Thiên Anh hội?
Đoàn Cẩm Sơ nhéo mi tâm một cái, mặt không thay đổi mà khẽ nhấp một hớp trà, nhưng trong lòng thì rối hết cả lên, vừa phân đà, vừa binh khí, vừa buôn bán, mới nghe, đây chắc hẳn là một tổ chức lớn phản triều đình, rất giống. . . . .mấy bang phái dân gian như Thiên Địa hội và Hồng Hoa hội phản thanh phục minh dưới ngòi bút của Kim Dung!
“Sư muội, vậy muội định hồi cung ngay sao?” Hà Linh hỏi.
“Ừ?” Đoàn Cẩm Sơ từ trong suy nghĩ khôi phục lại tình thần, ngước mắt, cố ra vẻ thoải mái mà cười nói: “Đương nhiên là phải hồi cung rồi, ta đây là trốn đi dạo phố, nếu bị phát hiện, sẽ phải chịu cung quy xử trí.”
“Sư muội. . . . .” Tiêu Nhược Vân nhìn nàng, muốn nói lại thôi, ngừng một chút, mới khẽ cười nói: “Nếu không phải hồi cung gấp, chúng ta. . . . . . Cùng nhau dùng cơm trưa, được không? Nếu như. . . . . . Nếu như là trong cung không thể đợi, vậy thì sớm trở về đi, để tránh gặp phải phiền toái, mấy ngày này bọn huynh đều ở đây, muội có chuyện gì có thể đến đây tìm bọn huynh.”
Đoàn Cẩm Sơ đón nhận ánh mắt nóng rực của Tiêu Nhược Vân, nhất thời lại có chút giật mình, Lộ Phi Dương thấy thế, toét miệng cười, “Sư muội, đại sư huynh đã nhớ muội lắm, sau khi muội đi mấy tháng này, huynh ấy lo sợ muội gặp nguy hiểm hơn bất kỳ ai hết, thừa dịp này, liền vội vàng xin lệnh sư phụ đến đây tìm muội!”
Nghe mấy lời này xong, gương mặt Tiêu Nhược Vân lập tức đỏ lên, quay đầu lại trừng mắt nói: “Lộ Phi Dương, đừng có nói bậy!”
Đoàn Cẩm Sơ khẽ lúng túng, 囧 quay mặt đi, thầm nghĩ, chẳng lẽ kiếp trước của nàng và đại sư huynh Tiêu Nhược Vân lưỡng tình tương duyệt sao? Thì ra nhị sư huynh này tên là Lộ Phi Dương?
Ai ngờ, Hà Linh lại cũng trầm mặt, sẳng giọng với Lộ Phi Dương: “Nhị sư huynh huynh nói càn gì đó! Nếu muốn giữ sư muội lại cùng nhau dùng bữa, vậy thì mau bưng đồ ăn ra!”
Nghe vậy, gương mặt lạnh của Lộ Phi Dương lại không lãnh thêm, mà còn mang theo chút nụ cười, ánh mắt nhìn Hà Linh thêm chút ấm áp, gật đầu một cái, tiếp tục cười nói: “Được, ta đi bưng đồ ăn.” Nói xong, liền ra cửa, đi về phía phòng bếp.
Đoàn Cẩm Sơ chợt có chút sáng tỏ, không khỏi nhếch môi bật cười, lại đưa mắt nhìn về phía Tiêu Nhược Vân, lại thấy hắn đang nhìn nàng chằm chằm, hai gò má nhất thời nóng lên, nàng vừa chuyển mắt, lại nghe hắn nói: “Sư muội, ta có mang theo vài thứ cho muội, muội đi theo ta!”
“Ách…”. Đoàn Cẩm Sô ngẩn người, xoay đầu sang, đối diện với ánh mắt mong chờ của Tiêu Nhược Vân, chần chờ một lúc, “Được.”
Gương mặt tuấn tú của Tiêu Nhược Vân nở nụ cười rực rỡ, đứng dậy, bước tới trước mặt Đoàn Cẩm Sơ, nắm lấy tay đang bưng trà của nàng, nàng kinh ngạc lập tức ngẩng đầu lên, muốn rút tay về, “Sư huynh. . . . . .”
Tay kia lấy ly trà đặt lên bàn, Tiêu Nhược Vân nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong lòng, kéo Đoàn Cẩm Sơ đứng dậy, cúi đầu dịu dàng nói: “Đi theo ta.”
Đoàn Cẩm Sơ hơi giật mình nhìn Tiêu Nhược Vân, đại não một mảnh trống không, mặc cho hắn không coi ai ra gì dắt tay nàng đi ra ngoài cửa.
Hà Linh ngồi thừ người ra, nhìn của Tiêu Nhược Vân, nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau của bọn họ, trong đôi mắt xinh đẹp, hơi nước dần dần tràn ngập, cắn chặt môi dưới, xiết chặt ống tay áo.
Đoàn Cẩm Sơ bị Tiêu Nhược Vân dẫn tới một căn phòng ở phía Tây, đi vào, then cửa liền bị Tiêu Nhược Vân cài lại, nghe ‘kẽo kẹt’ một tiếng, Đoàn Cẩm Sơ nhịn không được tim đập nhanh hơn, theo bản năng lui người về phía tường, đề phòng nhìn hắn, “Sư huynh, huynh. . . . . Huynh muốn làm gì?”