Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm nắm tay, còn chưa vào đến nhà đã phát hoảng. Chuyện gì lớn như vậy? Được rồi, không cần cùng đám nữ nhân này so đo. Nàng không hề có chút lo âu cần nhanh chóng tranh thủ tình cảm mà.
Không nghe điện hạ kêu dậy, mọi người chỉ có thể quỳ gối. Chân Tề thị đã có chút run lên.
Cúi đầu nhìn vạt áo bào màu xanh của nam tử đi ngang qua, theo sau là một chiếc váy dài màu xanh nhạt, trong lòng liền biết Mộ thị đi cùng điện hạ đến. Quả nhiên, chờ khi được kêu dậy, mọi người vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy bên cạnh điện hạ là Mộ thứ phi đang ngồi đó.
Chỉ thấy nàng kia rất là xinh đẹp, tuổi không lớn, chừng mười bốn mười năm, nhan sắc mặc dù không phải khuynh quốc khuynh thành, ngũ quan lại rất tinh xảo. Da thịt trắng bóng non mịn. Kỳ diệu hơn là có một đôi mắt rất đẹp, loé sáng như nước trong veo, khiến người yêu thích. Quần áo lại đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái, lộ ra một vẻ lịch sự tao nhã. Nhìn ánh mắt nàng, không có ngạo khí, khí thế bức nhân, chỉ hơi hơi mang theo vẻ tò mò.
Trong lòng mọi người không khỏi có chút ghen tị. Bộ dáng như thế, cũng khó trách điện hạ bị hồ ly tinh này mê hoặc. Nhưng chẳng qua cũng chỉ là lấy sắc mị người, chung quy cũng không lâu dài. Trong lòng ai cũng đem Mộ Tịch Dao đánh giá thấp đi vài phần.
Tông Chính Lâm bưng chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm, lúc này mọi người mới đều tự ngồi xuống.
Tông Chính Lâm khôi phục lại thần thái uy nghiêm ngày thường, lãnh đạm mà xa cách.
Đường thị lúc này có chút xấu hổ, hai tay đặt trên ghế dựa, điện hạ đã đỡ Mộ thị ngồi xuống bên cạnh. Mà bản thân cũng là thứ phi như Mộ thị, không có đạo lý được ngồi trên thị. Nếu hôm nay chấp nhận thứ tự ngồi như như vậy, thì chẳng phải là thừa nhận bản thân vô duyên vô cớ thấp hơn nàng ta một phần hay sao. Về sau nếu muốn tranh sủng, sợ sẽ khó khăn.
Thị còn đang giằng xé , đã nghe Tông Chính Lâm gọi Điền Phúc Sơn. Đại quản sự ngầm hiểu, rất nhanh liền bày thêm một ghế ngồi bên sườn khác của điện hạ.
Đường Nghi Như mừng rỡ như điên, xem ra điện hạ cũng không có thiên vị đến cùng. Vẫn cho chính mình chút thể diện. Vội cảm tạ, đoan trang ngồi xuống.
Mộ Tịch Dao đối với hành động của Tông Chính Lâm không hề cảm thấy ngạc nhiên. Người đàn ông này tương lai có thể đi lên ngôi vị hoàng đế, làm sao có thể ngay cả chút khí độ này cũng không có. Huống chi, đối với những nữ nhân luôntheo khuôn phép, từ trước đến nay Tông Chính Lâm luôn cho vài phần tử tế. Hiện giờ mặc dù đối với nàng có chút đặc thù, cho người khác vài phần tình nghĩa, cho dù không thể là ái khanh chi khanh thì cũng không đến nỗi. Cho nên vẫn phải chặt chẽ nắm lấy sủng ái, sinh được con nối dòng mới đáng tin cậy.
Bốn nữ nhân khác nhìn điện hạ cho Đường thứ phi chút thể diện, trong lòng không còn chút cảm giác vui mừng khi thấy Đường thị gặp họa nữa. Dù sao cũng là thứ phi, mặc dù không được sủng ái như Mộ thị, điện hạ cũng sẽ không cho phép hậu viện rối loạn quy củ.
Khổng thị và Ngũ thị bởi vì vào cửa sớm hơn, nên ngồi dưới hai vị sườn phi, tiếp theo mới là Trương thị và Tề thị.
Mọi người liền theo trình tự đi đến hành lễ với hai vị thứ phi, dâng lên châm tuyến tự tay làm, lại nhận quà thứ phi thưởng đáp lễ. Mộ Tịch Dao lẳng lặng nhìn đám nữ nhân đó, so với cảnh tượng trong trí nhớ, cảm thấy không có gì khác biệt. Ngoài việc sắc mặt Tề thị có vẻ tái nhợt, thân thể hư nhược hơn một chút, hình như là bị bệnh?
Mộ Tịch Dao liền quan tâm hỏi một câu theo đúng trường hợp."Tề thị là bị bệnh sao? Có thỉnh ngự y xem qua chưa?"
Trong nháy mắt mọi người liền im bặt, ai cũng phục tùng thu mắt, vẻ mặt Tề thị thì đỏ bừng. Mọi người đang ngồi đây, ngoài Mộ Tịch Dao và Đường thị không biết sự việc kia, những người khác đều như đang xem kịch .
Đường Nghi Như mặc dù cũng nhìn ra Tề thị có vẻ không thích hợp, nhưng thông minh không mở miệng. Lúc này thấy Mộ Tịch Dao nhắc tới, nghĩ rằng dù sao nàng ta cũng nhỏ hơn mình hai tuổi, làm việc quả nhiên lỗ mãng. Tình hình trong phủ cũng chưa thám thính cẩn thận, liền lỗ mãng mở miệng.
Mộ Tịch Dao không hề có nỗi băn khoăn đó, thấy phản ứng của mọi người, liền biết trong đó có ý không hay. Chỉ mở to mắt to nhìn chằm chằm Tề thị, ý tứ là dù thế nào cũng phải hỏi cho rõ ràng.
Tề thị thấy Mộ thị không chịu buông tha, nghĩ rằng Tịch Dao cố ý khiến bản thân không thoải mái . Nhưng e ngại điện hạ vẫn còn trong đại sảnh, không thể thất thố, đành phải đanh mặt đáp lời, "Tạ thứ phi quan tâm, đã xem qua ngự y, cũng không có gì đáng ngại." Trong lòng lại tức đến hộc máu, làm sao có thể không đáng ngại, điều trị đã vài ngày nay, chẳng thấy đỡ lên chút nào.
Mộ Tịch Dao thấy vẻ mặt thị ta cổ quái, đang muốn tiếp tục hỏi, lại phát hiện sắc mặt Tông Chính Lâm cũng không dễ nhìn. Hả? ? Chẳng lẽ việc này còn có liên quan đến hắn?
Tông Chính Lâm thấy Tề thị thì nghĩ đến nỗi nghẹn khuất đêm đó, lửa giận trong lòng liền xì xì tỏa ra ngoài. Không ngờ Mộ Tịch Dao lại vừa khéo hỏi đến chuyện này. Tông Chính Lâm tuyệt đối không đồng ý để nàng biết được chuyện hắn bị kê đơn dùng thuốc. Chuyện mất mặt mũi như thế, sao có thể để tiểu nữ nhân biết? Nên hắn lạnh mặt ngồi đó không nói một lời, chỉ nhìn về phía Tề thị, vẻ mặt thô bạo đầy lạnh lẽo.
Tề thị bị Tông Chính Lâm đột nhiên tức giận nhìn mình liền phát hoảng, co rúm lại, lập tức cúi thấp đầu. Mộ Tịch Dao thấy tình cảnh này liền vui vẻ. A, đây là đang diễn vở gì đây? Hình như rất thú vị, nhất định phải hỏi thăm một chút.
"Không có việc gì là tốt rồi, bản thân mình phải biết tự chăm sóc . Sai người hầu kẻ hạ để tâm một chút." Sau đó thì không hỏi nữa.
Đường Nghi Như thấy Mộ Tịch Dao hỏi xong, liền quay đầu mỉm cười cùng nàng thương lượng, "Hiện giờ hậu viện của điện hạ dần dần đông lên. Muội muội xem có nên lập ra quy củ, để cho người ở các viện cũng có quy tắc chung?"
Tông Chính Lâm nghe lời nói của Đường thị, liền dùng ngón cái vuốt phẳng chén trà, mắt phượng buông xuống, mâu trung thần sắc sâu thẳm. Đường thị là người thông minh , nhưng cuối cùng thì vẫn không đủ trầm tĩnh. Tiểu nữ nhân như nàng ta mới đến phủ đã nhất định muốn giương móng vuốt làm ầm ĩ một phen.
Mộ Tịch Dao không thích vòng vo, gọn gàng dứt khoát buông chén trà, "Muội muội quy củ không tốt, tỷ tỷ ra chủ ý đi."
Đường thị bị nàng trực tiếp buông xuống, sững sờ không biết nên mở miệng như thế nào.
Còn đang xấu hổ , lại nghe Mộ Tịch Dao nói, "Nhưng mà muội muội thấy , thỉnh an vào sáng sớm cũng không cần thiết , rất ép buộc người." Tở rõ một bộ dáng nàng rất là săn sóc phân rõ phải trái.
Tông Chính Lâm trong lòng cười thầm, rõ ràng là chính mình tham ngủ không dậy nổi, lúc này lại thành nàng ra vẻ hào phóng.
Đường Nghi Như đang muốn mở miệng, lại bị Mộ Tịch Dao đoạt trước."Về phần thị tẩm, các viện dựa vào bản sự. Được sủng ái thì tận lực hầu hạ, không được sủng thì tiếp tục nỗ lực." Sau đó lại nâng chén trà lên, ý bảo bản thân đã nói hết lời .
Lúc này thì sắc mặt của bốn thị rất khó coi. Nếu có thể được sủng ái, còn phải đợi đến khi ngươi vào cửa mới tiếp tục nỗ lực ư? Đây rõ ràng là lời nói suông? Cố tình dựa vào cả hậu viện giờ chỉ có một mình ngươi được điện hạ sủng, Đường thị bởi vì thân phận có thể chiếm được chút lợi nhỏ, vậy chẳng phải là muốn bá sủng hay sao?
Đường Nghi Như cũng thấy bất mãn. Đây là cái quy củ gì. Miễn thỉnh an đã là không hợp quy củ rồi, an bày thị tẩm càng không biết ra sao. "Các viện dựa vào bản sự" nói nhử thế này thì thế nào cũng thấy kỳ quái. Đây là đám kỹ nữ ở thanh lâu tranh khách sao, hay là di nương nhà nghèo câu dẫn nam nhân vào trong phòng? Thị nhíu mày, vẻ không vui.
Tông Chính Lâm lúc đầu nghe tiểu nữ nhân nói chuyện còn âm thầm vui vẻ , đến sau này nghe nàng trắng trợn ra "Quy củ" liền vui không nổi nữa. Nếu như đúng theo lời nữ nhân này "Các viện dựa vào bản sự ", Tông Chính Lâm nghĩ đến cái tình cảnh kia, nếu thế hắn còn có thể có thời gian yên tĩnh sao? Chỉ sợ đến lúc đó toàn bộ hậu viện sẽ chướng khí mù mịt, đi đến góc nào cũng có thể gặp được yêu tinh xinh đẹp tiến lên thông đồng.
Vẻ mặt Tông Chính Lâm nghiêm túc, nhìn một vòng, ngữ khí lãnh đạm trước sau như một ."Thận trọng từ lời nói đến việc làm, an thủ bổn phận."
Mọi người nghe xong điện hạ lời nói, liền biết hôm nay không thể định luận . Chỉ có thể thành thành thật thật đáp ứng .
Mộ Tịch Dao thừa dịp những người khác cúi đầu đáp "Vâng", ánh mắt nhìn về phía Tề thị, nghiêng đầu bĩu môi với Tông Chính Lâm, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là vẻ tính kế.
Khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính Lâm nhất thời biến thành màu đen, nghiêm lệnh Tề thị trở về tiếp tục giam cầm, phạt chép 《 nữ tử quy 》 trăm lần.
Tề thị bị Tông Chính Lâm lại răn dạy trước mặt mọi người, mất hết thể diện, trong lòng phẫn hận Mộ Tịch Dao đã nhắc lại chuyện xưa, khiến điện hạ vốn đã phai nhạt nợ cũ lại bị moi ra. Nghĩ đến bản thân trở về càng thêm gian nan, liền hận không thể tiến lên tát tiện nhân kia môyj cái.
Xong việc, Tông Chính Lâm dẫn đầu đứng dậy, nắm tay Mộ Tịch Dao, ánh mắt cảnh cáo nàng không được làm loạn, mang theo người đi khỏi. Lưu lại đám nữ nhân các viện chỉ có thể trơ mắt nhìn điện hạ dẫn theo Mộ thị rời đi, trong lòng chát chát khó chịu.
Danh Sách Chương: