Người ngồi trên quan tài bị kéo vào bên trong, như thể bị ma quỷ trong quan tài nuốt chửng.
Tầm nhìn di chuyển, một tay của Trúc Ẩn Trần siết chặt cổ Túc Ly, tay còn lại bị đối phương nắm lấy ấn lên đỉnh đầu.
Tiếp theo, linh lực trong cơ thể ngừng lại, cảm ứng với quy luật của trời đất bị phong tỏa, dường như bị phong ấn trong thân thể này, từ thiên đạo vô hình biến trở lại thành người.
Chuyện gì đang xảy ra? Túc Ly đã suy yếu đến mức này mà vẫn có thể giở trò trên người y.
Biết ngay là không thể chủ quan với hắn.
Bị tấn công bất ngờ, Trúc Ẩn Trần nhanh chóng nhận ra, nhìn nam nhân đang bị mình bóp cổ: "Quy tác mà ngươi lĩnh ngộ là gì?"
Y đã lĩnh ngộ quy tắc của cái chết trong vô số lần hồi tưởng, vậy còn Túc Ly? Túc Ly đã du hành qua nhiều tiểu thế giới khác nhau, tu vi của hắn mạnh đến mức có thể liên tục hồi tưởng thời gian, nói hắn không lĩnh ngộ quy tắc thì ma quỷ cũng không tin.
Túc Ly mỉm cười, hai mắt dị đồng nhìn chăm chú vào người dưới thân, chậm rãi nói: "Thời gian."
Quả nhiên là như vậy, câu trả lời giống như Trúc Ẩn Trần đã dự đoán.
Trong vô số lần hồi tưởng, Trúc Ẩn Trần lĩnh ngộ cái chết, còn Túc Ly thì đã thấu hiểu việc quay ngược thời gian, điều đó gần như là chuyện thường ngày.
Bỏ qua cảm xúc khác thường trong lòng, Trúc Ẩn Trần tập trung phân tích khả năng của Túc Ly: "Tăng tốc nhanh chóng, không đúng, quá nhanh."
Dù sao thì việc tăng tốc cũng cần có một quá trình, từ một linh hồn yếu ớt vừa thức tỉnh, Túc Ly có thể tận dụng sơ hở mà áp chế y, không có bất kỳ giai đoạn chuyển tiếp nào, giống như từ trạng thái cạn kiệt máu chuyển ngay sang trạng thái đầy máu mà không cần quá trình.
Trúc Ẩn Trần nhanh chóng suy nghĩ về nguồn gốc của tu vi này: "Thay thế chuyển dời?"
"Đúng vậy, ta đã đánh cắp một đoạn thời gian của tương lai."
Túc Ly nắm chặt tay y, cúi xuống, chặn miệng người bên dưới: "Giờ không cần nói chuyện này nữa."
Cảm giác tiếp xúc từ môi răng khiến những ký ức về sự thân mật dần dần quay trở lại, một vết nứt xuất hiện trong đôi mắt tĩnh lặng của Trúc Ẩn Trần, tiệt duyệt kiếm ý từ trong cơ thể xâm nhập, phá vỡ quy tắc thời gian phong ấn trong cơ thể.
Hơi thở của Trúc Ẩn Trần đột nhiên hỗn loạn, một tay di chuyển dọc theo cơ bắp từ eo đến đuôi cột sống, theo từng đốt sống mà ấn nhấn, không biết hắn đã học được từ đâu, làm dịu đi các dây thần kinh, đồng thời lặng lẽ thắp lên một ngọn lửa vô hình.
Toàn thân y cứng đờ, lên tiếng quát mạnh: "Dừng lại!" Kiếm khí ngày càng mãnh liệt, cố gắng phá vỡ sự hạn chế.
"Huyền Cầm, đừng phí công nữa, thời gian của chúng ta không tương đồng, bây giờ em không phải là đối thủ của ta, thay vì giận dỗi với ta, không bằng coi ta là lô đỉnh, hấp thu tu vi của ta để sửa chữa thế giới tan vỡ này."
Ma lừa dối người khác rắc những lời dụ dỗ của rắn độc trước khi ăn vào tai, đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
"Đừng lo, người trước đó có hơi quá đà, ta sẽ không như vậy, ta rất nghe lời, tuyệt đối sẽ không làm em khó chịu."
"Người trước đó là ai?" Trúc Ẩn Trần hoàn toàn không bị lừa, y không chấp nhận chút nào, từ lời nói của hắn, Trúc Ẩn Trần nghe ra một số ý nghĩa khác: "Ngươi không phải là đang có ác cảm với chính mình đã chết trong bão không gian sao?"
Một ngón tay đặt lên môi.
Túc Ly cười nhẹ nhàng như nước, như muốn nhấn chìm người khác vào đó, nhưng lời nói ra lại mang ý nghĩa sắc bén: "Đừng nhắc đến cái tên phế vật đó vào lúc này."
Trúc Ẩn Trần: "..." Lần đầu tiên nghe thấy có người mắng mình là phế vật.
Linh hồn là một, ký ức cũng không khác nhau mấy, đối với chính mình trong quá khứ cũng có thể sinh lòng bất mãn, bao năm qua có thể kiềm chế không đụng đến người bên cạnh y thật sự là khó khăn cho người này.
Trúc Ẩn Trần: "Lô đỉnh dâng đến cửa sao ta lại không muốn, lô đỉnh dùng thế nào, phải do ta quyết định, ngươi không phải nói mình rất nghe lời sao? Chứng minh cho ta xem."
"Lời của Huyền Cầm ta sẽ nghe, nhưng..." Túc Ly nháy mắt: "Em biết công pháp song tu không?"
Trúc Ẩn Trần: "..."
Chết tiệt! Y thật sự không biết.
Không ai dạy y thứ này.
Sư đệ, sư muội không nói làm gì, chuyện này cho dù là có kinh nghiệm cũng không ai nói với Trúc Ẩn Trần, dù sao trên danh nghĩa Trúc Ẩn Trần là sư huynh, nhưng thực tế lại chẳng khác gì sư trưởng.
Họ cũng biết rõ tính cách của sư huynh, hoặc nói đúng hơn là họ coi y như một đóa tuyết liên trắng thuần khiết mà tôn thờ, làm sao có thể thảo luận với y về chuyện này, có người thực sự không biết, có người thì không muốn bị đạo lữ giết chết.
Ngay cả Thượng Quan Túy, người thành thạo tình trường xuất thân từ Hợp Hoan Lâu, cũng chỉ nói đùa vài câu với y, không bao giờ nói kỹ, tránh cho một số chuyện xấu xa làm ô uế đôi tai trong sáng như ngọc của đệ đệ này.
Trúc Ẩn Trần không quá hy vọng mà nói: "Ngươi truyền cho ta?"
Túc Ly rất thoải mái đồng ý: "Được thôi, ta sẽ truyền dạy tận tình, với trí tuệ của Huyền Cầm, nhất định sẽ nhanh chóng nắm vững."
Cách truyền dạy thế nào, còn cần nói sao?
Trúc Ẩn Trần lạnh lùng liếc nhìn hắn, nhắm mắt quay đầu đi, không nói thêm lời nào.
Y hiểu rõ rằng hôm nay mình khó mà thoát được. Để khiến y mất cảnh giác, Túc Ly đã chịu bị đâm ba lần liên tiếp trước khi ra tay, làm sao có thể bỏ qua miếng mồi đã dâng đến miệng.
Rất nhanh sau đó y liền mở mắt. Túc Ly nâng một chân của y lên, đặt lên mép của quan tài băng, ngón tay luồn qua khe hở của y phục, chạm vào bên trong, theo đường nét cơ bắp săn chắc tiến sâu hơn.
Túc Ly có thể cảm nhận được căng thẳng của cơ thể dưới mình, như một sợi dây cung căng chặt, luôn sẵn sàng bắn ra mũi tên sắc nhọn để đoạt mạng người.
Bàn tay đang nắm chặt cổ của Túc Ly khẽ run lên, như thể sợ hãi và bất an về những gì sắp xảy ra.
Túc Ly không nghĩ như vậy. Hắn nhìn vào đôi mắt của Trúc Ẩn Trần vừa bị đánh thức, trong đôi mắt ấy tràn đầy khát khao tấn công và sát ý, ánh nhìn lạnh lẽo khiến người khác rùng mình, nhưng đối với Túc Ly, ánh mắt này chẳng khác nào là chất xúc tác, làm ngọn lửa vốn đã cháy bừng bừng càng thêm bùng lên.
Nụ cười trên khóe miệng càng sâu thêm, trong mắt ánh lên sắc dục đậm đặc: "Nếu Huyền Cầm đã chịu để ta ra ngoài, chẳng phải đã chấp nhận ta làm đạo lữ rồi sao, sao còn xa cách như vậy?"
Trong giọng nói của Trúc Ẩn Trần có chút nhẫn nhịn nhỏ nhẹ: "Không, ta hối hận rồi, ngươi vẫn nên tiếp tục ngâm mình trong hư vô biển chết kia đi."
Điều khó khăn nhất khi Túc Ly hồi sinh là phải vớt lại tứ chi từ hư vô biển chết, việc này ngoài Trúc Ẩn Trần – người thừa kế Thiên Đạo mới – hầu như không ai có thể làm được, và cho dù có làm được cũng không ai dám mạo hiểm giúp y.
Trúc Ẩn Trần đã chấp nhận đạo lữ này, nhưng điều đó không có nghĩa là y có thể lập tức thay đổi thái độ, từ việc đối địch thành thân mật như keo sơn. Cách bọn họ đối xử với nhau từ trước đến nay, chưa bao giờ có chút tình cảm ấm áp nào.
Thậm chí, vì lần quan hệ trước đây quá điên cuồng, Trúc Ẩn Trần có phần bài xích và chống đối với việc song tu. Y không đam mê chuyện này, nhưng Túc Ly lại hoàn toàn ngược lại.
Túc Ly như không nghe thấy lời y nói, tiếp tục tự mình lên tiếng: "Xem ra chúng ta cần thêm thời gian tiếp xúc, để em sớm quen với sự hiện diện của ta."
Mái tóc đen buông xoã trên cổ, gây ra cảm giác ngứa ngáy, nhưng Trúc Ẩn Trần không còn thời gian để ý đến những cử động nhỏ nhặt ấy, răng cắn vào da thịt, âm thanh nuốt chửng tiếng máu vang lên.
Trúc Ẩn Trần bất ngờ đá một cú, mắt cá chân bị ma khí quấn lấy, mắc vào mép quan tài băng ở phía bên kia.
Túc Ly ngẩng đầu lên, đôi môi bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, lưỡi xâm nhập vào răng môi, Trúc Ẩn Trần nếm được vị máu của mình, không phải là vị rỉ sắt của máu, mà nhẹ nhàng thanh đạm, như bông tuyết rơi vào lớp đường mịn trên đá băng.
Máu của y sao lại có vị này?
"Đạo lữ khế có thể chia sẻ cảm giác, Huyền Cầm, máu của em quả thực là một loại độc khiến ta nghiện."
Nghĩ đến những ký ức đáng sợ về mùi máu tanh nồng trong Ma giới, Trúc Ẩn Trần hiếm hoi nảy sinh chút lòng thương cảm đối với Túc Ly.
Mùi vị quả thực không tệ, nhưng chưa đến mức có thể so sánh với ma túy. Sự si mê của Túc Ly phần lớn có lẽ là do hắn chưa từng nếm qua thứ gì ngon lành.
"Đúng vậy, ta chưa từng được ăn thứ gì ngon lành cả, vậy nên Huyền Cầm có thể thương hại ta một chút không?"
Hả? Không đúng!
"Trúc Ẩn Trần mở to mắt: "Ngươi..."
"Ừ, ta có thể nghe thấy." Túc Ly cắn vào đầu tai của y, cắn nhẹ và mút: "Đạo lữ khế ta đã sửa lại từ lần trước, chỉ là Huyền Cầm luôn không chịu chủ động sử dụng, bây giờ thì sao, muốn thử xem không?"
Khóe miệng Trúc Ẩn Trần căng thẳng, kiềm chế dục vọng bị khơi dậy, đầu óc cũng trở nên không còn minh mẫn. Thử xem? Thử nghe được suy nghĩ của Túc Ly sao?
Thử thì thử, Túc Ly nghe lén suy nghĩ của y, tại sao y lại không thể nghe được suy nghĩ của hắn.
Đạo lữ khế đã lâu không được sử dụng, lại một lần nữa được kích hoạt, y mở ra một cánh cửa, từ phía sau cánh cửa, những ý nghĩ cuồng loạn tuôn trào như cơn sóng dữ, ý niệm và dục vọng mãnh liệt bùng nổ.
"Của ta, tất cả đều là của ta."
"Đến giờ vẫn muốn giết ta..."
"Muốn nuốt trọn... xé nát, nuốt vào."
"Giam lại."
"Thật muốn làm em ấy khóc."
"Mạnh hơn chút nữa, phá hỏng em ấy..."
Trúc Ẩn Trần: Thằng chó này, đầu óc ngươi chứa toàn những thứ gì thế này?!
Túc Ly rút ngón tay ra, khi Trúc Ẩn Trần còn đang phân tâm, cơ thể hắn hạ xuống, chìm sâu vào vực thẳm.
Trúc Ẩn Trần rên lên một tiếng, ý thức lập tức tỉnh táo lại, vừa muốn vùng vẫy thì công pháp song tu bắt đầu vận hành, linh lực và ý thức đều bị cuốn vào vòng xoáy dục vọng.
Những suy nghĩ mơ hồ đan xen đầy gợi tình trở thành điệu nhạc đệm, không chút che giấu mà phơi bày những tâm tư ác liệt và bạo tàn nhất, tựa như nanh vuốt của ác thú, gặm nhấm lý trí.
Túc Ly ôm chặt lấy l y, Trúc Ẩn Trần trượt xuống ngồi lên đùi hắn, đột ngột nắm chặt lấy một nắm tóc đen, gào lên: "Dừng lại!"
"Không, tâm em không nghĩ vậy đâu, Huyền Cầm thật không thành thật."
Giọng nói của Túc Ly chứa đầy dục vọng, trầm đục và u ám, kèm theo chút cười cợt.
"Em rõ ràng cảm thấy rất thoải mái." Vừa nói hắn vừa cố tình nhấc đầu gối lên, khiến trọng tâm của y mất thăng bằng, rơi xuống dưới.
Cơ bắp dưới bàn tay y căng cứng, không biết là bị cú va chạm hay bị lời nói đó kích thích, da đầu Túc Ly căng lên, đầu bị kéo giật ra sau, Trúc Ẩn Trần nắm chặt lấy mái tóc dài của hắn, nghiến răng nói: "Câm miệng!"
Túc Ly ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với ánh nhìn của Trúc Ẩn Trần từ trên cao nhìn xuống. Ánh mắt đó thoạt nhìn có vẻ dữ dội và lạnh lùng, nhưng thực ra lại đầy kiềm chế và bồn chồn. Khóe mắt của Trúc Ẩn Trần bị ép đến ửng đỏ, trên làn da trắng ngần in hằn những vết cắn nông sâu chằng chịt.
"Vết tích... vẫn chưa đủ."
"Ánh mắt đó, cao ngạo mạnh mẽ."
"Thật muốn, đập nát biểu cảm này."
"Vẫn còn tỉnh táo, vẫn chưa đến cực hạn..."
Túc Ly không nói gì, nhưng đạo lữ khế vẫn tiếp tục cần mẫn truyền tải suy nghĩ của hắn đến Trúc Ẩn Trần. Những mảnh suy nghĩ nhỏ lẻ đó khiến Trúc Ẩn Trần cảm nhận được mối nguy hiểm đang cận kề.
Phản xạ tự nhiên khiến y muốn tránh xa nguồn nguy hiểm đó, nhưng đã quá muộn, đôi tay siết chặt lấy eo anh giữ y cố định tại chỗ, không thể cử động.
...