Trong lòng Đoàn Cẩm Sơ đau xót, nhẹ nhàng cắn cánh môi, tay xiết chặt dây lưng ngang hông, nhìn xuống dưới, nói nhỏ không nghe thấy tiếng: “Thật xin lỗi, ta lại quấy rầy chuyện tốt của ngươi.”
Nghe vậy, ánh mắt Sơ Vân Hách chậm rãi quay về, trừng mắt nhìn nàng xem thường. Cảm giác lạnh buốt vừa rồi đã tan đi, hắn khẽ thở dài: “Đừng ngây ra nữa, trong ngăn tủ có băng vải và thuốc, mau mang lại đây.”
"A......" Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu, ngây ra một lúc mới kịp phản ứng, vội vàng mở ngăn tủ lấy đồ, sau đó ngồi xuống bên mép giường, nhỏ giọng hỏi:" Rồi làm gì nữa?"
“Được rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, điểm tâm ở trên bàn cũng đem về ăn đi, đừng để bị đói.” Sở Vân Hách tiếp nhận thuốc, nhìn vào nàng thản nhiên nói.
"Ta không đi!" Cái miệng nhỏ nhắn của Đoàn Cẩm Sơ vểnh lên, một tay lau khóe mắt ướt át, bướng bỉnh nói: "Ta muốn giúp ngươi bôi thuốc, ngươi không được đuổi ta đi!"
"Tiểu Sơ Tử!" Sở Vân Hách mím môi phức tạp nhìn Đoàn Cẩm Sơ, tình cảm và lý trí giằng xé lẫn nhau, chống lại đôi mắt sưng đỏ đã khóc của nàng, cuối cùng không đành từ chối nói "Được."
Ngồi xích lại gần một chút, Đoàn Cẩm Sơ nhấc tay trái của Sơ Vân Hách đặt trên đùi nàng, sau đó vén ống tay áo của hắn, lại nghe hắn nói: " Để ta cởi áo ra, không thể vén cao được."
"A......." Đoàn Cẩm Sơ gật đầu, đưa tay mở thắt lưng kéo vạt áo hắn ra, lộ ra lồng ngực màu đồng cổ khêu gợi. Tuy hắn có vẻ hơi gầy, nhưng rất rắn chắc, làm cho mặt nàng nóng lên, lặng lẽ nhuộm thành một vệt đỏ ửng. Bởi ngượng ngùng, nàng vội vàng cúi đầu cẩn thận cởi giúp hắn. Trên cánh tay trái, một lỗ hổng đỏ sẫm hiện ra trước mắt, Đoàn Cẩm Sơ không khỏi ớn lạnh hít một hơi!
Máu vẫn còn rỉ ra bên ngoài từng chút một, chảy xuống trên cánh tay nhẵn nhụi của hắn, rõ ràng có thể thấy được miệng vết thương sâu như thế...... Khoé mắt lại phiếm hồng lần nữa, khẽ cắn môi, Đòan Cẩm Sơ nhanh chóng lấy vải bông trong hộp thuốc y dụng ra đặt trên miệng vết thương hắn để cầm máu, đồng thời không nhịn được chảy nước mắt đau lòng hỏi hắn: "Tại sao? Tại sao ngươi lại ngốc như vậy? Tại sao không cần đến tính mạng mà cố cứu ta? Tại sao.....”
Sở Vân Hách giơ tay phải lên, dịu dàng lau nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng nói:" Tiểu Sơ Tử, nếu có kiếp sau, nếu như ngươi sinh ra là nữ nhân, có thể gả cho ta không?"
"Cái gì?" Đòan Cẩm Sơ ngẩn người, tiếp theo khóc loạn lên: "Ngươi... Ngươi đã bị như vậy mà vẫn còn hỏi chuyện này, ngươi..."
"Có nguyện ý hay không?" Sở Vân Hách lên tiếng cắt đứt lời nàng, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, vẻ mặt chăm chú không có một chút ý nói đùa.
"Ách... Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ ta thành nữ nhi, ngươi cũng chuyển thế thành nữ nhi? Đó không phải là đồng tính luyến ái sao?" Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, rất là rối rắm hỏi.
Nghe vậy, mặt mày của Sở Vân Hách lập tức đen sì, dùng sức cắn chặt răng nói: "Ngươi không nói những lời mất hứng không được sao? Nhanh lên, bôi thuốc trước!”
“A..... A.....”
Đoàn Cẩm Sơ ảo não gật đầu, đợi máu gần như không rỉ ra nữa, liền cầm bình sứ chứa thuốc bột, nhẹ nhàng rắc vào chỗ vết thương. Thuốc bột kia kích thích làm Sở Vân Hách cau chân mày lại, ra sức túm chặt lấy chăn không kêu một tiếng.
Bôi thuốc xong, lại dùng vải lụa cẩn thận băng kỹ, thao tác tay của Đoàn Cẩm Sơ cũng tương đối gọn ghẽ. Bởi vì ở thời hiện đại nàng từng học qua một năm y tá, cho nên xử lý ngoại thương vẫn rất có kinh nghiệm.
"Y phục khác của ngươi đặt ở đâu, ta lấy một bộ cho ngươi mặc."
" Ở gian ngoài tủ y phục."
"À, ngươi đợi một chút."
Bận rộn xong, Đoàn Cẩm Sơ nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, lông mày chau lại mà nói: "Đêm đã khuya, vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta quay trở về. Còn y phục dính máu này, ta cầm đi giặt sạch giúp ngươi."
"Không cần ngươi làm, sáng mai có Cẩn Nhi xử lý." Sở Vân Hách nói.
“Ừ, vậy ta đi đây.” Đòan Cẩm Sơ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, thầm nghĩ, cô nam quả thái giám, ở chung một phòng, dù thế nào cũng không tốt? Huống chi nàng là một thái giám giả mạo, ngộ nhỡ hắn nửa đêm nổi tính cầm thú, thực sự cởi y phục của nàng nghiệm thân thì sao?
"Tiểu Sơ Tử!"
Ai ngờ, đang nghĩ ngợi, phía sau lại vang lên âm thanh của Sở Vân Hách, Đoàn Cẩm Sơ ngẩn người, nghiêng đầu lại, nghi hoặc nhìn hắn, "Làm sao vậy?"
"Tối nay, ngươi ngủ trên giường nhỏ ở gian ngoài đi." Sở Vân Hách quay mặt đi chỗ khác, cố làm ra vẻ lạnh nhạt nói.
"Ách... vậy ngộ nhỡ ngươi... Ngươi lại phát thú tính, nhân lúc ta ngủ thiếp đi, đem ta..." Khóe miệng Đoàn Cẩm Sơ giật giật, rất là uyển chuyển ám chỉ.
"Bổn vương có thể làm gì ngươi được sao?" Sở Vân Hách tự giễu cong môi, liếc xéo nàng mà nói: "Chuyện chăn gối, bổn vương vẫn thích cùng làm với nữ nhân."
"Khụ khụ!" Đoàn Cẩm Sơ bị sặc, lập tức đỏ mặt tía tai. Nàng nhớ ra việc Ngọc Ngân vừa rồi, khẩu khí rất là chua lè: "Đã bị thương rồi mà tính háo sắc vẫn không thay đổi! Ngươi bị như vậy mà vẫn thích làm loại chuyện đó với nữ nhân sao?"
"Bổn vương là nam nhân bình thường..." Sở Vân Hách mới trả lời nửa câu đúng lý hợp tình, giọng nói liền bất chợt dừng lại, ngừng một phen, mới kín đáo nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà hiện tại lại không được bình thường..."
Lời này, như một quả đấm nện ở trong lòng Đoàn Cẩm Sơ, là nàng làm thương tổn hắn, là nàng bất nam bất nữ hại hắn như thế..."Thật xin lỗi, ngươi, ngươi không phải có vị hôn thê sao? Nàng khẳng định rất dễ thương, ngươi sẽ thích nàng ta. Ta, ta chỉ là thái giám..."
"Đừng nói nữa, đi ăn điểm tâm đi." Sở Vân Hách khép hờ con ngươi, chậm rãi nói.
"A......."
Một cái bàn lớn đầy bánh vừng, bánh hạnh nhân, bánh dứa nướng, bánh nếp... Rất nhiều loại, Đoàn Cẩm Sơ ăn bất kể trời đất, vừa ăn mặt mày hớn hở nói: "Ăn thật ngon, Bát đại gia, ngươi rất thích ăn điểm tâm phải không? Nếu không sao trong phòng ngươi luôn chuẩn bị rất nhiều!"
".. ." Sở Vân Hách trầm lặng, đó không phải là hắn cố ý chuẩn bị cho nàng sao? Hắn là nam nhân, lúc nào lại thích ăn nhiều đồ ngọt thế này, chỉ ngẫu nhiên ăn một hai miếng mà thôi. Hôm đó thấy nàng ăn sạch điểm tâm trên thư án của hắn, mà dáng vẻ lại rất hoan hỉ. Nên từ hôm qua cho tới hôm nay, hắn liền cho người chuẩn bị một chút, để ngừa nàng đột nhiên bị đói bụng. Không ngờ tới, hắn lại đoán trúng.
Không nghe được trả lời, Đoàn Cẩm Sơ cũng không thèm để ý, tiếp tục ăn cực kì ngon lành, trong lòng chỉ nghĩ, trình độ làm điểm tâm của người thời cổ thật không tệ, tuyệt không kém chút nào so với người hiện đại!
Ăn no rồi, lại uống xong hai chén nước, Đoàn Cẩm Sơ thỏa mãn vỗ vỗ bụng, quay sang cười với Sở Vân Hách, "Cám ơn ngươi, ta ăn no rồi."
"Lại đây!" Sở Vân Hách nói.
"Vâng."
Đoàn Cẩm Sơ đi qua ngồi xuống, Sở Vân Hách lấy Nhạn Linh tiễn từ dưới gối ra cho nàng xem, "Ngươi có từng nhìn thấy qua có người sử dụng loại ám khí này chưa?"
"Ách..." Đoàn Cẩm Sơ lăn qua lật lại nhìn hồi lâu, lắc đầu vẻ mặt đau khổ mà nói: "Bát đại gia, ta mất trí nhớ mà, cái gì cũng không nghĩ ra. Ngay cả chính mình làm sao vào cung làm thái giám, ta đều không nhớ rõ, ai!"