Edit: Linh Sờ Tinh
“Rất mệt mỏi sao?” Tông Chính Lâm nửa ôm nửa bế, mang Mộ Tịch Dao trở lại Đan Như uyển.
“Cũng bình thường. Thai này ngoan hơn nhiều so với Thành Khánh”. Mộ Tịch Dao tựa vào lòng Tông Chính Lâm, khẽ vuốt bụng.
“Sau khi khai phủ, bản điện sẽ đi Thục Trung một chuyến. Đến lúc đó chỉ
sợ không về kịp lúc nàng sinh”. Tông Chính Lâm nhíu mày, rất lo lắng.
Lần trước khi Mộ Tịch Dao sinh có hắn trấn giữ bên cạnh, mọi sự đều tốt. Lần này trong phủ người đông phức tạp, còn có quân cờ mà An quốc công
phủ bố trí quấy phá. Hách Liên Mẫn Mẫn thì không có khả năng toàn tâm
toàn ý chiếu cố Mộ Tịch Dao. Do đó, thế lực của nàng đơn bạc, lại muốn
sinh sản, cực kỳ nguy hiểm.
“Lúc bản điện đi, đưa nàng về Mộ phủ nhé? Lúc đó chắc Mộ đại nhân đã đến Thịnh Kinh nhậm chức”.
“Không được. Nếu như An quốc công phủ muốn xuống tay, nếu thiếp rời khỏi phủ hoàng tử, bọn họ sẽ càng thêm không kiêng nể gì. Không bằng nói với mẫu phi, trước khi thiếp sinh nửa tháng, qua bên đó làm phiền một thời
gian?”
Tông Chính Lâm nhíu mày. Trong cung của Thục phi nhìn thì an toàn, nhưng thực ra trong tất cả các cung đều có kẻ nằm vùng. Nếu Quý phi nhân cơ
hội đó để ra tay, sẽ khó lòng phòng bị.
“Không ổn. Trong cung mẫu phi có tai mắt của Quý phi”.
Mộ Tịch Dao kinh ngạc. Tông Chính Lâm không nhổ nằm vùng đi? Chẳng lẽ muốn đánh ngược một ván?
Quý phi muốn âm thầm ra tay, vậy cũng phải xem có thể xếp đặt được không đã! Mộ Tịch Dao cười vô cùng giảo hoạt. Kéo người xuống nước, nàng rất
thích ý.
Chạng vạng, Tông Chính Lâm đến Thiền Như Uyển cùng Hách Liên Mẫn Mẫn
dùng cơm, hai người theo quy củ, nửa câu cũng không nói. Hách Liên Mẫn
Mẫn âm thầm lưu ý, thấy Tông Chính Lâm chỉ dùng một chút măng tươi, ngay cả canh giải nhiệt, một ngụm cũng không uống, thì thấy vô cùng sốt
ruột.
“Điện hạ, không hợp khẩu vị sao?” Nếu Tông Chính Lâm không quen đồ ăn Thiền Như Uyển, thì sẽ không ổn.
“Giờ ngọ có uống thêm ít canh, bây giờ đủ rồi”. Tông Chính Lâm dù sao
cũng là nam nhân, đối với lòng dạ nữ nhân cũng không hiểu biết. Hắn chỉ
để ý Mộ Tịch Dao, mà nàng thì có gì nói nấy, không thích thì bày sắc
mặt cho ngườixem, không cần hắn phải phỏng đoán. Hiện giờ ngồi đối diệnh hắn là Hách Liên Mẫn Mẫn , không phải là Mộ Tịch Dao không biết kiêng
kị, cảm thấy không dễ chịu, cũng chỉ có thể nén ở trong lòng.
Ở Đan Như Uyển ăn thư thái, uống thêm mấy ngụm canh? Ở chỗ nàng thì chỉ
gắp mấy đũa đã không muốn ăn. Hách Liên Mẫn Mẫn vốn tưởng mình có thể
khắc chế cảm xúc, giữ bình tĩnh. Nhưng khi chuyện tới trước mắt, mới
phát hiện mình đã tự đề cao mình. Rõ ràng là ở Thiền Như Uyển, khắp nơi
lại có bóng dáng nữ nhân kia! Cố nén bất bình trong lòng, Hách Liên Mẫn
Mẫn đứng dậy hầu hạ Tông Chính Lâm súc miệng rửa tay.
Hai người thu thập thỏa đáng, Hách Liên Mẫn Mẫn dâng trà, ngồi bên cạnh Tông Chính Lâm, muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì khó xử?”
Thần sắc của Hách Liên Mẫn Mẫn có thêm vài phần không được tự nhiên, cố
ra vẻ điềm tĩnh hỏi, “Điện hạ, hậu viện có phải an bài thị tẩm?”. Đây là chuyện mà tất cả chính thất phải hỏi, dù không muốn, không cam lòng
cũng phải nuốt vào, xin chỉ thị của phu quân.
Mắt phượng của Tông Chính Lâm khép hờ, nhìn nàng thấp thỏm không yên,
mới nhàn nhạt dặn dò. “Mồng một mười lăm sẽ ở phòng ngươi. Các ngày còn
lại, không cần để ý”. Mộ Tịch Dao kia còn đang ước gì mình bội ước buông tay. Há lại có thể cho nàng được như ý!
Hách Liên Mẫn Mẫn vốn chỉ nghĩ tuân thủ nghiêm chỉnh bổn phận chính
thất, quản lý hậu viện. Không ngờ được Tông Chính Lâm nhận lời, nhất
thời vui mừng xen lẫn.
Tông Chính Lâm nguyện ý tuân thủ quy củ của tổ tông, đã là chuyện cực kỳ hiếm có. Bên ngoài có lời đồn đãi, trong các vị hoàng tử, chỉ có Tứ
điện hạ là để ý mặt mũi Chính phi, mỗi tháng đều đúng hạn qua viện. Còn
các điên hạ khác nếu không phải chiêu tẩm sủng thiếp thì là ngủ với mỹ
cơ, làm gì có ai để chính phi vào mắt. Nếu nói lời bất kính, dù là đương kim thánh thượng, mồng một mười lăm cũng không hề nghỉ ngơi ở tẩm cung
của Thứ hậu. Nhưng mà tốt xấu gì cũng còn có chữ “Thứ” để lấp liếm, ngay cả quan lại khuyên can cũng không được.
“Thiếp tạ ơn điện hạ lo lắng”. Hách Liên Mẫn Mẫn cảm thấy yên lòng, động tình, chậm rãi dựa vào lòng Tông Chính Lâm.
Tông Chính Lâm thấy mắt nàng ửng đỏ, hiểu rõ là nàng tacảm động . Cảm
thán, đáng tiếc đây không phải suy nghĩ trong lòng hắn, cuối cũng cũng
chỉ là quan tâm bên ngoài. Nhẹ nhàng nắm bả vai nàng ta, đẩy dịch ra.
“Giữa phu thê, sao còn khách sáo”. Không thể nào tiêu thụ nổi ân tình của nàng ta.
Tông Chính Lâm đứng dậy nhìn đồng hồ nước, quay đầu dặn dò, “Thời gian
không còn sớm, bản điện đi thư phòng một chuyến, lát nữa sẽ trở lại”.
Hách Liên Mẫn Mẫn bị hắn đẩy ra, sự ấm áp trong lòng lập tức bị dội nước lạnh. Giương mắt nhìn bóng lưng hắn cao ngất biến mất ở ngoài cửa, nàng ta buông đầu, âm thầm cắn chặt răng.
Không thể nản chí, không có sự sủng ái, chỉ có danh nghĩ Chính phi, sẽ
vô cùng gian nan! Con đường này tuy khó, nhưng dù sao thời gian mới ngắn ngủi. Chỉ cần dẹp bỏ mọi chướng ngại cản đường, nàng không tin vĩnh
viễn không nắm được tâm của Tông Chính Lâm. Hôm nay tất cả mọi vấn đề
chỉ vì “phía trước mặt có Châu ngọc ” mà thôi!
Tông Chính Lâm ra khỏi chính phòng, cũng không đi thư phòng, mà đi được
nửa đường vòng lại, chỉ mấy hơi đã đến bên ngoài Đan Như Uyển.
Mộ Tịch Dao nhìn nam nhân đi nhanh đến, cười đứng dậy nghênh đón. Mới
tới gần, đã thấy mùi lư hương nhàn nhạt, lập tức hắt hơi không ngừng.
Lúc đầu Tông Chính Lâm không biết nguyên nhân, thấy nàng khó chịu, vội
vàng đi qua đỡ nàng ngồi xuống. Nào biết Mộ Tịch Dao chẳng những không
tốt hơn, mà nước mắt lưng tròng đẩy hắn ra, dùng sức trốn ra sau. Cuối
cùng thì toàn thần đỏ hồng, liều mạng gọi Triệu ma ma cùng Mặc Lan.
“Chủ tử!” Mặc Lan cả kinh, nâng nàng đến nhà tắm.
“Điện hạ, Trắc phi không hợp với các loại lá cây trong lư. Lần trước ở
trong cung Thục phi một lúc, trong lúc lỡ đãng ngửi chút mùi toàn thân
liền đỏ lên. Khi đó điện hạ còn ở trong quân doanh, nên chưa báo cho
người biết”. Triệu ma ma nhìn Tông Chính Lâm sắc mặt âm trầm, nhanh
chóng giải thích.
Tông Chính Lâm bị Mộ Tịch Dao đẩy ra đã không vui, lại nghe nói đến mùi, làm sao không rõ? Nhanh chóng cởi áo ngoài đến thiên điện tẩy rửa.
Lúc trở ra, Mộ Tịch Dao đã tốt hơn rất nhiều. Chỉ có cái mũi tinh xảo
đáng thương bị xoa thành đỏ rực, trên người đã khôi phục như lúc ban
đầu.
Nhìn lông mày Tông Chính Lâm nhíu chặt, Mộ Tịch Dao làm nũng kéo tay
hắn, bổ nhào vào lòng hắn, “Không sao. Tật xấu từ nhỏ, thiếp quên mất”.
Có thể quên mới lạ. Điều này không phải là do nàng có vấn đề,cũng không
phải thân thể có việc gì, mà là do hệ thần kinh của đời trước bị dị ứng. Cái loại bệnh kỳ quặc này, làm hại Mộ Tịch Dao , một kẻ chưa bao giờ
trải qua việc như vậy xém chút thì chửi cha chửi mẹ. Hiệu quả đan dược
sao lại kém như thế? Lấy những thứ khác bù lại thì không được hay sao
chứ?
Tuy rằng được đan dược bảo hộ sẽ không bị làm sao, chỉ hắt xì, da đỏ hồng, nhưng thật sự là không tốt lắm?
Tông Chính Lâm sờ đầu nàng, giận chó đánh mèo lên Hách Liên Mẫn Mẫn.
Trước kia từng nghe Tịch Dao nói nàng không thích phấn hương kém chất
lượng, thì ra thật sự không phải là cố ý từ chối. Trong lòng hắn bất mãn Mộ Tịch Dao giấu diếm việc này, hôn lên trán nàng.
“Hôm nay mệt mỏi, đi nghỉ sớm đi”. Ôm nàng vào phòng , sau đó lại đi ra dặn dò xử lý hậu quả.
“Mang áo ngoài hủy đi. Truyền lời cho Điền Phúc Sơn, đem các loại hương phấn lá cây đều liệt vào vật cấm”.
“Điện hạ, ngài không quay về sao?” Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm ôm, buồn bực hỏi.
“Còn khó chịu?” nghe nàng nói chuyện, giọng mũi rất nặng. Tông Chính Lâm đứng dậy muốn gọi ngư y.
Mộ Tịch Dao nhanh chóng ngăn trở, bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên bàn tay to của hắn, cam đoan một lát là tốt rồi.
Nghẹt mũi hắt xì lại phải thỉnh ngự y? Nàng gánh không nổi cái danh này đâu.
Tông Chính Lâm thấy tinh thần nàng khá tốt, mới yên tâm. Cởi áo, kéo nàng vào lòng, ôm chặt.
“Kiều Kiều của bản điện hạ đang chịu tội, tất nhiên phải quấn quýt không rời. Bản điện thương yêu, không đành lòng rời đi”. Tông Chính Lâm nói
có bài bản hẳn hoi, lấy cớ không trở về Thiền Như Uyển, tất cả là tại vì Mộ Tịch Dao yếu ớt.
Mộ Tịch Dao thấy trình độ Lục điện hạ trợn mắt nói dối lại tiến thêm một bậc, nàng cũng thấy bái phục. nam nhân này luôn muốn áp bức nàng bằng
mọi cách có thể, chỉ cái hắt xì đã thành cái cớ để hắn không phải đặt
chân vào hậu viện. Không cần nghĩ cũng biết, sắc mặt của Hách Liên Mẫn
Mẫn ngày mai sẽ như thế nào.
“Điện hạ, thiếp đã chịu tội rồi, ngày mai thỉnh an, sẽ không cần nhận sự xui xẻo do đắc tội chính phi chứ?” Hách Liên Mẫn Mẫn vào phủ làm nàng
rất ghét, nhất là việc sáng sớm phải đi thỉnh an. Quy củ cái quỷ gì chứ, sáng sớm không ngủ cho thoải mái , hội họp cái gì!
Tông Chính Lâm vùi đầu vào sau gáy nàng cười khẽ một tiếng. Việc mà Tiểu nữ nhân bất mãn Hách Liên Mẫn Mẫn nhất chính là do không được ngủ đủ
giấc.
“Kiều Kiều có cầu, bản điện hạ sẽ đáp ứng”.
Hai người ôm nhau ngủ trong phòng, Hách Liên Mẫn Mẫn ở Thiền Như Uyển tức đến muốn nổ tung đầu óc.
“Khởi bẩm Chính phi, điện hạ cho nô tài truyền lời lại, tối nay nghỉ ở chỗ Mộ Trắc phi, thỉnh Chính phi sớm nghỉ ngơi”.
“Ngoài ra, lư thảo bị liệt vào vật cấm trong phủ, không được trồng cũng không được sử dụng chế thành hương liệu”.
Nghĩ tới lời Điền Phúc Sơn vừa truyền đạt, Hách Liên Mẫn Mẫn buồn bực
đến ngực cũng đau. Thật là khinh người quá đáng! Mộ thị kia rõ ràng là
mượn chuyện này khiến cho nàng khó coi!
Ba ngày đầu tân hôn, dám đến phòng nàng kéo người đi, có còn biết quy củ hay không? Điện hạ rõ ràng đã nói sẽ quay lại, lại bị nàng ta đùa giỡn
lừa gạt qua bên đó!
Hách Liên Mẫn Mẫn nhìn những trang trí tân hôn trong phòng còn chưa bỏ
đi, cảm thấy hết sức chướng mắt. Ngày mai là ngày thứ ba, cũng là ngày
lại mặt, điện hạ đến giờ cũng chưa đề cập. Bây giờ người đã ngủ, chẳng
lẽ mình lại phải học những việc hạ lưu như là xông đến đoạt người hay
sao?
Lúc gả đến đây, bản thân còn tràn đầy khí thế, để trong nhà an tâm.
Không nghĩ tới mới chưa đến hai ngày, đã liên tục bị đả kích, ngài mai
phải nói với gia đình thế nào đây? Chẳng nhẽ nói với mẫu thân, nữ nhi
của người không có bản lĩnh, mới ngày thứ hai tân hôn đã không lưu được
điện hạ?
Danh Sách Chương: