Mục lục
Sủng Phi - Triêm Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Linh​
Trên Thái Hoà điện, một đám triều thần ai cũng mang bộ dạng cụp mắt phục tùng .
Nguyên Thành hoàng đế vừa ở trên triều đình phát hỏa. Tuần phủ Thanh Châu là Quách Kiến Bình bị mất chức , đợi tra xét, tổng binh Tống Ngọc tạm thời cách chức, giao cho Hình bộ thẩm tra. Còn lại tất cả những người có liên quan đều bị bắt giữ, chờ thẩm án. Lại giao trách nhiệm cho Lại bộ thượng thư trong ba ngày phải dâng tấu đề cử người giữ chức tuần phủ mới. Từ trước tới nay Nguyên Thành hoàng đế làm việc lúc nào cũng mạnh mẽ vang dội, lần này cũng không ngoại lệ.
Sau khi bãi triều, Nguyên Thành hoàng đế yên lặng quan sát chúng hoàng tử nhưng không tìm ra dấu vết. Chỉ thấy con lớn nhất là Tông Chính Thuần đang cùng thái tử Tông Chính Huy vẻ ngoài mặt vô cùng hòa thuận, huynh hỏi đệ đáp một cách cung kính. Lục hoàng tử Tông Chính Lâm vẫn là một trương mặt lạnh lùng đối mặt với lời khen ngợi của chúng thần tử, chỉ gật đầu , thái độ hơi có chút không kiên nhẫn. Mà ngũ hoàng tử Tông Chính Minh lại tươi cười ôn hòa, thậm chí còn có phong phạm ứng đối một đám người. Hoàng đế theo bước dẫn đường của tổng quản thái giám Cố Tráng Đức đi về phía ngự thư phòng, chỉ có đáy mắt đen thui không rõ cảm xúc.
Biến cố trên triều, thực đã đánh cho các bên một cú trở tay không kịp. Nhưng thực tế đúng là ba đào gợn sóng,tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào mấy chức quan béo bở đang chọn người bổ nhiệm kia, xem xét làm thế nào mới thu xếp thuộc hạ tâm phúc của bản thân vào đó.
Tông Chính Lâm trước sau như một tỏ ra chuyện này không liên quan đến mình, thật lãnh đạm, toàn bộ thần sắc đều biểu hiện thái độ không kiên nhẫn khi bị dây dưa vào việc kia, người không biết còn tưởng rằng đại án ở Thanh Châu không liên quan đến hắn. Trên thực tế, từ trước khi Thái tử phân phó làm việc này Tông Chính Lâm sớm đã có chủ ý tới Thanh Châu, sau này cũng chỉ là không một dấu vết mượn nước đẩy thuyền, những gì nên an bày thì sớm đã chuẩn bị từng bước một cách thỏa đáng. Sau này, các vị huynh trưởng tốt của hắn nhất định sẽ phân tranh cao thấp dù sáng hay tối, người của các bên cũng sẽ thường xuyên hoạt động. Mà hắn, sẽ ở trong trận tranh đấu này, được bọn họ tự tay đẩy lên một bước, cái chức tuần phủ kia không xa cũng sẽ thu vào trong túi thôi. Việc này rất kín đáo, ngay cả thị vệ Vệ Chân cũng không biết chuyện. Có thể thấy không thể khinh thường những lực lượng bí mật âm thầm trên tay của Tông Chính Lâm.

Thái tử mặc dù lớn tuổi hơn Tông Chính Lâm, đáng tiếc ham mê rộng lớn, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, thuở nhỏ đã được lập làm người kế vị quân vương, cho tới nay luôn vênh mặt hất hàm sai khiến huynh đệ nhà mình, coi mình hơn người. Rất nhiều chuyện cảm thấy đó là đương nhiên, ỷ vào việc được Nguyên Thành hoàng đế sủng ái thiên vị, âm thầm làm không ít việc không hợp quy củ. Đối với lục đệ Tông Chính Lâm này, một bên thì mượn sức, một bên lại phòng bị, nhưng trong lòng lại cảm thấy lão Lục là người khô khan, không biết nhân tình thế thái, thực nhìn không ưa mắt. Nhưng hắn không vì thế mà cảm thấy Tông Chính Lâm không có sức uy hiếp, chỉ cần là hoàng tử lớn lên trong hoàng cung, không ai đơn giản , cho nên người người đều phải đề phòng. Không nói đến lục đệ Tông Chính Lâm ngày thường làm vẻ ta đây, mặc dù là ngụy trang thế nào đi nữa, đến cùng căn cơ yếu, tư lịch cạn, chỉ dựa vào mình hắn, muốn xoay người là không thể. Hiện thời kẻ địch đứng đầu, vẫn là đại hoàng tử Tông Chính Thuần! gia tộc mẫu phi của Đại hoàng tử, tức nhà mẹ đẻ Lí quý phi là vọng tộc trăm năm, ngoại tổ phụ của Tông Chính Thuần là An Quốc Công, cậu hắn lại là thống lĩnh hộ quân, trợ lực không thể nói là không lớn.
Lần này mượn chuyện Tuần phủ Thanh Châu, đánh Tông Chính Thuần một cú, chẳng qua chỉ có thể coi đó là tiền lãi. Còn rất nhiều khoản nợ, thời gian còn nhiều ta từng khoản từng khoản tính với hắn !
Lại nói Thanh Châu bên này, Mộ Tịch Dao cũng không nhàn rỗi. Nàng tuy là nữ tử nội viện, các lộ tin tức bị hạn chế, nhưng thường có thể ở trước buổi cơm chiều, nghe Mộ lão gia và Vu thị nói chuyện phiếm, cũng nắm được đôi câu ba lời. Hôm nay lại nghe Mộ Kính Châm báo cho Vu thị biết, mấy ngày nữa sẽ không dùng cơm chiều trong phủ, bởi vì Ngũ hoàng tử vài ngày nữa sẽ đến Cẩm Châu làm việc, trên đường đi qua Thanh Châu sẽ lưu lại hai ngày. Ba chữ "Ngũ hoàng tử" vừa thốt ra, là tên một người, bỗng nhảy vào trong óc: Đệ Ngũ Dật Triều! !
Đệ Ngũ Dật Triều, người này là kẻ đại tài! Mưu tính sâu xa, tài trí gần như yêu quái. Phàm không phải mưu sĩ không thể cùng hắn tranh đua! Sư phụ là danh sĩ đệ nhất Mục Xa Chân, có khát vọng báo đời, nhưng lại vô tình với khoa cử, lại rất có khí khái, chỉ chậm rãi đợi minh chủ. Còn một điều nổi tiếng tương đương với mưu trí của Đệ Ngũ Dật Triều đó là, người này ái thê như mạng. Cho dù thê tử lúc còn ở khuê phòng ( tức là chưa gả đi) bị người làm hại, không dễ sinh dưỡng, chỉ sinh một nữ nhi , Đệ Ngũ Dật Triều cũng không thèm để ý, thậm chí cãi lại mệnh của mẫu thân, thề không nạp thiếp. Không muốn thê tử ở nhà chịu chỉ trích của mẫu thân, hàng năm đều ở bên ngoài cùng thê nhi, cả đời cũng chỉ có nhất thê nhất nữ.
Kiếp trước thê nữ của Đệ Ngũ Dật Triều, từng ở bên ngoài Pháp Hoa Tự của thành Thanh Châu, ngộ phải tên hoàn khố dây dưa. Đúng lúc gặp được Tông Chính Minh đi qua, ra tay giúp đỡ. Buổi chiều hôm đó Đệ Ngũ Dật Triều liền dâng bái thiếp, tới cửa nói lời cảm tạ. Lại cùng Ngũ hoàng tử tâm tình thâu đêm mới rời đi. Sau đó hai người này kết bạn. Tông Chính Minh hồi kinh, nhiều lần viết thư tỏ vẻ ngưỡng mộ tài hoa, muốn mời làm phụ tá. Đệ Ngũ Dật Triều thấy Tông Chính Minh làm người đoan chính, chiêu hiền đãi sĩ, khiêm tốn nhân nghĩa, luôn có chính kiến. Ông cảm thấy người này mặc dù vô tài làm thánh chủ, nhưng cũng có tiềm chất minh quân. Lại cảm niệm ân nghĩa của hắn đối với thê nữ, đồng ý tự nguyện nhập phủ, vì hắn mưu toan. Tông Chính Minh có được sự giúp ích này, trong quá trình tranh đoạt sau này, nhiều phen có được ưu việt. Hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay, mượn tay Bát hoàng tử Tông Chính Hàm, một cú khiến bè đảng Thái tử bị thương nặng, cũng thành công giá họa cho Đại hoàng tử tội danh lòng không thần phục, chọc Nguyên Thành hoàng đế nổi giận, phế danh hiệu An Vương của Đại hoàng tử, cả đời cấm túc tại Thịnh Kinh. Có được biến đổi kinh thiên đến vậy, phải kể đến công sâu của Đệ Ngũ Dật Triều.
Cũng không ngờ rằng trong phủ Ngũ hoàng tử có tiểu nhân khó chịu khi ông được trọng dụng, lo sợ ảnh hưởng lợi ích bản thân, sau nhiều lần mưu tính, khiến người xúi giục sủng phi của Ngũ hoàng tử sử dụng mấy kế nơi hậu viện, tại yến hội trong phủ, liên hợp với các quý nữ nhân trong kinh, khắp nơi cô lập thê nữ của Đệ Ngũ Dật Triều, đối với hai người bọn họ minh trào ám phúng ( có trào phúng trước mặt, có chỉ trỏ sau lưng), nói những lời không chịu nổi. Lại ám chỉ thê tử của ông không hiền đức, rõ ràng là hồ mị tử ( hồ ly tinh) chuyển thế. Cho dù hai người bọn họ có tâm né tránh, cũng không né tránh nổi thị phi. Người ở sau lưng âm thầm hạ thủ, ấu nữ của Đệ Ngũ Dật Triều bị thứ nữ của Ngũ hoàng tử lỡ tay đẩy vào hồ nước, bệnh nặng một hồi. Đệ Ngũ Dật Triều là người vô cùng bao che khuyết điểm người bên cạnh, ái thê và ấu nữ chính là vảy rồng không thể đụng vào của ông ta! Một người khôn khéo như ông, sao lại không đoán ra ẩn tình bên trong, cũng không đồng ý để thê tử ấu nữ của bản thân chịu nửa phần ủy khuất. Thi triển thủ đoạn, cùng thê nữ bình yên rời đi, toàn thân rời khỏi vòng danh vọng an toàn, cũng không tái nhậm chức. Mộ Tịch Dao hoài nghi, những uẩn khúc bên trong chắc phải có dấu vết của Lục hoàng tử Tông Chính Lâm.

Đã nhớ tới việc này, liền tuyệt đối không thể để lỡ mất Đệ Ngũ Dật Triều. Cẩn thận thẩm tra thời gian, đúng là tháng này, Đệ Ngũ Dật Triều và gia quyến đến Thanh Châu bái phỏng bằng hữu. Ngày mười sáu, thê nữ hắn sẽ đến Pháp Hoa Tự ngoài thành dâng hương ước nguyện.
Mộ Tịch Dao mới về đến Ánh Thủy Hiên, liền kêu Huệ Lan phân phó truyền một người tới gặp.
Nửa nén hương sau, đã thấy một thiếu niên cao lớn bước nhanh tới, mới đứng vững, liền cung kính thi lễ với Mộ Tịch Dao. Người này ánh mắt thanh minh, dáng người to lớn, bước chân trầm ổn, vừa nhìn liền biết là người học võ.
Người này là Triệu Thanh con trai của Triệu Vân hộ vệ bên người của Mộ Kính Châm, năm nay hai mươi mốt tuổi. Bình thường khi Mộ Tịch Dao ra ngoài, đều là Triệu Thanh làm hộ vệ theo cùng. Mộ Kính Châm rõ ràng là đem Triệu Thanh cho Mộ Tịch Dao, cũng xem như là một nửa người của Ánh Thủy Hiên. Mộ Tịch Dao coi trọng Triệu Thanh, mỗi lần xuất hành đều để hắn tùy thị, trong ngày thường có cần, cũng phân phó hắn ra ngoài làm việc. Trải qua một năm quan sát, phát hiện hắn làm người trung thực, làm việc giỏi giang, ý nghĩ linh hoạt, không chỉ biết võ, còn biết chữ, đương nhiên có thể dùng. Lần này tìm hắn, đó là một đại sự.
"Lần này gọi ngươi, là có một chuyện, cần ngươi đi làm." Mộ Tịch Dao hiếm khi lại ngồi đoan chính đến thế, vẻ mặt nghiêm cẩn, có chút nghiêm túc. Lại phân phó hầu hạ nha hoàn toàn bộ lui ra.

Đây là lần đầu Triệu Thanh thấy nhị tiểu thư thận trọng giao đãi như thế, lập tức càng lấy lại mười phần tinh thần, cẩn thận lắng nghe .
Mộ Tịch Dao lại : "Lần này sự tình trọng đại, mặc dù là đại nhân hỏi đến, cũng không thể nói. Trừ ta ra, chuyện này chỉ có thể để trong tai một người thôi! Ngươi có làm được không?" Cái gì là "Chỉ có thể để trong tai một người " ? Đó là nói, ngoài Mộ Tịch Dao ra, chỉ có thể một mình Triệu Thanh biết được.
Hơi do dự một lát, hắn đánh bạo nhìn về phía Mộ Tịch Dao, lúc sau liền cúi đầu khom người: "Triệu Thanh sẽ đem hết khả năng." Dám trả lời như vậy, hắn cũng không hề lo lắng qua. Từ khi Mộ đại nhân để hắn đi theo nhị tiểu thư tới nay, tuy rằng còn chưa được hai năm, nhưng hắn là người thông minh, tự nhiên nhìn ra được một ít manh mối. Trong ngày thường ở Ánh thủy hiên, nhị tiểu thư làm việc liền khác hẳn vẻ nhu thuận nghịch ngợm trước mặt cha mẹ. Chỉ nhìn nàng tuy còn nhỏ tuổi đã có thể đem sân viện của bản thân ý đến giọt nước không rỉ, là biết nhất định không phải là dạng người thiên chân vô tà, không biết thế sự như thế. Thậm chí có đôi khi Triệu Thanh cảm thấy, bản thân không nhìn rõ vị nhị tiểu thư tuổi mụ chưa quá mười ba này, giống như bản thân hắn nhìn thấy chính là một loại biểu tượng. Thường ngày nhị tiểu thư an bày mọi việc trong viện, tựa hồ như cũng chẳng phải hưng trí cho phép, phảng phất là có chút liên hệ nào đó, nhưng mà hắn không cách nào nhìn thấy. Ngay cả loại ý tưởng kỳ quái này, Triệu Thanh cũng không có cùng bất luận kẻ nào đề cập qua, chỉ một lòng làm chuyện được giao. Đây cũng là một trong những lý do vì sao Mộ Tịch Dao trước sau cũng chỉ trọng dụng tin tưởng mình hắn.
"Ngày mười sáu tháng này, ta sẽ đi pháp hoa tự..." Cứ thế, Mộ Tịch Dao chậm rãi báo cho Triệu Thanh biết phải chuẩn bị những gì, không gì không có, kín đáo phi thường.
Triệu Thanh càng nghe sắc mặt càng quái dị, nhưng chung quy cũng không có hỏi, chỉ yên lặng ghi nhớ, hành lễ lui ra.
Ngày mười sáu, thời tiết trong, ánh nắng đầu mùa đông ấm áp, khiến cho người ta tâm tình sung sướng.
Mộ Tịch Dao mang theo một đoàn nha hoàn hộ vệ, cáo biệt Vu thị, liền ngồi lên xe ngựa đi Pháp Hoa Tự.

Hôm nay Mộ Tịch Dao cố ý trang điểm, che lấp dáng vẻ xinh đẹp lười nhác ngày thường, ra dáng đúng vẻ đại gia tiểu thư, quan gia quý nữ. Tất cả đều sử dụng những thứ tốt nhất Thanh Châu, ngay cả áo khoác cũng là gấm đỏ nhạt viền sắc, huân hương trên người đều là danh phẩm mới “Đinh chỉ” nổi tiếng của hương quán. Phía sau xe ngựa, các nha hoàn cũng ăn mặc chỉnh tề, đều là một hàng hào phóng thỏa đáng, tươi sống mà không phô trương. Thị vệ cũng đều là tinh tế tuyển chọn, cao lớn cường tráng, tất cả hộ vệ đều mặc một thân y phục màu xanh sậm, rất có tinh thần. Triệu Thanh càng toả sang.
Đến chân núi Pháp Hoa Tự , Mộ Tịch Dao xuống xe ngựa, thần sắc điều chỉnh một chút, một bộ dáng đúng là đến dâng hương hứa nguyện, hy vọng khẩn cầu Phật Tổ che chở, bảo hộ toàn gia trôi chảy an khang .
Là người duy nhất biết rõ sự tình , Triệu Thanh đi theo phía sau đám nữ quyến, chăm chú nhìn nhị tiểu thư nhà mình, trên mặt nàng hết sức thành kính, biểu cảm thánh khiết đoan trang, đúng là chịu đựng thật sự là rất vất vả.
Đến cửa chùa, Mộ Tịch Dao chỉ để lại nha hoàn đi theo, còn thị vệ đều ở bên ngoài. Sau khi đi vào, tất nhiên là dâng hương, cầu nguyện, bốc xăm xem hung cát, lại kêu Huệ Lan đi dâng tiền dầu hương, mọi việc cứ thế lần lượt mà làm. Buổi trưa lại ở trong tự dùng cơm bố thí, nghỉ tạm một chút, mới ước tính canh giờ, dẫn người rời đi.
Triệu thanh ở cửa liếc mắt một cái liền thấy nhị tiểu thư nhà mình đi ra, vội tiếp đón mọi người, chậm rãi xuống núi hồi phủ. Trong lòng cũng rất là tò mò, nhị tiểu thư hao hết tâm tư như vậy, an bày hết thảy, đến cùng là vì aim à bày bố? ? Huống chi ở trên quan đạo, bản thân nghe lệnh đã an bày hai tên côn đồ vô lại, đây là muốn ngăn trở người nào? ? ? Tuy rằng bản thân hoàn toàn làm việc theo dặn dò, nhưng nguyên do trong đó thì nửa điểm cũng không biết . Đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy phía trước truyền đến âm thanh ầm ỹ.
Ánh sáng trong mắt Mộ Tịch Dao chợt lóe. Nhưng cũng không nóng nảy đuổi đến, chỉ vững vàng bình tĩnh, thái độ khuê tú như trước, tựa như căn bản không biết tình hình phía trước. Chỉ quay lại phía sau phân phó Triệu Thanh đi xem xét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK