Một con rắn dài chỉ còn lại xương không biết từ lúc nào đã bò đến chân Trúc Ẩn Trần, cả con rắn dật lên dữ dội, bị một chân đá bay ra xa.
Một lực kéo từ thắt lưng cùng con rắn xương bay ra, Trúc Ẩn Trần cúi đầu nhìn, thắt lưng trống rỗng.
Túi trữ vật!
Ở đằng xa, trên một cái gai xương ở đuôi con rắn, một chiếc túi thêu hoa văn xanh trắng hiện ra.
Phía sau là Lan Vọng Sinh đang hôn mê, Trúc Ẩn Trần không dám đi xa, phóng ra một luồng linh lực khiến con rắn xương bị đông thành băng.
Lão quỷ triệu hồi tất cả các thực hồn thú để cùng nhau kéo giữ yêu khôi.
Con rắn da người lặng lẽ bò đến bên cạnh túi trữ vật, cuộn cả khối băng đi, rồi bị móng vuốt sắc nhọn của lang yêu xé nát.
Khi lang yêu đem túi trữ vật trở lại thì bị tà tu cuốn lấy, hai tên tà tu dùng mọi cách ngăn cản.
Cuối cùng trận chiến đã khiến cả hai bên kiệt sức, trước khi linh lực cạn kiệt, Trúc Ẩn Trần triệu hồi lang yêu trở về.
Hai tên tà tu đã bị đánh trọng thương.
Trong hỗn loạn, túi trữ vật không biết đã lạc mất đi đâu.
Hô ——
Trúc Ẩn Trần thở ra một hơi, hơi thở hiện lên màu trắng mờ trong không khí lạnh, hòa cùng với băng giá xung quanh.
Nhà đã dột lại gặp mưa suốt đêm, hàn độc không thể áp chế được nữa.
Nếu không được, chỉ có thể điều khiển con rối mang theo Lan Vọng Sinh chạy trốn, nhưng hai tên tà tu này đã thấy lang yêu, nếu để chúng tung tin ra ngoài...
Cách tốt nhất là giết hết tất cả tà tu có mặt hôm nay, chết không còn bằng chứng.
Vậy con át chủ bài dường như rất lợi hại mà y không biết rốt cuộc là gì?! Trúc Ẩn Trần rất muốn lay Lan Vọng Sinh tỉnh dậy để hỏi điều này.
Mặt ngoài y vẫn bình tĩnh như nước, không chút hoảng sợ hay sợ hãi, trong mắt chỉ có sát ý sắc bén.
Họa Bì Khách cảm thấy bất an, liệu thằng nhóc này có còn chiêu gì nữa không? Nhận ra mình đang nghĩ gì, Họa Bì Khách trong lòng dâng lên thù hận và đố kị mãnh liệt.
Một tên Kim Đan thôi mà, gã đã là Nguyên Anh lại phải e ngại một Kim Đan, đồ đệ đại tông môn chết tiệt, thiên tài chết tiệt! Tại sao bọn chúng từ khi sinh ra lại có được nhiều lợi ích và đồ tốt như vậy!
Nếu không phải do may mắn sinh ra với linh căn tốt, thiên phú tốt, được Tiên Tôn thu làm đồ đệ, thì một Kim Đan làm sao có thể có yêu khôi bảo vệ, phù chú dùng không hết.
Nếu tất cả những thứ này là của gã thì tốt biết bao!
Đúng rồi! Thân thể gã bây giờ đã hỏng, chỉ cần đoạt xác người này, rồi giết chết lão quỷ, yêu khôi, thiên phú, dung mạo, phù chú pháp bảo tất cả đều là của gã!
Trong trận chiến Họa Bì Khách đã mất bình tĩnh, cảm xúc bị tiêu cực chi phối, lòng tham chiếm cứ tư duy, Nguyên Anh xuất khiếu chui vào thức hải của Trúc Ẩn Trần.
Trong thức hải vang lên tiếng cười ngạo nghễ: "Thân thể này là của ta, a! Đây là cái gì?!!?"
Tiếng hét chói tai vang vọng trong thức hải khiến đầu óc choáng váng, Trúc Ẩn Trần xoa thái dương, tên tà tu này muốn đoạt xác y? Thật là ngu ngốc, trong cơ thể y không chỉ có hàn độc, mà trong thức hải còn có hồn ấn của Túc Ly, và cả cơ chế bảo vệ của hệ thống, Nguyên Anh tà tu vừa vào đã bị bảo vệ của hệ thống che chắn cảm giác, rồi bị hồn ấn cắt mất một lớp da.
"Aaaaa!" Họa Bì Khách Nguyên Anh chật vật thoát ra khỏi thức hải, trở về bản thể thì khí tức đã suy yếu.
Ngay lập tức, gã ôm đầu thét lên đau đớn, trên người xuất hiện những cục u lớn nhỏ, như thể có gì đó đang bò bên trong da thịt.
"Lão quỷ! Ta muốn giết ngươi!" Gã nhận ra dị thường trên người mình là do lão quỷ nuôi âm trùng, rốt cuộc khi nào hắn ta đã hạ lên người gã.
"Tiếp theo không cần dùng đến ngươi nữa." Lão quỷ cười, trên răng còn dính máu đặc sệt.
Trong cơn giãy giụa, Họa Bì Khách nhìn thấy trong mắt đối phương cùng một loại tham lam dục vọng giống mình.
Khi kẻ thù chung đã suy yếu, đồng minh ban đầu sẽ trở thành kẻ tranh giành lợi ích.
Giữa tà tu vốn không có tình nghĩa, không ai muốn chia sẻ lợi ích, tất cả đều chỉ muốn độc chiếm.
Trúc Ẩn Trần lặng lẽ nhìn Họa Bì Khách giãy giụa dần dần yếu đi, cuối cùng hoàn toàn trở thành một xác chết, bị âm trùng nuốt chửng.
Lang yêu không bị điều khiển đứng yên bên cạnh Trúc Ẩn Trần, như một món đồ trang trí.
Âm trùng nuốt chửng máu thịt và tàn hồn của Họa Bì Khách, tụ lại tạo thành một con rết khổng lồ, lão quỷ thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm lang yêu.
Nhưng hắn ta cẩn thận hơn Họa Bì Khách, dù hàn khí tỏa ra từ Trúc Ẩn Trần đoán ra y phát tác hàn độc, vẫn phái con rết tiến lên, còn mình giữ một khoảng cách an toàn ở ngoài.
Phần lớn linh lực còn lại dùng để trấn áp hàn độc, Trúc Ẩn Trần dựa vào thân thể đấu tay đôi với con rết, trên người nhanh chóng bị thương, máu đỏ thấm đẫm bạch y.
Lão cáo già!
Trúc Ẩn Trần đã sớm lấy ra kiếm phù giấu trong tay áo, chỉ đợi lão quỷ tiến lại gần để cho một đòn chí mạng, nhưng tên tà tu này quá sợ chết, y đã thế này rồi mà vẫn không dám lại gần.
Cả bên hai đều căng chặt, quan sát hướng đi của đối phương, không bỏ qua một tiếng động nào, trong tình huống này âm thanh bước chân đột ngột vang lên khiến cả hai cùng nín thở.
Ai tới?
Là tu sĩ chính đạo, hay tà tu?
Đây là một biến số quyết định sự sống còn.
Mà đáp án là —— không phải cả hai.
Giữa khu rừng đầy vết tích chiến đấu xuất hiện một bóng người, áo choàng đen tay rộng, mặt nạ hoa văn bạch vũ che khuất dung mạo, bước đi thảnh thơi như đang dạo chơi, khí tức ma khí trên người cường hãn, cảm giác áp bách khiến người ta nghẹt thở.
Không phải tu sĩ chính đạo, cũng không phải tà tu, mà là một ma tu cường đại.
Lão quỷ ngay lập tức cúi đầu: "Đại nhân có gì phân phó."
Trúc Ẩn Trần cảm nhận được từ người mặc áo đen này có một luồng hồn lực quen thuộc, giống hệt hồn ấn trong thức hải của y, đây là Túc Ly!
Đại ma áo đen lạnh lùng quét qua hiện trường, ánh mắt dừng lại một lúc trên những vết thương trên người Trúc Ẩn Trần.
Trong tình ảnh này, Trúc Ẩn Trần cảm thấy may mắn và an tâm khi nhìn thấy người đó.
Nếu là tu sĩ chính đạo đến, y sẽ không thể giải thích nguồn gốc của lang yêu con rối này.
Nếu người đến là tà tu, đó càng là tuyệt cảnh.
Còn may, là Túc Ly.
Suy nghĩ này chỉ kéo dài cho đến khi Túc Ly mở miệng nói.
"Tiếp tục đi." Giọng nói trầm thấp lạnh lùng hoàn toàn không giống với đại đệ tử ôn hòa Túc Ly, hắn đứng đó, rõ ràng là muốn xem trò vui.
Tệ hơn nữa chính là Trúc Ẩn Trần mất kết nối với lang yêu, chính Túc Ly đã cắt đứt, hắn mới là chủ nhân thực sự của yêu khôi, Trúc Ẩn Trần chỉ có thể điều khiển lang yêu dưới sự cho phép của hắn.
Lão quỷ không dám chống lại lời của một đại ma, ra lệnh cho con rết tiếp tục tấn công, nhưng không thấy ánh mắt dưới mặt nạ của đại ma đang nhìn về phía hắn ta như nhìn một người chết.
Trúc Ẩn Trần nắm chặt dù trúc để chống đỡ, con rết đã nuốt chửng một Nguyên Anh, sức tấn công không phải tầm thường, chân sắc bén như hàng trăm lưỡi dao cùng chém xuống, dù không có kỹ xảo cũng khiến người ta phân thân không kịp, những cái gai sắc nhọn quét qua người để lại vết máu.
Trong lúc đó y quan sát vị trí của lão quỷ, lão quỷ đã không còn cảnh giác như trước, có lẽ do sự hiện diện của đại ma Túc Ly khiến hắn ta phân tâm.
Kiếm phù đã sẵn sàng.
Con rết cắn vào vai Trúc Ẩn Trần.
Lão quỷ phát ra tiếng thét đau đớn, toàn thân nổ tung thành một vũng máu.
Con rết cũng theo bước chủ nhân của nó, bất ngờ chết đi, máu loãng bắn lên nửa người Trúc Ẩn Trần.
Trên mặt băng vỡ còn sót lại sau trận chiến xuất hiện một cái bóng, áo trắng nhuốm máu, không rõ máu từ kẻ thù hay từ chính mình.
Máu tụ lại ở đầu tóc, lướt qua gương mặt bình thản, trông như một ác quỷ vừa giết người phanh thây, làm cho người ta sợ hãi.
Với diện mạo hiện tại, y có thể làm ma trong nhà ma mà không cần hóa trang, Trúc Ẩn Trần suy nghĩ có chút lỗi thời như đi vào cõi thần tiên.
Chớp mắt, đại ma áo đen xuất hiện trước mặt y, đôi mắt đỏ như máu lạnh băng đầy tà ác, không giống tà tu với ánh mắt vẩn đục, mà đỏ thẫm thuần khiết, nguy hiểm lại cuốn hút, như viên đá quý tạo nên từ tội lỗi, không có nhiệt độ, lại đẹp đến mức mê người.
Trúc Ẩn Trần khó có thể phán đoán trạng thái của Túc Ly lúc này, liệu đây có phải là lúc hắn hoàn toàn tháo bỏ ngụy trang? Quả thật như một người hoàn toàn khác.
Nếu không phải hồn ấn dao động, y không thể nhận ra, khả năng ngụy trang của Túc Ly quá mạnh.
Đại ma duỗi tay lau đi vết máu trên mặt Trúc Ẩn Trần, để lại một vết đỏ nằm ngang.
"Muốn sống không?"
Ma khí có tính xâm lược khiến Trúc Ẩn Trần cảm thấy khó chịu, những lời nói ra cũng khiến người ta hít thở không thông.
"Giết người sau lưng ngươi, ta sẽ tha cho ngươi."
Trúc Ẩn Trần chỉ có một câu trả lời: "Không có khả năng."
Y tốn bao nhiêu tâm sức mới cứu được Lan Vọng Sinh ra khỏi cốt truyện, ngươi nói giết là giết à, mơ đi!
Đại ma: "Nếu ta nói hai người các ngươi chỉ có một người sống thì sao?"
Trúc Ẩn Trần không trả lời, đầu óc như cuộn chỉ rối bời, cấm chế trả lời không được kích hoạt, sao lại thế này?
Túc Ly rốt cuộc là đang đùa giỡn y, hay thật sự não hắn có vấn đề mà thay đổi nhân cách thực sự.
Đại ma: "Không nói, vậy để ta quyết định thay ngươi, giết hắn, ngươi sống, thế nào?"
Không thế nào cả! Ta ghét làm bài trắc nghiệm.
Trúc Ẩn Trần không thể đoán được ý định của Túc Ly, cũng thừa nhận hiện tại mình không thể chơi lại hắn, quyết định không bận tâm nữa, trực tiếp lật bài: "Lời ngươi nói trước đó vẫn còn giá trị chứ?"
Đại ma dường như không hiểu y đang nói gì.
Trúc Ẩn Trần nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ mê hoặc kia: "Một con mắt, bảo vệ một người."
Ta biết ngươi là ai, ngươi thừa nhận không?
"Ha hả, hahaha..." Đại ma kinh ngạc trong giây lát, sau đó cười thành tiếng, tiếng cười càng lúc càng lớn, ma khí cũng trở nên điên cuồng, nặng nề, như một vị vua kiêu ngạo ép buộc sinh linh cúi đầu thần phục.
Trúc Ẩn Trần bị hắn cười đến mức lòng lo lắng, tai nghe tiếng nói quen thuộc dịu dàng: "Huyền Cầm đã nhận ra ta rồi."
"Ta rõ ràng đã tạm thời đóng cấm chế, chặn liên kết giữa chúng ta, ngươi làm sao nhận ra?"
Môi Trúc Ẩn Trần khẽ run rẩy, ma khí ép y gần như muốn ngã quỵ trên mặt đất.
Đại ma chạm vào môi y, không vội nói câu trả lời: "Chúng ta sẽ từ từ nói chuyện sau, ta có thể đợi ngươi nghĩ ra một lý do đủ thuyết phục ta, miễn là đừng để ta phát hiện."
"Hiện tại, ngươi có muốn biết người ngươi muốn bảo vệ đang nghĩ gì không?" Từ câu này trở đi, không còn là truyền âm, đại ma nói nhẹ bên tai y.
"Quay đầu lại nhìn thử đi."
Trúc Ẩn Trần quay đầu lại.
Không biết từ khi nào Lan Vọng Sinh đã tỉnh lại, trên người bao quanh bởi ma khí, rõ ràng là bị hạn chế hành động, không thể động đậy, không thể nói, hai mắt đỏ ngầu nhìn bọn họ.
Trúc Ẩn Trần thở không ra hơi, đầu óc như động đất rung chuyển, sóng thần núi nở điên cuồng, Lan Vọng Sinh tỉnh dậy khi nào? Anh nghe thấy bao nhiêu? Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta nên làm gì? Nút khởi động lại ở đâu!?
Đại ma nhẹ nhàng búng ngón tay.
Ma khí trên người Lan Vọng Sinh tan biến, cảm xúc kích động, giọng khàn hét lên: "Hàn Trúc, đừng tin lời hắn nói, dù hắn nói gì cũng đừng tin! Ma không thể tin!"
Trúc Ẩn Trần chua xót nhìn y: "Ngươi không thể ngủ thêm một lúc sao?"
Tại sao lại tỉnh! A!? Tại sao lại tỉnh vào lúc này!? Thế này ta làm sao bảo vệ ngươi!?
Ta cố gắng đẩy ngươi ra khỏi nguy hiểm, ngươi lại muốn quay lại chỗ nguy hiểm để gây rắc rối đúng không! Ta đáng ra nên dùng thuật pháp đánh vào sau đầu ngươi một cái, rồi cho ngươi uống cả một bình mộng đan, để ngươi ngủ yên trong mười ngày nửa tháng!