"Ha ha.... Ha ha....!"
Hàng loạt tiếng cười vang lên từ miệng Sở Vân Hách, giọng cười đầy sứt hút phát ra như có ma lực hấp dẫn chết người với Đoàn Cẩm Sơ. Cho nên, thấy hắn cười, nàng hết giận dữ, ngược lại ngẩn ngơ nhìn hắn, môi đỏ mọng hơi cong lên, nụ cười ngọt như mật.
"Tiểu nha đầu! Nàng ngẩn ngơ nhìn gì thế?" Cười xong, Sở Vân Hách đưa tay vò rối tóc Đoàn Cẩm Sơ, hài hước hỏi.
"Hì hì! Nhìn chàng cười! Hoàng thượng nói người rất muốn thấy chàng cười! Khi nào cung nữa thì chàng cười với hoàng thượng một cái được không?" Đoàn Cẩm Sơ nghiêng nghiêng đầu, nhân cơ hội khuyên nhủ. Phụ tử không thù hận qua đêm, nếu hoàng thượng giờ đối tốt với hắn, đương nhiên nàng hy vọng quan hệ phụ tử bọn họ hài hòa.
Nghe vậy, Sở Vân Hách tắt hẳn nụ cười, có vẻ hơi miễn cưỡng nói: "Có gì buồn cười chứ? Cười tùy tâm trạng! Trong lòng không vui, chẳng lẽ nàng muốn ta làm bộ muốn cười sao?"
"Vân Hách!" Đoàn Cẩm Sơ sụ xuống, cắn chặt môi dưới.
"Được rồi! Đừng nói nữa! Ngủ!" Sở Vân Hách đỡ nàng nằm xuống gối, nghiêng người ôm nàng một cái, kéo chăn tơ mềm mại đắp lên hai người.
Đoàn Cẩm Sơ cong cái miệng xinh xắn lên, vẫn muốn khuyên tiếp: "Nhưng ta ngủ không được mà! Vân Hách! Chàng hãy nghe ta nói....!"
"Ngủ không được chứ gì! Vậy nhân đây chúng ta làm những chuyện khác!"
Sở Vân Hách giương lên nụ cười tà ác, trong mắt lấp lóe tia sáng khác thường làm Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ngơ một lúc, đến khi phản ứng kịp thì môi hắn đã chính xác đè lên môi nàng.
"Ưmh ưmh....!"
Tất cả những lời kháng nghị đều bị bao phủ giữa răng môi hai người. Nụ hôn của hắn vẫn bá đạo như thế. Mạnh mẽ đòi lấy ngọt thơm của nàng. Nhưng cũng rất khéo léo dẫn dắt nàng, làm nàng tê dại, nhanh chóng bị chìm đắm trong tình cảm mãnh liệt của hắn. Thân mình mềm nhũn, tay xinh bất giác vòng lên ôm gáy hắn, cùng hắn trầm luân trong biển ái tình....
Trong mê say, quần áo trên người không biết khi nào đã bị hắn lặng lẽ cởi ra, nàng xấu hổ ảo não oán trách, hắn lại cười càng thêm tà tứ, thân mình nghiêng qua áp lên nàng, làm cho nàng thẹn thùng nói không ra lời, bất giác phát ra những âm thanh nỉ non yêu kiều....
Một đêm triền miên, đến khi trời sắp sáng hai người mới mệt mỏi rã rời ôm nhau ngủ thật say.
Khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, gần đến giờ ngọ. (giờ ngọ: 12 giờ trưa)
Kết quả túng dục, chính là toàn thân ê ẩm, cả người như bị bánh xe cán qua, động cũng không muốn động (không muốn nhúc nhích), Đoàn Cẩm Sơ liên tục oán trách: "Đều tại chàng! Bắt được một lần đừng ăn quá no! Ta bị chàng chỉnh đến nỗi không xuống giường được đây này!"
"Sơ nhi! Chuyện này sao chỉ trách một mình ta được? Rõ ràng nàng cầu xin ta muốn nàng, quên rồi sao?" ánh mắt Sở Vân Hách vô tội lên án, hồi tưởng lại khi kích tình mãnh liệt, thiên hạ dưới thân sung sướng rên rỉ, trong cơ thể lại giống như bắt đầu khởi động sóng tình cuồn cuộn.
"Không phải không phải! Là chàng cố tình hành hạ ta, cố tình ép ta cầu xin chàng! Bại hoại! Chàng chiếm tiện nghi còn gian xảo! Thật là phúc hắc gian trá!" Đoàn Cẩm Sơ càng bất mãn phản bác, ngón tay nhỏ nhắn chỉ chỉ lên ngực Sở Vân Hách, thẹn thùng không thôi.
"Ha ha!" Sở Vân Hách sung sướng cười lớn, ôm Đoàn Cẩm Sơ ngồi dậy, yêu thương hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn bướng bỉnh kia, thái độ nghiêm túc nhận lỗi: "Được được được! Đều là ta sai! Là ta chưa thỏa mãn dục vọng, làm hại tiểu Sơ nhi mệt nhọc quá độ! Vậy nên giờ phạt vi phu hầu hạ tiểu Sơ nhi tắm rửa sạch sẽ, được không?"
"Hì hì! Vậy mới đúng chứ!" mặt Đoàn Cẩm Sơ chuyển sang tươi cười, ôm lấy cổ Sở Vân Hách. Chợt nghĩ đến chuyện ngồi xe ngựa Sở Vân Ly, liền chủ động giải thích: "Vân Hách! Chuyện hôm qua là đúng lúc ta cùng Tiểu Xuyên Tử vừa xuất cung gặp phải An Tĩnh vương, hắn bắt ta ngồi xe ngựa của hắn, ta không muốn, hắn liền ra lệnh cho thủ hạ bắt ta ném lên xe, nhưng ở trong xe, hắn không làm gì ta, chỉ trò chuyện với ta một chút, chàng đừng hiểu lầm nha!"
"Ha ha! Chuyện này ta biết từ lâu rồi giờ nàng mới nhớ lại chủ động nói với ta sao!" Sở Vân Hách ôm nàng xuống giường bước qua hồ tắm, cười nồng nàn. Trong mắt chợt xẹt qua tia tàn độc, dám uy hiếp hắn? Muốn đấu với hắn? Hừ!
"Hả? Sao chàng biết vậy? A! Là Tiểu Xuyên Tử nói sao?"
"Ha ha! Nàng nói thử xem?"
"Nhất định là vậy rồi! Ha ha! May mà ta có nhân chứng! Bằng không, thùng giấm chua chàng lại muốn nổi điên!"
"Tiểu nha đầu! Nàng cũng đừng cười nhạo ta! Bổn vương ghen là vì trong lòng có nàng, nếu ngày nào đó ta mặc kệ, nàng sẽ cuống quýt phát khóc cho xem!"
Nghe vậy, lập tức Đoàn Cẩm Sơ nổi nóng, hốt một vốc nước tạt qua Sở Vân Hách, khí thế quát: "Không cho phép không cho phép! Thời thời khắc khắc chàng đều phải nghĩ tới ta!"
"Ha ha ha...!"
Tiếng cười sảng khoái vang lên ở hồ tắm. Ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, nắng chiếu rực rỡ, như hạnh phúc của hai người, trời trong ấm áp.
Đương nhiên giờ đồ ăn sáng và bữa trưa phải dọn chung một chỗ. Bọn hạ nhân chưa từng thấy chủ tử họ ngủ thẳng đến gần giờ ngọ mới rời giường như vậy, vẻ mặt cả bọn thật kỳ quặc, nhìn Đoàn Cẩm Sơ mặc một thân đồ thái giám kia, thâm ý trong mắt càng sâu.
Ăn xong, hai người đang ngồi trong viện phơi nắng thì Nghiêm quản gia đến, nói có chuyện quan trọng bẩm báo, Sở Vân Hách liền đứng dậy đi thư phòng, để Đoàn Cẩm Sơ ngồi lại với Cẩn nhi và Huệ nhi.
Trong thư phòng, vẻ mặt Nghiêm quản gia trang nghiêm, lấy từ trong cổ tay áo ra một phong mật thư và một ống đồng nhỏ cỡ ngón tay trình lên nói: "Chủ tử, giờ Thìn sáng nay nhận được tin của An Vũ và An Dịch dùng bồ câu đưa về, đồng thời lúc nô tài đến đây thì người trong cung đến, có mật thư cho chủ tử!"
Sở Vân Hách mở ra từng cái, ánh mắt lướt qua, sắc mặt vốn lạnh nhạt càng ngày càng lạnh xuống, cho đến khi xem hết chữ cuối cùng, gương mặt tuấn dật phi phàm kia đã thành một khối băng hàn.
Đôi mắt ưng đầm sâu thẳm khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm lên tờ giấy, nơi vòng đỏ khoanh tròn tên Đoàn Cẩm Sơ, mười ngón tay theo tâm trạng phập phồng dần dần nắm chặt, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp, đôi mắt u ám bắt đầu lập lòe bất định, nhưng vẫn chưa nói một lời. (ưng: chim ưng, diều hâu)
Hồi lâu, vuốt ve tờ giấy trong lòng bàn tay, hơi dùng sức một chút, nát thành bột phấn.
Ánh mắt lại nhìn xuống phong mật thư, cũng âm trầm hồi lâu như thế, sau đó nhắm mắt lại, hủy thư thành từng mảnh vụn.
Nghiêm quản gia lui xuống, Sở Vân Hách ngồi một mình trong thư phòng nửa ngày, nhớ lại nhiều việc về Đoàn Cẩm Sơ, vô số lần xiết chặt nắm tay rồi lại buông ra. Nhớ lại mỗi một câu đêm qua nàng nói trong này, nhớ lại nàng nói hai từ "tin tưởng", trong lòng hắn, là từ nhớ mãi khó quên.
Thiên Anh hội.... Lộ Phi Dương.... Hà Linh.... Tiêu Nhược Vân.... Đoàn Cẩm Sơ!
Thích khách mất tích.... Tiểu Thuận Tử chết thảm....
Mất trí nhớ? Là mất trí nhớ thật sao? Nếu thật sự như hắn trông mong đêm qua, nàng vĩnh viễn mất trí nhớ thì tốt biết bao! Tốt biết bao nhiêu!
Tình chung Đại sư huynh Tiêu Nhược Vân.... Quả thật như thế, quả thật trước khi nàng mất trí nhớ trong lòng vốn đã có một người, mà không phải hắn chiếm giữ toàn bộ! (tình chung: người yêu)
"Sơ nhi! Đừng phụ ta! Đừng.... đừng để chúng ta đối địch! Nàng nói yêu ta! Vậy xin nàng! Xin nàng vẫn tiếp tục yêu! Chỉ yêu ta! Chỉ yêu một mình ta....!"
Âm thanh thì thào nhẹ nhàng vang lên trong thư phòng lặng lẽ, nghẹn ngào từng chữ....