Mục lục
Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Trúc Ẩn Trần lập tức dịu đi, sợ doạ đến tiểu cô nương, y nhẹ nhàng dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con: "Nguyệt Nhã, đừng khóc, xảy ra chuyện gì?"

Không muốn bị dỗ dành, Tư Nguyệt Nhã khóc ác hơn, nước mắt chảy dài trên mặt: "Sư huynh."

Trúc Ẩn Trần: "Sư huynh ở đây, ai bắt nạt muội? Nói cho sư huynh, sư huynh giúp muội."

Tư Nguyệt Nhã nghẹn ngào: "Không ai, không ai bắt nạt muội cả."

Trúc Ẩn Trần nhìn Lan Vọng Sinh đầy thắc mắc, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Ánh mắt Lan Vọng Sinh cũng phức tạp nhìn y, thỉnh thoảng lại toát ra một tia sát ý, lông mày nhíu lại: "Hàn Trúc, nếu ngươi có người trong lòng, nhớ kỹ phải để chúng ta giúp ngươi kiểm tra."

???

Trán Trúc Ẩn Trần đầy dấu chấm hỏi, người trong lòng? Làm sao y có suy nghĩ đó?

Cái này có quan hệ gì với Nguyệt Nhã đang khóc?

Mặc Lan suy nghĩ gì vậy?

Trúc Ẩn Trần nhìn người cuối cùng trong phòng: "Thượng Quan tỷ, tỷ không nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thượng Quan Túy trừng mắt nhìn hai người đã hứa giả vờ không biết gì, kết quả lại không giấu được, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Hàn Trúc à, đệ nói sự thật với tỷ tỷ đi, vệt đỏ sau gáy là chuyện như thế nào?"

"Sau gáy?"

Trúc Ẩn Trần đầu tiên là hoang mang, sau gáy y có dấu vết? Tay không tự giác đặt lên cổ mới nhớ ra hôm qua bị Túc Ly véo vào xương, để lại dấu vết ư?

Nhớ lại lực đạo có ý định xé sống y, chắc chắn đã để lại dấu.

Nhưng cái này có liên quan gì đến phản ứng kỳ quái của bọn họ?

Thượng Quan Túy nhìn ánh mắt y mơ hồ, tựa như cái gì cũng không biết, trong lòng đau đớn, đây chính là cảm giác tiểu bắp cải nhà mình bị ủi đi sao?

Lập tức giọng nói bừng lên hai phần tức giận chân thật: "Nói cho ta biết, có phải Túc Ly làm chuyện này không?"

Trúc Ẩn Trần hơi hé miệng, là Túc Ly làm không sai, nhưng y làm sao có thể giải thích Túc Ly không liên quan gì đến việc nhéo xương tạo ra dấu vết.

Thượng Quan Túy: "Ta biết ngay hắn tuyệt đối có tâm tư khác, đệ có phải cảm thấy mình thiếu quá nhiều ơn tình lên mới đáp ứng hắn?"

Trúc Ẩn Trần càng mơ hồ hơn, y đáp ứng Túc Ly cái gì?

Thấy y còn chưa nghe hiểu, Thượng Quan Túy trực tiếp tàn nhẫn nói thẳng: "Hôm qua các ngươi đã làm đến bước nào rồi? Ta nhìn nguyên dương của đệ vẫn còn, nên chú ý đừng để hắn đắc thủ dễ dàng."

"Oa, muội không cần nam sư tẩu! Hắn muốn cướp sư huynh đi!"

Tư Nguyệt Nhã bật khóc thành tiếng, giống như một trưởng bối trong một gia đình đơn thân, sợ đứa nhỏ sẽ bị cướp sự chú ý.

"Hàn Trúc tài năng của ngươi không kém người khác chút nào, không cần thiết chỉ vì một chút ân tình lại..."

Lan Vọng Sinh nói rất khéo léo, nhưng Trúc Ẩn Trần vẫn nghe ra ý tứ nguyên bản của anh.

Y rất khó hiểu: "Sao mọi người lại nghĩ vậy?"

Y với Túc Ly? Quả thực thái quá!

Thượng Quan Túy giống như đã nhìn thấu hết mọi chuyện: "Hắn mang đệ đến Thái Nhất Huyền Tông, để đệ ở cùng hắn, lại đích thân đưa đệ đến Ất Mộc dược trì, còn để lại dấu vết, cho dù dùng lý do gì, ta đều có thể xác định nói cho đệ, hắn tuyệt đối đối với đệ có ý tưởng không an phận."

Viền váy đung đưa, nàng đi đến phía sau Trúc Ẩn Trần vén tóc sau cổ lên: "Với lực này, hắn là chó điên sao?"

Nam nhân dù ngày thường trông có vẻ hiền lành đến đâu thì tới việc này cũng đều là cầm thú.

Trúc Ẩn Trần chậm rãi chớp mắt.

Túc Ly thích y, cho nên cứu y, đưa y về tông môn, để y sống ở nơi ở của mình, đích thân đưa y đến dược trì giải độc, nếu không phải biết chân tướng y đương nhiên cảm thấy phân tích của Thượng Quan Túy rất hợp lý.

Lan Vọng Sinh: "Mấy ngày nay ngươi không có nhắc tới hắn ở trước mặt chúng ta, là vì ngươi biết được tâm tư hắn lại chưa biết nên xử lý như thế nào đúng không?"

Trúc Ẩn Trần: Vì sao cái này cũng thành chứng cứ?

"Ta..."

Cứu mạng! Ta nên nói gì để kết thúc chuyện này đây?

Tư Nguyệt Nhã ôm eo y: "Oa oa, sư huynh với hắn phải cùng ở lại Thái Nhất Huyền Tông, sư phụ bảo muội đi Kiếm Tông, muội không muốn cùng sư huynh tách ra!"

Thượng Quan Túy: "Ta cũng không phải phản đối, tiền đề là đệ thật sự thích, mà không phải vì báo ân."

Xét theo dấu tay, Túc Ly không hề hiền lành dễ nói chuyện như bề ngoài, nếu Hàn Trúc cũng động tâm còn tốt, bằng không sợ là không có kết cục tốt đẹp.

Nếu Hàn Trúc muốn mượn thân phận Túc Ly bảo vệ Tiểu Yên Nhi, thì khoản nợ tình sẽ càng lớn hơn nữa.

Trúc Ẩn Trần: "Yên tâm đi, trong lòng ta hiểu rõ."

Thích Túc Ly, đời này đều không thể, đưa hắn về quy thiên mới là mục tiêu của y.

Dùng tay áo lau đi nước mắt của tiểu sư muội: "Nguyệt Nhã, đừng khóc, đều là đại cô nương."

Tư Nguyệt Nhã lớn tiếng nói: "Muội không phải đại cô nương."

Trúc Ẩn Trần: "Ừm, muội là công chúa nhỏ của Vân Dã Môn."

Mất một lúc mới dỗ được sư muội, Trúc Ẩn Trần đột nhiên nhận ra hiểu lầm, y dường như không thể giải thích rõ ràng.

"Thượng Quan tỷ, tỷ cùng Tam Tuyệt Cung thiếu cung chủ đấu cờ thế nào?"

Nhanh chóng thay đổi chủ đề, y một chút đều không muốn nghe những gì đã xảy ra giữa mình và Túc Ly.

Thượng Quan Túy buồn bã sờ lên khóe mắt, lau đi những giọt nước mắt không tồn tại: "Không biết tiểu đầu gỗ hạt dưa yêu ta xuống tay lại tàn nhẫn như vậy, đối với gương mặt này của ta cũng hạ thủ được."

Lời nói xoay chuyển, kiêu ngạo hất cằm: "Đáng tiếc nàng còn non lắm."

Xem ra là thắng, Trúc Ẩn Trần gật đầu: "Chúc mừng."

Chờ cho đến khi mặt trời sắp lặn.

Trước khi rời đi, Trúc Ẩn Trần bị Tư Nguyệt Nhã giữ chặt cánh tay không chịu buông ra, bảo y ở lại khách điếm qua đêm.

Trúc Ẩn Trần có thể không quay về sao? Y không thể.

Y rời đi dưới ánh mắt đáng thương hề hề của tiểu sư muội, không dám nhìn lại chút nào, sợ mình sẽ mềm lòng ở lại qua đêm, sau đó lại cho Túc Ly tìm tới tới cửa lấy lý do có việc.

Trở lại nơi ở của Túc Ly, chủ nhân căn nhà đã ngồi chờ ở phía trước cửa sổ.

Trúc Ẩn Trần phớt lờ hắn như thường lệ, bước vào phòng, đóng cửa lại, đi về phía giường ngọc lạnh lẽo.

"Huyền Cầm, ta thích ngươi?" Giọng nói ôn hoà xen lẫn ngữ điệu đùa cợt.

Trúc Ẩn Trần: "Ta từ chối."

Thân là phản diện ngươi rất nhàn rỗi sao? Mỗi ngày dùng thuật con rối thuật giám sát ta, cái sở thích rình người ta phải đi trị liệu.

"A~." Sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ.

"Ta thực sự thích Huyền Cầm." Thích cặp mắt kia, và một thân hài cốt.

Trúc Ẩn Trần lãnh khốc vô tình tiến hành cuối cùng: "Ta không thích ngươi."

"Không quan hệ, ta cũng không cần loại cảm xúc "thích" này."

Túc Ly xoay đầu Trúc Ẩn Trần, nhìn sát ý cắm rễ trong cặp mắt kia, vừa lòng cười: "Ngươi chỉ cần duy trì hiện trạng là được."

Tiếp tục hận ta, hận càng sâu, sợi rối cắm càng mạnh.

So với tình yêu hay thay đổi, sự căm ghét càng thêm thuần tuý và kéo dài hơn.

*

Ngày hôm sau, Trúc Ẩn Trần xuất phát đến lôi đài, Túc Ly đã theo y suốt chặng đường.

Dưới ánh mắt bát quái của những người xung quanh, y cực lực nhẫn nhịn, hạ giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Túc Ly cười như không cười: "Thưởng thức tư thế oai hùng của người trong lòng?"

Trúc Ẩn Trần ngăn không được da đầu tê dại: "Ngươi ghê tởm ai?"

Người bên cạnh đột nhiên đến gần, vành tai chợt tê rần, sau đó nghe được một câu: "Sư muội của ngươi nhìn qua đây."

Trúc Ẩn Trần đột nhiên đột nhiên đẩy Túc Ly ra, quay lại thì thấy tiểu sư muội đang nhìn chằm chằm bọn y với hai mắt bốc lửa.

"Ngươi!"

Túc Ly nhìn y vẻ mặt tức giận nhưng lại cố gắng kiềm chế, khóe miệng cong lên: "Ta đi tìm lôi đài của mình, lát nữa gặp lại."

"Sư huynh!" Tư Nguyệt Nhã nắm chặt bội kiếm, cả người giống một quả ớt đỏ sắp nổ mạnh.

Khi nàng lao tới chỗ Trúc Ẩn Trần, Túc Ly đã rời đi, để lại Trúc Ẩn Trần đối mặt với tiểu sư muội đang tức giận.

Túc Ly ta ***** ngươi ****

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK