Đêm không trăng tối đen như mực.
Nếu không phải y đã thành tu sĩ, e rằng ngay cả đường đi cũng không nhìn thấy, như thể đang đi trong một thế giới tối đen vô tận.
Trúc Ẩn Trần tính toán hướng đi của mình trong lòng, nhưng y nhanh chóng nhận ra cái này vô nghĩa.
Âm thanh và thị giác cách xa y.
Tiếng kêu của côn trùng vang lên vào ban đêm, tiếng gió đung đưa lá cây, tiếng bước chân khi đi bộ đều biến mất, thế giới như bị ấn nút tắt tiếng.
Đôi mắt hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, thần thức không thể phóng ra ngoài thay thế hai mắt.
"Túc Ly, ngươi đã làm cái gì?" Tay Trúc Ẩn Trần trong ống tay áo nắm chặt thành nắm đấm, kiềm chế sự bất an do giác quan bị hạn chế, y không muốn tỏ ra rụt rè trước mặt Túc Ly.
Trong đầu vang lên giọng nói ôn nhuận thanh nhã, ôn hòa như gió nhẹ như trăng sáng: "Con đường tiếp theo, ta mang Huyền Cầm đi là được rồi."
Trúc Ẩn Trần cảm giác eo mình có thêm một cánh tay, tiếp theo cơ thể bay lên, gió mạnh do di chuyển nhanh đánh vào da.
Thị giác và thính giác bị phong ấn, các giác quan khác được phóng đại vô hạn, cánh tay quanh eo và hơi thở của người bên cạnh trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Không biết đã qua bao lâu, gió dừng lại, hai chân Trúc Ẩn Trần trở lại mặt đất, vì thị giác bị che đi, không thấy điểm dừng chân, cũng không có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào, sau khi chạm đất cảm giác mất thăng bằng, loạng choạng một chút, cơ thể nghiêng về phía trước, tay theo phản xạ nắm lấy vật xung quanh, cố tìm một vật gì đó để dựa vào.
Lòng bàn tay nắm lấy một mảnh quần áo, cánh tay quanh eo đột nhiên siết chặt, kéo y trở lại chỗ cũ.
"Huyền Cầm phải nắm chặt ta, ngươi xem mình ngay cả mình còn đứng còn không vững."
Trúc Ẩn Trần nuốt xuống lửa giận sắp phun trào, thu tay lại, không đáp lại.
Cánh tay bên eo rút ra, xung quanh hoàn toàn rơi vào im lặng, không thấy gì, cũng không nghe thấy gì, một nỗi sợ hãi khó tả nảy sinh trong sự yên tĩnh.
Y thử phá vỡ phong ấn của Túc Ly, nhưng thất bại.
Thời gian từng chút trôi qua, xung quanh vẫn không có động tĩnh, hoặc có mà y không nghe được.
Trúc Ẩn Trần thậm chí còn không dám tùy tiện di chuyển, vì y không rõ xung quanh mình rốt cuộc có gì.
Mình bây giờ đang ở đâu?
Xung quanh có gì?
Túc Ly đâu?
Hắn ở gần hay đã rời đi rồi?
Mẹ nó! Kẻ điên này!
Bình tĩnh, Túc Ly sẽ không giết mình bây giờ, mình còn chưa đến Hóa Thần.
Nhưng chẳng may Túc Ly tìm thấy một tu sĩ băng linh căn khác có thiên phú, định xử lý mình thì sao bây giờ.
Hệ thống! Đúng rồi, mình vẫn có thể liên lạc với hệ thống, mình sẽ không chết ở chỗ này!
Trước khi liên lạc với hệ thống, Trúc Ẩn Trần dừng lại, dù vừa hoàn thành nhiệm vụ, thời gian y có thể nói chuyện với hệ thống vẫn không nhiều, không thể lãng phí ở đây.
Chờ một chút.
Túc Ly sẽ không dễ dàng vứt bỏ y, quá đột ngột, không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Vài ngày nữa là đến vòng cuối cùng của Đại hội Tân Tú, yến tiệc Đăng Tiên Đài, các tông môn đứng đầu của Tiên Minh sẽ đến tìm kiếm tu sĩ có tư chất tốt nhập môn.
Y là người đứng thứ hai trong Đại hội Tân Tú không xuất hiện chắc chắn sẽ gây nghi ngờ, các sư muội cũng sẽ đi tìm y.
Nhưng tuyệt đối không ai nghi ngờ Túc Ly, vì bây giờ hắn đáng lẽ đang bế quan ổn định cảnh giới, chết tiệt! Thằng chó âm hiểm xảo trá!
Tâm phiền ý loạn, cảm xúc nôn nóng và tức giận dâng trào trong lòng, Trúc Ẩn Trần biết không thể tiếp tục như thế này.
Đứng yên một lúc lâu, Trúc Ẩn Trần cuối cùng cũng động đậy, y ngồi xếp bằng, bước vào thiền định.
Con đường tu chân vốn đã dài, không gì có thể tiêu hao thời gian hơn là nhập định tu luyện.
Chỉ cần y tu luyện đến Nguyên Anh, sớm muộn cũng nghiền nát phong ấn của Túc Ly.
Nói không chừng hệ thống sẽ tìm tới, cho nên không có gì phải sợ.
Vừa mới nhập định đã bị người khác phá ngang, khiến y tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, giọng nói ghé sát vào tai: "Huyền Cầm, ngươi thực sự thú vị."
Túc Ly!
Thằng chó này quả nhiên không rời đi.
Túc Ly vẫn không khôi phục lại hai giác quan của y, nắm tay Trúc Ẩn Trần kéo y đi tiếp.
Trúc Ẩn Trần tự mình trải nghiệm cảm giác của người mù, rất tệ, cảm giác không thể tự mình phán đoán cảnh vật xung quanh, thực sự rất khó thích ứng trong thời gian ngắn.
Đặc biệt là người lôi kéo y đi tiếp, không phải loại người tốt, không thể tin, không dám tin, không được tin.
Túc Ly kéo y đến hố rắn độc, hang yêu thú, thậm chí động dung nham, Trúc Ẩn Trần cũng không cảm thấy bất ngờ.
Không khí hít vào ngày càng vẩn đục, ẩm ướt.
Đi khoảng trăm bước, tay bỗng nhiên bị người dùng sức nhéo một chút: "Huyền Cầm, chúng ta đến rồi, nhắm mắt lại."
Trúc Ẩn Trần còn chưa kịp phản ứng, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt y, hai mắt bị kích thích ngay lập tức đỏ lên, nước mắt sinh lý tràn đầy hốc mắt, chớp mắt một cái, nước mắt chảy xuống má.
Túc Ly thảnh thơi thưởng thức cảnh tượng khó gặp này: "Ngươi khóc lên thật xinh đẹp."
Cặp mắt kia lạnh băng thờ ơ, lại bị hơi nước lấp đầy, đuôi mắt nhuộm một màu đỏ diễm lệ, tăng thêm vài phần đau khổ và yếu ớt, khiến người khác xót xa, cũng có thể khơi dậy dục vọng phá hư của tên tội phạm, vẻ mặt cố tình lạnh băng, lạnh như băng sương, tạo thành một vẻ đẹp mâu thuẫn.
Trúc Ẩn Trần nhịn không được mắng: "Cút."
Nhắm mắt rồi mở ra, Trúc Ẩn Trần cuối cùng cũng nhìn rõ nơi mình đang đứng, những bức tường dày đặc khép kín, trên tường, dưới đất, rải rác những vết máu đã khô từ lâu, trước mắt y, ngọn đuốc đang cháy là nguồn sáng duy nhất trong nơi này.
"Địa lao."
Trong hoàn cảnh này, gương mặt tươi cười ôn hòa của Túc Ly trở nên u ám quỷ dị, giọng nói bình thản như tiếng thì thầm của ma quỷ: "Đừng sợ, đây không phải nơi dùng để giam ngươi, nhưng nếu Huyền Cầm phạm lỗi thì không chắc đâu."
Dù Trúc Ẩn Trần sớm đã biết rõ bộ mặt thật của người này, nhưng vào giờ phút này, y vẫn không thể tránh khỏi cảm giác tim mình đột nhiên thắt lại.
"Ở đây giam giữ ai?"
Y tự cảm thấy khâm phục bản thân khi vẫn có thể suy nghĩ và đặt câu hỏi. Không phải dùng để giam y, Túc Ly chắc chắn không phải đưa y đến đây để tham quan. Chắc hẳn nơi này còn có người khác bị giam giữ, tên xui xẻo nào đã rơi vào tay Túc Ly vậy?
Túc Ly nhìn vết đỏ nhạt ở đuôi mắt y dần dần biến mất, duỗi tay xoa mạnh lên đuôi mắt Trúc Ẩn Trần, đến khi vùng da đó đỏ lên, rồi lại cảm thấy không hài lòng, không có cảm giác tự nhiên như vừa nãy. Sau này phải tìm cơ hội để Huyền Cầm khóc vài lần nữa mới được.
"Đi theo."
Cơ thể Trúc Ẩn Trần cứng đờ chờ hắn rút tay lại, nghe thấy câu này liền nhấc chân bước theo.
Y đã từ bỏ việc tìm hiểu mục đích của Túc Ly khi làm bất cứ việc gì rồi. Đầu óc của kẻ điên và người bình thường có cấu tạo khác nhau, trừ khi y cũng điên rồi, không thì cả đời này ai cũng không thể hiểu nổi Túc Ly.
Đi theo Túc Ly xuống cầu thang tối tăm, đi qua hành lang âm u, dừng lại trước cửa một địa lao.
Túc Ly đứng bên cạnh cửa: "Huyền Cầm, mở cửa."
Nếu không phải đã đóng băng kinh mạch trên mặt, chắc chắn Trúc Ẩn Trần đã cau mày suốt cả đoạn đường, giờ đây y chỉ muốn cau mày.
Tháo xích sắt quấn quanh then cửa, Trúc Ẩn Trần đẩy cửa ra, cánh cửa cũ kỹ kêu cọt kẹt, âm thanh vô cùng chói tai.
Sau khi mở cửa, luồng khí ẩm lạnh từ trong phả ra, bên trong là thủy lao.
"Túc Ly! Tên tiểu nhân đê tiện! Sinh ra nên bị bóp chết! Lão tử sớm muộn gì cũng phải làm thịt ngươi!"
Tiếng xích sắt kêu leng keng, tiếng nước đập mạnh, người bị giam trong ngục ngẩng đầu lên, mới phát hiện người đến không đúng: "Ngươi là ai?"
Ánh mắt Trúc Ẩn Trần rơi vào đôi tai dựng đứng trên đầu người trong thủy lao phần đuôi nổi lên trong nước do sức nổi.
"Khuyển yêu?"
"Phì! Lão tử là hỏa lang! Tiểu tử mắt ngươi mù à!" Hỏa lang yêu táo bạo quát.