ thấp thỏm ra khỏi cửa, ngơ ngác nhìn nhau, không có biện pháp .
Tin bên Đan Nhược Uyển tắt đèn truyền tới tai người đang chờ phản ứng của nàng là Tông Chính Lâm, hắn bỗng nhiên giận dữ, ôm Trương thị ném lên giường , bản thân hắn cũng nằm lên giường, chỉ nói hai chữ lạnh như băng “Nghỉ ngơi”, sau đó không còn tiếng động nào nữa.
Tông Chính Lâm cố kiềm chế, suy nghĩ nhiều lần, rốt cuộc nữ nhân kia quả thật là vô tâm, hay là tâm tính nàng tu dưỡng tính quá tốt khiến hắn tự thẹn trong lòng?
Tới nửa đêm, Tông Chính Lâm đột nhiên xoay người ngồi dậy, đôi mắt như hai đám lửa, dọa Trương thị dịch sát vào tường, không dám động đậy.
Tối nay Vệ Chân thực sự bận rộn, vội vã phỏng đoán tâm tư và dụng ý của điện hạ.
Vốn tưởng rằng điện hạ sẽ giống như lần lâm hạnh Khổng thị, sau khi xong việc sẽ quay về tiền điện tắm rửa nghỉ ngơi, nhưng không ngờ đứng ở bên ngoài cho đến tận canh tư vẫn chưa thấy người đi ra. Trong lòng còn thầm nghĩ , lẽ nào điện hạ đột nhiên thay đổi khẩu vị ,coi trọng Trương thị. Đang lúc cân nhắc, đã thấy điện hạ khoác bào đẩy cửa đi ra ngoài, ngay cả vạt áo cũng không chỉnh lại, cả người lạnh lẽo đi vòng đến Đan Như Uyển.
Mộ Tịch Dao đang ngủ say, mơ màng đột nhiên bị người khác ôm lấy, đầu nàng còn bị nhấc lên mạnh mẽ, cánh tay cũng bị hung hăng vuốt ve vài cái.
Khó khăn mở hai mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Tông Chính Lâm, trong con ngươi là một mảnh thâm u, dọa Mộ Tịch Dao run một cái, cả người tỉnh ngủ vài phần.
Nam nhân này định diễn “Ác quỷ lúc nửa đêm” hay sao? Tim Mộ Tịch Dao đập mạnh, nếu không nhớ rõ đây là đại boss, rất có thể sẽ tiện tay đánh hắn mấy phát.
“Điện hạ?” Giọng nói đượm vẻ buồn ngủ, hơi khàn .
Tông Chính Lâm không thèm để ý đến giọng nữ mềm mại đã lâu chưa được nghe, chỉ âm u chất vấn: “Nàng không biết bổn điện đã ngủ lại trong phòng của Trương thị hả?”
Mộ Tịch Dao nghe thấy vẻ bất mãn trong lời nói của hắn, ngây người trong chốc lát, tình huống gì đây? Suy nghĩ một chút, lập tức biến sắc, liền hồng vành mắt, rất là ủy khuất.
“Điện hạ, thiếp tuyệt không có ý quấy rầy ngài nghỉ ngơi. Nô tài Đan Như Uyển cũng không có gan làm trái ý chủ tử.”
Đầu óc Mộ Tịch Dao xoay chuyển cực nhanh, có người dám tính kế mình như thế, thật sự là muốn chết! Nửa đêm đoạt người là tối kị của hậu trạch, muốn hại nàng bị Tông Chính Lâm chán ghét mà vứt bỏ, thật sự là tính toán rất hay. Trong lúc nhất thời ánh mắt hung ác và nham hiểm.
Tông Chính Lâm nhìn sắc mặt Mộ Tịch Dao biến hóa, chỉ cảm thấy cơn tức trong người giảm bớt không ít.
Đầu óc của nữ nhân này có thể tử tế chút được không ? Không sợ thất sủng, ngược lại canh cánh trong lòng việc “đoạt người”, hắn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện này không thể trách Mộ Tịch Dao, nữ nhân này trong nháy mắt liền liên tưởng đến tình tiết kinh điển là tiểu thiếp của vị gia nào đó được sủng ái tính kế nửa đêm giở trò để đoạt người . Trong tiểu thuyết đều viết như thế còn gì. Vì vậy Mộ Tịch Dao phản ứng theo bản năng, cảm giác mình bị người khác gây phiền phức, khiến Tông Chính Lâm oán giận. Nếu không thì vào lúc nửa đêm hắn lại một thân lạnh lẽo đến chất vấn mình là vì sao?
Tông Chính Lâm nâng cằm nàng lên, mắt phượng đối diện với đôi mắt nàng.
“Nàng còn biết cả chuyện ”đoạt người” này?”
Mộ Tịch Dao cực kì ủy khuất nhưng vẫn gật đầu.
Đầu ngón tay Tông Chính Lâm dùng sức, bóp chiếc cằm dưới khéo léo tinh xảo của nàng, chậm rãi nói.
“Biết rõ bản điện ngủ với nữ nhân khác, nàng vẫn an tâm đi ngủ?” Giọng nói bộc lộ rõ vẻ nguy hiểm.
Mộ Tịch Dao ngây ngốc nhìn Tông Chính Lâm, sao lời này nghe kiểu gì cũng không được tự nhiên? Ngươi đi ngủ với nữ nhân khác, chẳng lẽ còn muốn ta biểu hiện ra sự thống khổ? Hắn đang chê mình quá yên phận sao?
Lục điện hạ nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, không thấy trả lời, cười hừ một tiếng: ”Thế nào? Chưa từng nghĩ đoạt người?” Ánh mắt hung ác nham hiểm sắc bén, khiến Mộ Tịch Dao run rẩy.
“Nhưng mà…” nàng bị nắm quai hàm hơi do dự, vẫn thử mở miệng, chẳng lẽ mình lý giải sai rồi?
“Chẳng phải điện hạ đã ám chỉ cho thiếp biết kỳ hạn cuối “tạm thời như nàng mong muốn” đã đến rồi?
Tông Chính Lâm suy nghĩ thật lâu, mới bừng tỉnh hiểu ra tâm tư của nữ nhân này. Thật là quá tốt, nữ nhân chủ động tránh né sủng ái như thế này , sợ rằng hậu viện của hắn cũng chỉ có một người thôi.
Trước kia một lòng một dạ nghĩ cách làm sao để nữ nhân hậu viện được an phận, bây giờ gặp phải một người còn an phận thành thật hơn hẳn so với mong muốn của hắn, lại còn là người mà hắn toàn tâm toàn ý thương nhớ, Tông Chính Lâm tự mỉa mai chính mình.
“Kiều kiều, nàng hiểu chuyện như vậy từ bao giờ?” Nói xong nhẹ nhàng vuốt gò má của nàng, ánh mắt dò xét một vòng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, mới buông nàng ra rồi tự cởi áo khoác ngoài.
Mộ Tịch Dao thấy Tông Chính Lâm lên giường, còn chưa hoàn hồn, đã bị hắnchặt chẽ ôm vào người.
“Kiều kiều, nàng quả thực khác người khác, bản điện rất nhẫn nại. Việc nâng thiếp, sau này sẽ thanh toán với nàng.”
Nói xong liền nhắm mắt, hô hấp từ từ chậm lại.
Đầu óc Mộ Tịch Dao vốn chưa thanh tỉnh, vốn còn rất mơ màng, bị Tông Chính Lâm hỏi lung tung một hồi, hoàn toàn không thăm dò ra điều gì . Cảm thấy người này mới có mấy ngày không gặp, sao lời nói càng ngày càng uyên thâm, nàng bắt đầu không còn sức ứng phó nữa.
Còn muốn tiếp tục suy nghĩ một chút, nhưng đầu óc lại mơ mơ màng màng, những lời vừa rồi cũng không nhớ kĩ. Không chống đỡ lại được sự ham ngủ của phụ nữ có thai, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
Đợi Mộ Tịch Dao chìm vào giấc ngủ, hai mắt Tông Chính Lâm mở ra, nhìn đỉnh đầu của nàng, chóp mũi còn vương hương khí của nàng. Ánh sáng trong mắt hắn mờ đi, một lần nữa kéo nàng ôm chặt vào trong ngực.
Không có ngoại lệ, Tông Chính Lâm hắn đã muốn, Mộ Tịch Dao đừng hòng chạy thoát.
Đầu óc nữ nhân này đúng là không dễ dùng, hắn cũng không cần hư hư thực thực với nàng nữa .
Ngày hôm sau Trương thị với sắc mặt tái nhợt đến Đan Như Uyển thỉnh an, lại phát hiện tinh thần của Mộ trắc phi cũng giống như nàng, cả người mệt mỏi tựa trên tháp mềm, thỉnh thoảng còn rất thanh tú mà ngáp vài cái.
Mộ Tịch Dao nhìn Trương thị mệt mỏi đến mức phải để cho nha hoàn đỡ, khẽ gật đầu.
Hôm qua Tông Chính Lâm thật là cầm thú. Chiêu tẩm Trương thị, đến nửa đêm không hiểu tại sao đánh úp bất ngờ, làm hại nàng tinh thần rất kém, chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó.
Thấy trong mắt Trương thị là nỗi sợ hãi bất an, Mộ Tịch Dao âm thầm phỏng đoán, lẽ nào cả đêm hôm qua Tông Chính Lâm đều quỷ dị như vậy? Thảo nào hôm nay Trương thị hoảng hốt đến thế. Ngay cả mình cũng nghĩ nam nhân kia khiến kẻ khác phát sợ, đừng nói đến thị thiếp chưa quen thuộc với Tông Chính Lâm.
Các nữ nhân còn lại ngồi ở phía dưới cũng không rảnh rỗi như Mộ Tịch Dao, ai cũng miên man suy nghĩ không thôi. Mọi người thấy Trương thị suy yếu không chịu nổi, chỉ ghen tị đến hai mắt đỏ lên, âm thầm túm chặt khăn lụa trong tay, trong lòng hận không thể cho nàng ta hai cái bạt tai. Giỏi cho một tiện tì, không biết ngầm câu dẫn điện hạ thế nào, còn có thể giữ người lại qua đêm.
Những nữ nhân này đều biết điện hạ qua đêm ở chỗ Trương thị, không hề biết hắn nửa đường rời đi vòng đến Đan Như Uyển.
Sắc mặt Đường Nghi Như càng trắng bệch, ngồi cũng không ngừng run rẩy. Không có cách nào đối mặt với sự thật Tông Chính Lâm chọn Trương thị mà bỏ qua mình.
Mộ Tịch Dao lười biếng ngủ gật, trong lúc lơ đãng quét qua, nháy mắt phát hiện sự khác thường của Đường thứ phi. Trong mắt Đường Nghi Như là nỗi đau đớn rõ nét, căn bản không có cách nào che giấu được, vẻ thương tâm gần chết lộ rõ ra ngoài.
Đời này Đường Nghi Như thế mà lại có tình với Tông Chính Lâm! Trong ngày thường cho dù che giấu tốt, một khi đối mặt với Tông Chính Lâm thì nàng ta không có cách nào che giấu, cảm tình luôn lộ rõ.
Mộ Tịch Dao cảm thấy mình gặp phải quỷ rồi. Đời trước Đường Nghi Như cứng cỏi biết bao? Đừng nói là một Trương thị, ngay cả đối mặt với cả hậu cung tràn ngập phi tần xinh đẹp, Đường Nghi Như cũng vững vàng thoải mái, tâm tư ẩn sâu, không lộ chút nào. Hôm nay người trước mặt nàng vẫn là một người đó sao?
Nhìn Đường Nghi Như bị người đỡ trở về Thư Oái Uyển, Mộ Tịch Dao cau mày, ngưng mắt thật lâu không nói gì.
Ý nghĩ của nàng đang hoàn toàn chạy theo Đường Nghi Như, một lòng một dạ nghiên cứu Đường Nghi Như kiếp trước và kiếp này.
Mà lại quên sạch câu nói cuối cùng của Tông Chính Lâm đêm qua.
Mặc Lan thấy chủ tử nhà mình chăm chú nhìn chằm chằm bóng lưng của Đường thứ phi,liền cảm thấy đau đầu chóng mặt.
Đây là lúc nào rồi, sao đầu óc chủ tử không thể suy nghĩ đến chính sự vậy? Điện hạ gọi tẩm Trương thị, chủ tử không hề có chút biểu hiện khác lạ nào, đây là làm sao?Đột nhiên trong đầu Mặc Lan hiện lên những suy đoán lần trước của mình, cả người chấn kinh, hinh hoàng không ngớt.
Từ ngày hôm đó, Tông Chính Lâm lại mỗi ngày đều ngủ lại Đan Nhược Uyển, không chỉ một đám người hầu hạ không nghĩ ra, ngay cả Mộ Tịch Dao cũng chẳng hiểu ra sao.
“Ám chỉ” bị thu hồi? Đây là có ý tiếp tục cái “Tạm thời” kia sao?
Danh Sách Chương: