Mục lục
Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không bao lâu sau, Hoàng trưởng lão trở về, cưỡi trên lưng một con linh thú nhìn giống trâu nhưng không phải con trâu.

Hoàng trưởng lão múc một thìa trong chén thuốc rồi đưa vào miệng con linh thú: "Thanh Thanh, thuốc này có giải được độc của xích thanh xà không?"

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, linh thú nói: "Chỉ có thể giải được một loại độc thôi."

Khuôn mặt già nua của Hoàng trưởng lão ánh lên vẻ nhẹ nhõm, cười: "Vậy là được rồi. Ta tuyên bố, Liễu Nam Yên được tiến vào vòng tiếp theo của cuộc thi luyện dược."

Trúc Ẩn Trần nghe Hoàng trưởng lão thông báo kết quả xong liền xoay người rời đi.

Túc Ly cảm xúc không rõ nhìn thoáng qua lôi đài rồi đi theo sau Trúc Ẩn Trần.

Túc Ly nhẹ giọng, nói với âm lượng mà chỉ hai người nghe được: "Cứ thế mà đi à? Không chào sư muội ngươi một câu sao?"

Bước chân Trúc Ẩn Trần vẫn không dừng lại, thậm chí còn càng đi càng nhanh.

Chào hỏi cái quỷ gì? Giờ mà không đi, chẳng lẽ đứng chờ nhị sư muội kê cho y thêm một thang thuốc mới sao? Đôi mắt sư muội y vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đống dược liệu chuẩn bị cho đại hội kia.

Tuy chưa đạt đến trình độ có thể chữa khỏi được bệnh lâu năm nhưng y vẫn có thể nhận biết được rất nhiều thảo dược, đặc biệt là những cây thuốc có vị đắng, đến tận khi xuống mồ y cũng sẽ không quên.

Những điều này giống như đang phàn nàn với người thân vậy. Trúc Ẩn Trần đương nhiên sẽ nói với Túc Ly, y cho rằng bọn họ chỉ là người lạ bỗng quen chứ chưa tới mức bạn bè.

Vì không kích hoạt cấm chế, Trúc Ẩn Trần nhàn nhạt có lệ nói: "Ta xa cách người thân bằng hữu, đó không phải là thứ ngươi muốn thấy à?"

Túc Ly cũng không phủ nhận: "Đoán được mà, Huyền Cầm quả thực vô cùng thông minh nha."

Ánh mắt Trúc Ẩn Trần bỗng trở nên lạnh lùng hơn. Trúc Ẩn Trần chỉ là từ đứng góc độ đen tối mà tùy tiện tưởng tượng một chút, tên chó má này lại thật sự suy nghĩ ác độc như vậy.

Sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, Trúc Ẩn Trần hỏi hệ thống xem mục đích cuối cùng của Túc Ly rốt cuộc là gì, muốn tính toán lợi dụng y làm gì.

Túc Ly để y tham gia đại hội tân tú, tới tu luyện ở linh trì, trong khoảng thời gian này y tạm thời không cần phải lo lắng việc Túc Ly bỗng dưng phát điên, muốn tiêu diệt thần hồn của Trúc Ẩn Trần.

*

Liễu Nam Yên xuống khỏi sàn đấu, nhìn đám đông bên dưới song lại không tìm thấy người mà mình muốn tìm.

Nhìn lầm rồi sao?

"Nhị sư tỷ!"

Liễu Nam Yên nghe tiếng gọi mình liền quay đầu, Tư Nguyệt Nhã vẫy tay với nàng, sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ Liễu Nam Yên, giống một con nai con hoạt bát.

Ánh mắt của Liễu Nam Yên bỗng trở nên mềm mại hơn: "Nguyệt Nhã, lâu rồi không gặp muội. sư phụ đâu rồi?"

Tư Nguyệt Nhã mím môi, quay đầu giả bộ hờn dỗi: "Tỷ với sư huynh giống nhau thật đấy, nhìn thấy muội là hỏi sư phụ liền."

Liễu Nam Yên nắm lấy đầu vai nàng, giọng điệu không giấu được vẻ khẩn trương: "Muội gặp sư huynh rồi?"

Tư Nguyệt Nhã nói: "Đúng rồi ạ."

Nàng nhìn xung quanh người người qua lại, đây quả thực không phải là một nơi phù hợp để trò chuyện, nên thân mật ôm lấy cánh tay Liễu Nam Yên: "Sư tỷ, muội mệt quá, chúng ta tìm một nơi nghỉ chân đi, ăn chút điểm tâm được không?"

Liễu Nam Yên: "Muội à nha, đã đến Kim Đan chân quân rồi mà sao vẫn giống một đứa bé háu ăn không chịu lớn vậy."

Tư Nguyệt Nhã lắc lắc cánh tay Liễu Nam Yên làm nũng: "Có sư huynh sư tỷ ở đây, muội sẽ mãi mãi không trưởng thành. Nếu nhị sư tỷ không nuông chiều muội nữa, muội sẽ khóc cho coi, sẽ khóc thật đó."

Liễu Nam Yên nhéo mũi nàng: "Nuông chiều chứ, sư môn trên dưới ai mà không nuông chiều muội hả."

Ngay cả những sư đệ nhỏ tuổi cũng nhường nàng, đại sư huynh thậm chí còn coi nàng như con gái mà nuôi dưỡng, muốn ngôi sao thì có ngôi sao, muốn mặt trăng thì có mặt trăng.

Nàng cảm thấy yên tâm hơn một chút khi nhìn thấy Nguyệt Nhã, nếu đại sư huynh gặp chuyện, e là sư muội sẽ không thoải mái, hoạt bát như vậy.

Sau khi tìm được một cái đỉnh nhỏ yên tĩnh để hóng gió, Tư Nguyệt Nhã dựng kết giới, ghé sát vào tai Liễu Nam Yên thần thần bí bí nói: "Tiểu sư đệ cũng tới đó."

Liễu Nam Yên: "Thằng bé lên Trúc Cơ rồi?"

Tư Nguyệt Nhã gật đầu như gà con mổ thóc.

Liễu Nam Yên: "Vậy thì chỉ có thể chúc thằng bé được như ý nguyện thôi."

Tiểu sư đệ vẫn chọn con đường báo thù này, hai chữ Thế An sư huynh đặt hiệu cho cậu, cuối cùng vẫn không thể thành hiện thực.

"Việc tu luyện của sư huynh cũng có chút vấn đề, mặt của huynh ấy như bị liệt á. Nhị sư tỷ, tỷ phải xem kĩ cho huynh ấy đó."

......

Trúc Ẩn Trần đột nhiên cảm giác mũi mình hơi ngứa, y đang ở Kim Đan, đương nhiên sẽ không bị cảm, chắc là có người nhắc tới y rồi.

Sau khi linh lực lưu chuyển xong một lần, Trúc Ẩn Trần mở mắt ra, đập vào mắt là hình ảnh Túc Ly đang ngồi bên cửa sổ uống trà, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người hắn, giống như khoác lên một tầng ánh sáng mềm mại, dung mỹ động lòng người.

Đến cả Trúc Ẩn Trần đã biết rõ bản tính của hắn cũng hoảng hốt trong giây lát do bị thị giác đánh lừa.

Nhưng cũng chỉ qua một cái chớp mắt, ở giây tiếp theo, y đã đem trạng thái vừa rồi của mình đổ hết lỗi lên đầu Túc Ly, người này chắc chắn lại có tâm tư ác độc gì đó rồi.

Khi Túc Ly quay đầu lại nhìn, Trúc Ẩn Trần đã nhập định lần nữa.

Hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà lạnh, làn gió dịu dàng khẽ thổi qua, dường như mang theo cả tiếng cười khúc khích nhỏ đến khó mà nhận ra.

Lúc trở lại nơi ở của mình, Trúc Ẩn Trần lại tu luyện trên chiếc giường ngọc lạnh lẽo, Túc Ly ngồi ở bên cửa sổ uống trà, thỉnh thoảng lại quay ra nhìn y.

Họ giống như đang phân chia địa bàn vậy, việc ai người nấy làm, duy trì một loại cân bằng vi diệu yêu ớt mà mỏng manh.

Mà loại này cân bằng có thể kéo dài bao lâu, tất cả đều phụ thuộc vào suy nghĩa của Túc Ly.

Ngày hôm sau,

Đối thủ của Trúc Ẩn Trần vẫn là Trúc Cơ như hôm qua, nhưng hắn lần này lại không nhận thua ngay nên y đành tùy tiện xuất hai chiêu.

Sau khi xuống đài, y liền nhìn thấy hai bông hoa xinh đẹp một đỏ một đen đã đứng đợi ở đó từ bao giờ.

"Nguyệt Nhã, Tiểu Yên."

"Sư huynh!"

Tư Nguyệt Nhã nắm cánh tay của Trúc Ẩn Trần, Liễu Nam Yên giữ lấy cổ tay còn lại của y với vẻ mặt nghiêm túc.

Mặc dù Trúc Ẩn Trần cảm thấy mình không sao, nhưng trong lòng y vẫn rất lo lắng, đây là sự kính sợ tự nhiên của bệnh nhân khi đối mặt với y sĩ.

Liễu Nam Yên buông cổ tay y xuống, lại ấn vào mặt Trúc Ẩn Trần hai lần, hai mày cau lại nói: "Sư huynh."

Trúc Ẩn Trần đứng thẳng người lên: "Ơi? Sao thế?"

Ánh mắt Liễu Nam Yên kiên định: "Ta nhất định sẽ chữa khỏi mặt của huynh."

Trúc Ẩn Trần: "...... Không cần phải vội vàng đâu." Xem ra hiện trạng kinh mạch của y cũng không lộ ra ngoài.

Ngày hôm qua khi thấy nhị sư muội, y liền co giò bỏ chạy, lăn lộn cả đêm nghĩ ra lời nói dối mà mình đã bịa.

Tất cả là tại Túc Ly!

Bệnh tâm thần thích hạ cấm chế ấy.

Mỗi ngày mắng và đấm Túc Ly là được.

Trúc Ẩn Trần: "Sư muội, tại sao muội lại đến đại hội tân tú thế?"

Nhị sư muội từ trước đến nay vẫn luôn không thích tới những nơi đông người chứ đừng nói đến những nơi như đại hội tân tú tràn ngập tu sĩ này.

Liễu Nam Yên: "Vỗn dĩ ta định nhờ Thái Nhất Huyền Tông tìm gương sự thật, nhưng hiện tại không cần nữa rồi, ngày mai ta sẽ lấy cớ rút khỏi tỷ thí."

Trúc Ẩn Trần vừa nghe đã biết là chuyện gì đã xảy ra, muốn tìm gương sự thật đương nhiên là vì tìm y, nhị sư muội có lẽ đã trở lại tông môn, song một người cũng không thấy. Nghĩ đến đây, Trúc Ẩn Trần bỗng nhiên cảm thấy áy náy và thương tiếc.

"Thực xin lỗi, ta gặp phải ma tu, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm sư muội lo lắng rồi."

Y chỉ có thể giải thích tới đây, tiếp theo cũng chỉ có thể nói ra lí do mà Túc Ly đã bịa giúp. Khi thấy các sư muội không lo lắng nữa, y cũng biết ơn hắn và hạ thấp đề phòng.

Liễu Như Yên: "Không cần phải xin lỗi, sư huynh bình an là được rồi."

Còn sống là tốt rồi.

Sư môn không bóng người, vùng núi rừng gần đó vẫn còn sót lại ma khí, dấu vết đánh nhau và cả những vệt máu.

Không một ai có thể hiểu được cảm xúc của nàng lúc đó. Nàng đứng một mình trong rừng yên tĩnh, từng khả năng xấu cứ thế lần lượt hiện lên trong tâm trí nàng, cái sau lại đáng sợ hơn cái trước.

Nhưng may thay, sư huynh vẫn còn sống, tiểu sư đệ cũng an toàn, kết quả này so với đống suy nghĩ trong đầu nàng đương nhiên là tốt hơn nhiều rồi.

Tư Nguyệt Nhã nhìn hai người, muốn tìm chủ đề đánh tan bầu không khí có chút căng thẳng này.

"Sư huynh, ta thấy bên kia có người mở phiên cá cược kìa, chúng ta cũng đặt đi, ta muốn đánh bại sư huynh để dành vị trí thứ nhất."

Giọng nói vui vẻ của thiếu nữ đem hai người đang đắm chìm vào hồi ức đau thương trở lại dưới ánh mặt trời.

Trúc Ẩn Trần: "Chỉ cần lọt vào mười thứ hạng đầu là được."

Con người luôn có thiên hướng ưu ái những người gần gũi với mình, vậy nên Tư Nguyệt Nhã luôn cảm thấy sư huynh nhà mình là đệ nhất thiên hạ: "Nếu sư huynh mà nghiêm túc thì chắc chắn sẽ lấy được vị trí thứ nhất thôi."

Liễu Nam Yên cũng đồng ý gật đầu.

Trúc Ẩn Trần bỗng dưng cảm thấy bản thân qua bộ lọc của hai sư muội cũng ảo ma quá rồi đấy!

Bàn đặt cược nằm ở vị trí rất bắt mắt lại đơn giản, một tấm vải bố trắng được treo giữa hai cái gậy trúc, bên trên có vẽ hai con bạch tuộc tám chân ngụy trang thành những kí tự trông giống sao biển vô cùng độc lạ, mang phong cách cá nhân cực kỳ mạnh mẽ.

Một biểu ngữ to và một cái bàn đá để cá cược, ngoài ra không còn gì khác.

Tư Nguyệt Nhã nhìn xung quanh, không nói đến người đặt cược mà ngay cả nhà cái cũng không có: "Hình như ta đi nhầm rồi thì phải?"

"Không có đi nhầm đâu! Các vị đạo hữu muốn đặt cược sao? Thích cược cái gì nào? Ở đây có đặt cược thứ tự trên bảng xếp hạng này, đấu cờ này, hay muốn cược mười người được yêu thích nhất, người đứng đầu được mong chờ nhất, nhiều loại cho các vị lựa chọn lắm, cược trúng là kiếm bội tiền đó nha!"

Đột nhiên, có người bật lên từ phía sau bàn, mái tóc bù xù vẫn dính trên mặt, trong miệng ngậm một cọng cỏ, thốt ra một tràng dài vô cùng lưu loát, phát âm rõ ràng, dõng dạc hùng hồn.

Tư Nguyệt Nhã và Liễu Nam Yên kề tai nói nhỏ: "Đây chẳng phải là kẻ lừa đảo sao?"

Liễu Nam Yên: "Nghe lời sư huynh đi." Thực ra, chính nàng cũng cảm thấy hắn không đáng tin cậy chút nào.

"Đặt cược đi." Trúc Ẩn Trần nhìn dòng chữ trên biểu ngữ thì liền biết nhà cái là Văn Nhân Thiên đã bỏ chạy, từ con buôn thông tin đến nhà cái cá cược, người này là NPC chuyên nghiệp sao?

"Văn Nhân Thiên biết nhiều các loại tin tức, sư môn của hắn ở Tu chân giới cũng có danh tiếng, có việc gì có thể tới tìm hắn."

Tư Nguyệt Nhã: "Được, sư huynh."

Liễu Nam Yên gật đầu.

"Hoan nghênh, hoan nghênh." Văn Nhân Thiên nở nụ cười thật tươi, bọn họ đều là kim chủ tương lai à nha.

"Nguyệt Nhã cô nương, thật trùng hợp." Một giọng nam cố tình đè thấp giọng vang lên từ phía sau.

Ý cười trên mặt Tư Nguyệt Nhã nhạt đi vài phần, Liễu Nam Yên nhận ra sự thay đổi của nàng liền quay đầu lại, nam nhân xa lạ mặc y phục đắt tiền đang nhìn nàng, trong mắt ánh lên một chút thất vọng.

Liễu Nam Yên cũng chẳng để ý gã thất vọng cái gì, tầm mắt đảo qua nữ tử và thị nữ áo vàng đang đi theo gã, ấn tượng ban đầu vốn đã chả tốt đẹp gì ngay lập tức biến thành chán ghét.

Nàng không có hảo cảm với những nam nhân không chung thủy.

Nam Cung Phá Thiên nghĩ thầm thật đáng tiếc, khi nhìn thấy ba người từ phía xa, người đầu tiên gã chú ý tới lại không phải Tư Nguyệt Nhã mà là dáng người của thiếu nữ bên cạnh. Thân hình này quá đẹp, theo kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm của hắn, người này chắc chắn phải là một mĩ nhân mới có thể có dáng người hoàn hảo như vậy.

Nhưng gương mặt này lại không hề tương xứng với thân hình thanh tú hoàn mĩ kia, thật là đáng tiếc.

Trúc Ẩn Trần không có phản ứng gì là bởi vì hệ thống nhắc nhở đột ngột vang lên.

【Chúc mừng ký chủ đã đạt được thành tích ẩn —— "Tập hợp trụ cột" 】

【Thành tích này sẽ tự động được mở khóa khi ba nhân vật chính trở lên gặp nhau.】

【Hệ thống đã online.】

Trúc Ẩn Trần: Vậy mà lại có cái cơ chế này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK