Edit: Linh Sờ Tinh
Giám Chính cau mày, nhưng không thể không trả lời: “Hộ quốc trưởng công chúa điện hạ.”
“Đúng thế.” Mộ Tịch Dao gật đầu, ánh sáng trong đôi mắt đẹp càng thêm tỏa sáng.
“Năm Gia Hưng, Tần vương làm loạn, lén lút cấu kết với mười tám châu
khởi binh tạo phản. Lúc đó Thành Hoàng đế bệ hạ tuổi còn nhỏ, cục diện
triều đình rung chuyển. Trưởng công chúa xin xuất chinh giết giặc, vừa
đi là mất năm năm. Ba lần đại chiến trên sông Vị Thủy với Tần vương,
không một lần nào thất bại. Sau đó tự mình chém chết Tần vương từ trên
ngựa chiến ở Thanh Hải, đã tiêu diệt nghịch đảng, kết thúc ‘ Loạn Tĩnh
Tương”.
“Sau khi trưởng công chúa hồi triều, dâng trả binh phù, thong dong không màng chính sự. Chỉ phụ giúp Thành Hoàng đế an ủi lưu dân, thực hiện
chính sách dân chính mới. Đến năm Gia Hưng ba mươi bảy, Mạc Bắc liên thủ với các bộ tộc biên giới phía Tây đồng loạt khởi binh, Hoàng thượng và
Trưởng công chúa lại tự mình dẫn binh về hai ngả, ngự giá thân chinh.
Một năm sau, Hoàng thượng thắng lợi ở phía Tây khải hoàn về triều, sau
khi được tin Mạc Bắc đại thắng, vô cùng vui mừng. Sau đó còn ở Quang Võ
môn nghênh đón Trưởng công chúa hồi triều, thế nhưng chỉ chờ được cả một đoàn quân mặc đồ tang, rước theo một pho tượng cùng linh cửu trở về mà
thôi.”
Mộ Tịch Dao thở dài, tỏ vẻ tiếc hận.
Tất cả người trong đại điện đều rung động khi nghe Mộ Tịch Dao nhắc đến
đoạn lịch sử này, khi nghe nàng nói đến những sự tích của hộ quốc Trưởng công chúa, cũng thán phục không ngớt, cảm xúc vô cùng sâu sắc.
“Hộ quốc Trưởng công chúa điện hạ, là anh hào cái thế, anh linh tồn mãi.” Di thân vương cao giọng khen ngợi.
Mộ Tịch Dao cúi đầu tán thành. Sau khi nhìn quanh, lại đưa mắt nhìn thẳng vào quan Giám chính.
“Xin hỏi Cam đại nhân có biết lai lịch của Gia Hòa điện không?”
Chẳng lẽ nàng cho mời tông tộc đến đây chỉ vì lấy chút thể diện này đấy chứ?
“Việc này…” toàn thân Giám Chính chảy đầy mồ hôi, ấp a ấp úng không nói
được. Gia Hòa điện tồn tại đã rất lâu, làm sao hắn biết được lịch sử của nó? Chẳng lẽ có liên quan đến hộ quốc trưởng công chúa ư?”
“Đại nhân đọc đủ loại thi thư, lại khinh thường lịch sử, nhưng thiếp thì không dám cẩu thả.” Mộ Tịch Dao khinh bỉ liếc ông ta một cái, không
thèm nói nữa.
Sắc mặt Nguyên Thành đế vô cùng xấu. Quan tứ phẩm lại không thông thuộc
lịch sử, ngay cả một nữ quyến sống ở nội viện cũng không bằng?
Mộ Tịch Dao đưa tay trái lên cao, vạt tay áo rộng xẹt lên trên cao.
“Gia Hòa điện là tẩm cung mà Thành Đế bệ hạ khâm điểm ban thưởng cho Trưởng công chúa, trong đại điện còn treo tấm biển Sở Thư Gầy Kim Thể, do đích thân Thành đế bệ hạ đề.”
Nhòm Phi tần hậu cung đều cùng nhau nhìn lên, thì ra lai lịch của Gia Hòa điện lại sâu xa như vậy.
Thục phi nhìn Mộ Tịch Dao đang đứng ở giữa điện, vẻ mặt đầy khí phác mà
cũng vô cùng đoan trang, bỗng nhiên bừng tỉnh. Nha đầu này, thật khiến
bà khiếp sợ. Phần học thức sâu sắc này, đâu phải là một gia đình bình
thường có thể giáo dưỡng ra? Kể cả trong thế gia vọng tộc cũng chưa chắc có được mấy người bằng nàng.
Nỗi bất an trong lòng quý phi càng ngày càng lớn. Chỉ với thủ đoạn của
Mộ thị , hôm nay lại có thể cả vú lấp miệng em như thế, nàng ta sẽ không vô duyên vô cớ mà nhắc đến chuyện này. Hơn nữa chỉ với phần học vấn
kiến thức như thế này, sao có thể nói những lời vô ích?
Mộ Tịch Dao không thèm quan tâm đến phản ứng của những người khác, tiếp
tục nói, “Trưởng công chúa tử trận sa trường, Hoàng đế đau lòng, làm lễ
tế trong Gia Hòa điện đến ba tháng mới thôi. Sau khi xây dựng và sửa
chữa lại tẩm cung, tất cả các lễ tế cầu phúc cho tôn thất đều được cử
hành ở Gia Hòa điện. Cho đến bây giờ điều đó đã trở thành lễ chế của
hoàng tộc, từ lúc đó cho đến tận hôm nay.”
Mộ Tịch Dao quay đầu lại, hai mắt nhìn thẳng vào Giám chính của Tư thiên giám, lớn tiếng chất vấn, “Cam đại nhân có biết ngày sinh tháng đẻ của
Hộ quốc trưởng công chúa, mệnh số của người như thế nào không?”
Cam đại nhân bị khí thế của nàng làm cho nhũn ra đứng không vững, liên tục đưa tay lau mồ hồi.
“Xem ra Giám Chính đại nhân hoàn toàn không biết rồi. Vậy làm phiền Chưởng quản Thái sử cục là Lệnh đại nhân nói rõ vậy.”
Chưởng Lệnh thấy Nguyên Thành đế vuốt cằm, đứng dậy bẩm báo.
Hình bộ thượng thư nghe Thái sử cục Chưởng Lệnh nói ra bát tự của Trưởng công chúa thì không hiểu gì hết.
“Thứ cho thần ngu muội, có vẻ như những gì trắc phi đang nói không có liên hệ gì với vụ án này cả.”
“Đại nhân lầm rồi, rất có liên hệ là khác.” Mộ Tịch Dao lắc đầu.
“Cách tính Lịch của Đại Ngụy đã thay đổi ba lần, lần gần đây nhất là hơn bảy mươi năm trước , vào năm Sùng Đức. Mà vừa rồi bát tự của Trưởng
công chúa mà Chưởng Lệnh đại nhân nói là bát tự ghi trong sách sử. Thỉnh cầu Giám chính Khâm thiên giám đại nhân dùng lịch mới để tính toán lại, sau đó báo lên.”
Giám chính Khâm thiên giám nhận lệnh, bắt đầu tính toán. Cuối cùng còn
chưa viết được chữ nào, tay cầm bút đã run rẩy kịch liệt, sắc mặt trắng
bệch. Để tờ giấy tuyên thành sang một bên, tính lại một lần nữa. Tính đi tính lại thêm mấy lần, xác định là không có nhầm lẫn.
Ngẩng đầu nhìn nữ tử đang đứng giữa điện, thần sắc vô xùng phức tạp.
Hình bộ thượng thư thấy sắc mặt ông ta lạ, đưa tay cầm lấy tờ giấy vừa
bị bỏ sang một bên kia. Vừa nhìn rõ liền kinh hãi, vẻ kinh hoàng hiện
lên trong mắt.
“Đây… cái này…”
Nguyên Thành đề thấy biểu hiện kì lạ của hai người, lại chậm chạp không trả lời, lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc là thế nào?”
Giám chính Khâm thiên giám hít một hơi thật sâu, quỳ rạp xuống, “Ngày
sinh tháng đẻ của Hộ quốc Trưởng công chúa: là ngày quý dậu tháng giáp
ngọ.”
Rầm một tiếng, chỉ thấy Cam đại nhân lùi mấy bước, sợ hãi ngã xuống đất.
“Không thể nào, không thể có việc đó, làm sao lại có thể như thế? Trên đời sao lại có việc trùng hợp như vậy?”
“Đây là, đây rõ ràng là..” Thái hậu không tin nhìn Nguyên Thành đế.
Sắc mặt Nguyên Thành đế trở nên lạnh lẽo vô cùng, nhìn kẻ đang quỳ sụp cứng đơ ở đó, vô cùng tức giận.
“Cam đại nhân, hôm nay ngài đang ở trong điện Gia Hòa, ngài có dám ngẩng đầu nhìn vào ngự bút của Thành Hoàng đế, nói lại một lần nữa số mệnh
của thiếp không ?”
Giám Chính đã sợ đến lạnh run người, mặt không còn chút máu.
“ Cách tính mệnh số ở Đại Ngụy, là lấy cách đếm Chu thiên tinh làm cơ
sở, ngày sinh tháng đẻ chỉ là phụ. Thiếp và Hộ quốc Trưởng công chúa
điện hạ, vừa khéo, có bát tự hoàn toàn giống nhau. Nếu mệnh số của thiếp và Liễu phi khắc nhau, là điềm đại hung đối với hoàng thất. Như thế
thì, có phải là nói dù mệnh số của thiếp giống hệt với Hộ quốc Trưởng
công chúa điện hạ, cũng trở thành tội nhân của Đại Ngụy ư!”
Mộ Tịch Dao chỉ tay vào kẻ tiể nhân đã ngã sạp trên mặt đất, giọng nói
sắc bén, từng tiếng từng tiếng rõ ràng rơi vào tai mọi người.
“Cái gì!” mọi người kinh sợ kêu lên, ánh mắt đều dại ra.
Toàn thân Đức phi run lên, liếc nhìn sang đã thấy sắc mặt của Quý phi nương nương cực kỳ khó coi.
Tội danh này đủ để tru di cửu tộc, là loại tội lớn nhất. Dám làm nhục Họ quốc công chúa, người đã chết trận nơi Mạc Bắc, từ trước đến nay cả Đại ngụy chưa có ai dám làm điều này cả.
Hai tay Hách Liên Mẫn Mẫn xoắn vào nhau, nhìn người đang hào hùng nói năng lưu loát mà sắc bén giữa đại điện kia.
Trường hợp hung hiểm đến như vậy mà nàng ta cũng có thể thong dong xoay
người sao? Có thanh danh của Hộ quốc Trưởng công chúa, còn ai dám động
đến mệnh số của nàng ta nữa chứ?
Lúc này Mộ Tịch Dao bắt đầu phản đòn, tấn công mạnh mẽ . Lời nói nhanh
nhẹn, thần sắc nghiêm nghị, trong giọng nói có phần giận dữ.
“Chiến sự Mạn Bắc đã sắp diễn ra, ngươi lại công khai dám bôi nhọ Hộ
quốc Trưởng công chúa, người đã dùng máu nhuộm sa trường, táng hồn nơi
đại mạc, thật đáng tội chết! Nếu Thành Hoàng đế ở trên trời có linh
thiêng, biết được nịnh thần ở hậu thế vũ nhục Trưởng công chúa mà người
đích thân phong cho hai chữ “Hộ quốc”, ngươi còn có mặt mũi để bái tông
miếu sao?”
Nguyên Thành đế nghe Mộ Tịch Dao nói xong thì sắc mặt tái xanh. Chiến sự Mạc Bắc đang khẩn cấp, sao có thể làm chuyện đáng hổ thẹn với công tích của tổ tiên chứ? Vào thời khắc quan tọng này mà lại có kẻ gian quấy
phá, tội không thể tha thứ!
Mộ Tịch Dao khí thế bừng bừng, thừa thắng truy hỏi.
“Thượng thư đại nhân, không phải án này đã quá rõ ràng rồi sao, còn không tuyên án đi?”
“Phải trừng phạt thật nghiêm khắc theo đúng luật định!” Nguyên Thành đế đập bàn.
Di thân vương thì càng tức giận hơn nữa. “Bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, diễu phố rồi chém đầu!”
Hình phạt với tội này cực kỳ nghiêm khắc. Người Đại Ngụy xem trọng nhân
nghĩa lễ hiếu hơn cả xuất thân dòng họ. Kẻ nghèo cũng có thể một bước
lên mây. Nhưng nếu có thanh danh bất nhân bất hiếu, không chỉ không có
chỗ đặt chân, mà thậm chí còn không được vào từ đường.
“Giám chính Tư thiên giám Cam Phó Vi, trong vụ án của Liễu phi, làm nhục hiền nhân đã khuất, mưu hại Hoàng thân quốc thích của Hoàng tộc, chứng
cứ đã rõ, kết án tru di cửu tộc, xóa tên dòng họ Cam.”
Hình bộ thượng thư phán quyết xong, Cam Phó Vi kêu thảm một tiếng, ngất ngay tại chỗ.
Mọi người sợ hãi than thầm, nỗi kinh hoàng còn chưa qua, vẫn chưa kịp hoàn hồn, Mộ Tịch Dao đã tiếp tục.
“Đại nhân!” Mộ Tịch Dao giận dữ đứng dậy, một tay đỡ thắt lưng, nhìn
thằng vào mắt hắn, “Nếu đã làm rõ Cam Phó Vi có tội mưu hại, như vậy
thiếp hoài nghi vụ án này có liên quan rất lớn, kẻ đứng sau bụng dạ khó
lường, mưu đồ ảnh hưởng đến ngôi vị của Đại Ngụy!”
Đừng tưởng rằng chết một cẩu quan tứ phẩm là có thể an toàn rút lui! Mộ
Tịch Dao đảo mắt qua trái , lời nói sắc bén, khí thế hùng hồn.
“Thiếp mặc dù nông cạn, cũng biết được ngày sinh tháng đẻ là thứ vô cùng tư mật. Cam Phó Vi từ đâu mà biết được bát tự trong hoàng tộc? Chẳng lẽ là lén theo dõi từ đường. Vụ án mưu hại này. Mà phu quân của thiếp, Lục điện hạ cũng bị liên lụy, đây rõ ràng là vũ nhục Hoàng tộc. Liễu phi bị hôn mê, đương nhiên trong đó có điều khuất tất, rõ ràng là mưu hại cung phi. Gần đây lại có lời đồn đại nổi lên khắp nơi, bịa đặt dối trá, đây
là âm mưu lung lạc ngu muội dân chúng. Chiến sự Mạc Bắc sắp diễn ra, lại vũ nhục hiền nhân tiên tổ, đây là việc xấu ảnh hưởng đến nền tảng quốc
gia. Một vụ án lớn như vậy lẽ nào Thượng Thư đại nhân lại không dâng tấu lên thỉnh cầu để được tra rõ hay sao?”
Giọng nói Mộ Tịch Dao lạng lùng, liên tiếp dồn ép, càng nói sắc mặt Hình bộ thượng thư càng trở nên căng thẳng.
Một vụ án Liễu phi ngất xỉu lại biến thành trọng án ảnh hưởng đến nền tảng quốc gia?
Di thân vương ngồi một bên xem, thấy khí thế nghiêm nghị của nàng, lời lẽ chuẩn xác, vỗ án trầm trồ khen ngợi.
“Tốt! Giỏi cho một Mộ thị. Đối mặt với sinh tử, không sợ hãi. Bình tĩnh tự nhiên, nhìn rõ mọi chuyện. Án này quả nhiên là phải có trong ngoài
cấu kết, tính kế thâm sâu. Hôm nay bản vương cũng sẽ lôi cái thân tàn
này ngồi đây, chờ cho được thẩm án!”
“Hoàng thượng!”
“Hoàng thúc không cần nhiều lời, việc này trẫm nhất định sẽ tự mình tra
rõ, nghiêm trị không tha.” Không đợi Di thân vương nói xong, Nguyên
Thành đế đã tỏ thái độ trước.
Bỏ đi sự nghi ngờ về số mệnh, Nguyên Thành đế liền thấy rõ ràng vụ án
này là hậu cung và triều đình đã cấu kết với nhau. Chuyện này đã phạm
vào tối kỵ của đế vương, tội không thể tha thứ.
“Tội nhân Cam Phó Vi giải xuống giao cho hình bộ thẩm tra. Bắt giam tất
cả người trong Cam phủ, dẫn đi diễu phố thị chúng, sau đó trảm tại ngọ
môn. Toàn bộ cung nhân trong cung của Liễu phi đều bắt giam chờ hình bộ
thẩm tra, không cho phép bất cứ kẻ nào thăm hỏi. Vụ án này giao cho Hình bộ toàn quyền thẩm tra, sai Giám sát tư giám án.”
“Từ hôm nay, mọi người trong hạu cung không được tự tiện đi lại. Lệnh
cho thống lĩnh thị vệ Kỷ Hoài An phái người trông coi, được toàn quyền
tra hỏi. Đợi thẩm tra xong án này, sẽ định đoạt tiếp.”
Lần này Nguyên Thành đế đã thật sự bị chọc tức giận. Dám gây chiến ngay
dưới mí mắt hắn, lấy mệnh số làm trò. Lại còn làm nhục Hộ quốc trưởng
công chúa, nếu hắn không thể nghiêm tra trừng phạt, sao có thể tránh
được thị phi , sao tránh khỏi tiếng hôn quân? Sau này khi hắn trăm tuổi, làm sao đối mặt được với liệt tổ liệt tông?
Thái hậu vẫn ngồi im lặng, thần sắc trầm ngâm. Lần này không chỉ mất hết mặt mũi, còn suýt nữa bị kẻ khác lợi dụng tính kế. Đây rõ ràng là muốn
phá hủy hết thanh danh công đức của bà mà, làm cho bà phải đeo nghiệp
chướng trên lưng?
“Dám cả gan làm việc vô sỉ, lôi ra ngọ môn chém đầu!” Kim thái hậu đã
lâu không quản việc trong cung, hôm nay lửa giận công tâm, cảm thấy mình bị kẻ khác xem thường.
Theo khẩu dụ của ba người, vụ án Liễu phi hôn mê, dính dáng đến mệnh số
của Mộ Tịch Dao, đã tra ra manh mối, chứng minh Mộ thị bị oan ức.
Tông Chính Lâm nghiêm nghị, mắt phượng trong trẻo. Ánh mắt nóng như lửa
dừng lại ở giữa điện, chiếu thẳng vào nữ tử đang ngẩng đầu ngạo nghễ kia không có cách nào rời đi.
Danh Sách Chương: