Rõ ràng y đã sử dụng bùa ẩn hơi thở, khi rời đi cũng chắc chắn mình không để lại dấu vết, rốt cuộc tại sao lại bại lộ?
Dưới ống tay áo, Trúc Ẩn Trần chuẩn bị động thủ: "Tại sao ngươi chắc chắn đó là ta?"
Không ngờ, Túc Ly lại giả vờ kinh ngạc: "Đúng nha, ngươi thật sự nhìn thấy, ta phải làm sao bây giờ?"
Trúc Ẩn Trần khẽ nheo mắt, bị lừa rồi, không phải, làm sao nói dối như vậy được, hành vi phạm tội của hắn bày ra không biết cũng phải biết.
Đây là một lời nói dối? Tự hủy còn không kém nhiều lắm.
Bước tiếp theo của hung thủ tự hủy là gì? Giết những người biết.
Người này ngay từ đầu đã không có ý định buông tha cho y.
Túc Ly từng bước một đến gần y, mỗi bước đi giống như vận rủi đánh hồi chuông báo tử, đánh thẳng vào trái tim Trúc Ẩn Trần.
"Theo lý mà nói, ta hẳn là nên giết ngươi."
Từ giường tới cửa chỉ có mấy bước, Túc Ly nhanh chóng đi tới trước mặt Trúc Ẩn Trần.
Xoạt một tiếng, Trúc Ẩn Trần rút dù trúc, đầu dù đâm thẳng vào ngực đến Túc Ly.
Keng——
Đầu dù va chạm với thân kiếm, tạo ra âm thanh thanh thuý.
Một kích không thành, Trúc Ẩn Trần đã tận dụng khoảng trống trong đòn tấn công để sử dụng kiếm phù. Ngay khi định kích hoạt, linh lực toàn thân đột nhiên biến mất.
Túc Ly nắm lấy đầu vai của Trúc Ẩn Trần, ngay sau đó cả người bị ném bay, đập thẳng vào mặt tường phía sau giường, rồi rơi xuống giường dưới tác dụng của trọng lực.
"Khụ khụ." Trúc Ẩn Trần bị ném đến tâm thần hỗ loạn, ruột gan lộn tùng phèo, hơi thở rối loạn
Vết thương chưa khép miệng trên bụng đã bị rách do va chạm, đầu vai đau như gãy xương.
Nhưng điểm chết người không phải cái này.
Quần áo rơi xuống, cổ tay áo gấp lại, lộ ra một đoạn cánh tay. Trần Ẩn Trần nhìn phù văn trên cánh tay, đồng tử nhanh chóng mở rộng ra, đây là!
"Khóa linh chú của ma tông khá hữu ích."
Giọng nói của Túc Ly vang lên từ đỉnh đầu. Trúc Ẩn Trần quay đầu lại, giương mắt nhìn lên, đối diện với một ánh mắt đang mỉm cười nhưng không hề có độ ấm.
Thế hệ thiên tài chính đạo tiếng tăm lừng lẫy, sau lưng dùng tà thuật ma tông, lấy mạng đồng môn của mình một cách không thương tiếc.
Mọi người trong Tiên Minh đều bị mù hết rồi, không ai có thể nhìn thấy bản chất thật của hắn.
Giờ khắc này, sóng não của Trúc Ẩn Trần cùng tin đồn đạt thành nhất trí.
Túc Ly bẻ tay Trúc Ẩn Trần, lấy ra lá bùa mà y đang giữ chặt trong tay.
"Bùa ngũ phẩm nạp kiếm, có thể phong ấn một đòn toàn lực của Xuất Khiếu kỳ, nghe đồn Phù Dao chân nhân rất yêu quý đại đệ tử, xem ra những gì người ta nói đều là sự thật."
Trúc Ẩn Tràn cười lạnh: "Liên quan gì đến ngươi? Muốn giết thì cứ giết."
Khóa linh chú ở trên người, không thể điều động linh lực, y căn bản không thể chạy thoát, hôm nay cốt truyện muốn giết y chắc chắn tránh không khỏi, hy vọng hệ thống bảo vệ cũng đủ mạnh.
Quần áo trên bụng rỉ ra một chút máu tươi, mùi máu tanh bay trong không khí. Người trên giường toàn thân đầy máu, yếu ớt ngã xuống, duy nhất chỉ có một đôi mắt lộ ra sát ý lạnh thấu xương.
Y muốn giết ta, Túc Ly nhìn ra, hắn cũng không cảm thấy cái này có cái gì không đúng, muốn giết chết uy hiếp đe dọa đến mình, là điều rất bình thường.
Túc Ly: "Ta không giết ngươi."
Có chó mới tin ngươi, Trúc Ẩn Trần gục đầu xuống, chờ đợi cái chết, ngẩng cổ lên rất mệt.
Nếu không phải đã biết hệ thống và Thiên Đạo, y trước khi chết sẽ tự bạo, nếu không giết được tên này y cũng sẽ không dễ chịu chút nào.
Trong lòng nghĩ đến tự bạo, đan điền cuồn cuộn dâng lên, hơi thở xao động khuếch tán mở ra, đây là phản ứng khi phượng dương đan có hiệu lực.
Trúc Ẩn Trần thiếu chút nữa trực tiếp chửi ầm lên, ** má? Ngày hôm qua y mất kiểm soát đáng lẽ phải có ích, nhưng bây giờ linh lực đã bị phong ấn ngược lại càng thêm hăng hái.
Mất đi linh lực trấn áp điều hoà, dược lực và hàn độc tranh đấu với nhau, gây náo loạn trong đan điền.
Một bàn tay đặt lên đan điền của y, linh lực bá đạo mạnh mẽ xâm nhập, ngang ngược phong tỏa đan điền.
Túc Ly từ trên cao nhìn xuống nhìn y: "Ngươi muốn tự bạo?"
Trúc Ẩn Trần: Nghĩ tới, nhưng chưa kịp làm.
Y không nói lời nào, Túc Ly coi như là cam chịu: "Nhưng thật ra đủ tàn nhẫn, vốn định để ngươi tự nguyện ký khế ước chủ tớ với ta, ta sẽ để lại cho ngươi một mạng, nếu không muốn vậy quên đi."
Trúc Ẩn Trần nghe thấy bốn chữ khế ước chủ tớ đáy mắt hiện lên chán ghét.
Y thật sự không muốn, ngay cả khi y chết cũng sẽ không bao giờ ký khế ước.
Ngay khi Trúc Ẩn Trần cho rằng Túc Ly sẽ giết mình, tiếng bước chân dần dần xa, tiếng đóng mở cửa gỗ vang lên.
Đi rồi?
"Khụ khụ." Trúc Ẩn Trần ôm bụng bị thương ngồi dậy.
Thật là, đã lâu chưa trải qua chật vật như vậy.
Ăn trước một viên đan chữa lành vết thương. Chết cũng là một lúc nữa, nhân lúc còn sống để mình thoải mái cái đã.
Rút túi trữ vật ra, ngón tay lơ lửng phía trên dừng lại một lúc rồi yếu ớt buông xuống.
Trên mặt lộ ra nụ cười khổ: "Mình chắc hẳn rất ngốc."
Linh lực! Y bị phong ấn linh lực! Không có linh lực căn bản mở không thể mở túi trữ vật.
Trúc Ẩn Trần nhìn ngôi nhà mình đang ở, căn phòng rất bình thường, một chiếc giường, một tấm bình phong, một bộ bàn ghế, một cánh cửa và một cửa sổ.
Ở cửa có kết giới, không ra được.
Đẩy cửa sổ, quả nhiên cũng có kết giới phong tỏa.
Đèn hồn của y vẫn còn ở chỗ sư phụ, tiểu sư đệ nhất định sẽ liên lạc với sự phụ, cho nên bọn họ hẳn là biết y còn sống, sư phụ cũng nhất định sẽ tìm đến y.
Không biết lúc đó mình còn sống không.
Ngoài ra còn có hệ thống đột nhiên xuất hiện rồi biến mất, thật sự không phải giấc mơ của y?
Trong đầu Trúc Ẩn Trần có rất nhiều suy nghĩ, trong hiện thực là đang thất thần nhìn chằm chằm về một hướng, hai mắt trống rỗng, cuối tầm nhìn là hướng về phía cửa sổ đã đóng.
Túc Ly đẩy cửa vào nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thanh niên một thân đơn bạc xuất thần nhìn cửa sổ, giống như đang nhìn thế giới bên ngoài qua lớp giấy nhám, hoặc là đang khao khát tự do.
"Muốn ra ngoài?"
Suy nghĩ của Trúc Ẩn Trần quay trở lại, bệnh nhân tâm thần đã quay trở lại.
Y không nói chuyện, Túc Ly cũng phát ra âm thanh, trong phòng có hai người sống, nhưng lại là một mảnh tĩnh mịch.
Trúc Ẩn Trần không hề cử động, y ngồi xuống, trong tầm mắt không thấy được mặt Túc Ly.
Y nhìn cái bóng trên mặt đất của Túc Ly kéo dài từ chân đến đầu gối, sau đó từ từ di chuyển cho đến khi chặn gần hết ánh sáng.
Cái bóng nhập vào một thế với chủ nhân, khom lưng tiến lại gần.
Tim Trúc Ẩn Trần đập thình thịch, hắn muốn làm cái gì? Chắc chắn không phải chuyện tốt.
Một bàn tay bẻ hàm dưới của Trúc Ẩn Trần, buộc y phải ngẩng đầu lên. Miệng không thể không chế mở ra, miệng bình ngọc để ở khóe môi, một dòng chất lỏng từ trong bình chảy vào miệng.
"Ưm... Khụ khụ, khụ khụ khụ..."
Ngực Trúc Ẩn Trần kịch liệt chấn động, không thể ngừng ho, ho một lúc mỗi bình tĩnh lại.
Giọng nói đã lâu không nói chuyện hơi khàn khàn: "Ngươi cho ta uống cái gì?"
Hương thơm ngọt thanh đọng lại trong miệng, hơi thở thanh khiết và trong trẻo.
Nếu không phải bị ngươi cầm tù, hơn nữa cũng sẽ giết y bất cứ lúc nào, lấy phương thức cho uống như này, y đều phải cho rằng đây linh vật thiên địa gì.
Túc Ly: "Đương nhiên là thứ tốt, tịnh diệp tiên lộ của Bạch Ngọc Kinh, có thể giúp ngươi chữa trị kinh mạch, trấn áp hàn độc."
Năng lượng ôn hòa thuần tuý chảy trong cơ thể, tẩm bổ kinh mạch và toàn thân trên dưới, Trúc Ẩn Trần bị phong ấn linh lực, không cảm nhận được tình huống cụ thể, nhưng y cũng có thể mơ hồ cảm nhận được linh lực thuần khiết hơn trước.
Cuối cùng, những năng lượng này tụ lại trong đan điền, hóa thành một lá chắn bảo vệ mềm mại, bao lấy hàn độc, lạnh thấu xương trong cơ thể biến thành hư không, tứ chi lạnh lẽo bắt đầu ấm lên.
Hoá ra là sự thật
Túc Ly nhìn thấy y kinh ngạc cùng khó hiểu, mỉm cười, dùng ngón tay lau đi lưu linh còn sót lại trên khóe miệng, cho vào trong miệng y.
"Không được lãng phí."
Phi phi phi! Bỏ cái móng chó của ngươi ra!
Trúc Ẩn Trần trợn mắt tức giận nhìn, hận không thể cắn ngón tay trong miệng, nhưng y không có sức lực, chỉ có thể để người bài bố.
Túc Ly rút ngón tay ra, nhìn vết răng khó thấy trên đầu ngón tay khẽ cười một tiếng.
"Muốn cắn ta? Vị tốt không? Ta cũng có chút tò mò, thịt của mình sẽ có mùi vị như thế nào."
Kẻ điên, Trúc Ẩn Trần dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn muốn khuôn mặt thiếu đánh này nữa.
Việc từ chối giao tiếp cùng với thái độ thờ ơ lạnh nhạt hiển nhiên không có tác dụng gì với Túc Ly.
Tấm nệm bên cạnh Trúc Ẩn Trần hơi lún xuống, theo sau là cảm giác có người đang sờ đầu y, mềm nhẹ lại không chút để ý thủ pháp như đang vuốt ve lông động vật.
Bàn tay kia luồn xuống mái tóc, chạm vào làn da sau gáy, nhéo thật mạnh. Trúc Ẩn Trần đột nhiên mở mắt, nheo mắt nhìn nam nhân thiếu đánh đang cười tươi bên cạnh, con mắt hình viên đạn nhìn ra bên ngoài.
Thấy y mở mắt ra, ý cười ở đuôi mắt Túc Ly tăng thêm, như thể đang nghĩ đến cái gì đó vui vẻ.
"Nhanh."
Trúc Ẩn Trần nhíu mày, nhanh cái gì?
Cốc cốc cốc, lực gõ cửa không lớn, như sợ làm phiền người bên trong.
"Túc Ly sư huynh, huynh có ở trong không?"