Từng bước từng bước đi về phía trước, Đoàn Cẩm Sơ giống như một người không có hồn, hai mắt không tiêu cự, bước chân phù phiến, đi một chút dừng một chút, đi bước nào tính bước đó, trong lúc lơ đãng, vừa ngẩng đầu, thoáng thấy được bốn chữ “Vọng thiên tửu lâu”, không khỏi dừng bước lại.
Chạy không có mục đích loáng cái đã hết buổi sáng, giờ đã là giữa trưa, bụng lại đang đói, nên làm cái gì bây giờ?
Cúi đầu, chưa từ bỏ ý định sờ khắp toàn thân lần nữa, vẫn không tìm được một đồng tiền nào, Đoàn Cẩm Sơ ủ rũ ngồi xổm xuống, nhìn khách khứa đông đúc trong tửu lầu, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bay thoang thoảng, đành phải nuốt nuốt nước bọt.
Muốn rời khỏi Kinh thành, đầu tiên phải có tiền, muốn nàng phải xệ mặt xuống ăn xin, nàng không làm được, như vậy, thì phải tìm cách tay làm hàm nhai kiếm tiền, nhưng mà, ở cổ đại này nên làm thế nào mới có thể kiếm được tiền đây?
“Đại ca ca!”
Ở bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nói non nớt, Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu nhìn, thấy ở trước mặt mình là một bé trai cỡ bảy hay tám tuổi, nàng nghi hoặc chỉ vào cái mũi của mình, “Ngươi đang gọi ta phải không?”
“Đúng vậy, cái này cho ngươi!” Bé trai đem tờ giấy đang cầm trên tay nhét vào trong tay Đoàn Cẩm Sơ, liền xoay người nhanh như chớp chạy mất.
“Ai ——”
Đoàn Cẩm Sơ không gọi người lại, đứng lên, kinh ngạc mở tờ giấy trong tay ra, lại thấy trên mặt giấy viết: Ngõ nhỏ Lão Hạnh số 3, Tiêu Nhược Vân.
Yên lặng suy ngẫm hai lần, Đoàn Cẩm Sơ mờ mịt cực kỳ sợ hãi, đây là ý gì? Có người tìm nàng? Tiêu Nhược Vân là ai? Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ là người quen đời trước của thân thể này à?
Đoàn Cẩm Sơ không kìm nổi xiết chặt tờ giấy trong tay, đứng ở tại chỗ chần chừ một chút, mới dứt khoát quyết định đi đến nơi hẹn, nàng cũng rất tò mò tại sao cái thân thể này lại giả nam trang vào cung làm thái giám!
Dọc đường hỏi thăm, cuối cùng sau khi vượt qua hai con phố, Đoàn Cẩm Sơ đã đứng ở trước đại môn của một cái viện phòng, nhìn đại môn đóng chặt, chần chờ chốc lát, liền gõ gõ cửa.
“Chi ——”
Một tiếng động chói tai vang lên, mở cửa là một cô nương mặt mũi xinh xắn đẹp đẽ, mặc một bộ y phục màu lục nhạt, trước ngực cài một cây kim ngân quang lấp lánh, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, đặc biệt dễ làm người khác chú ý, cũng đặc biệt chói mắt, Đoàn Cẩm Sơ nhịn không được giơ tay đến trước mắt che ánh sáng đó lại.
“Sư muội, mau vào!” Cô nương đè thấp tiếng nói, liền kéo tay Đoàn Cẩm Sơ dẫn nàng đi vào, sau đó nhanh chóng đóng chặt đại môn.
Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra nhìn cô nương kia, lòng bàn tay nắm thật chặt, nàng ấy gọi nàng là sư muội?
“Sư muội, chúng ta mau vào đi, đại sư huynh và nhị sư huynh đều đến kinh thành!” Cô nương kia làm như không hề phát hiện ra Đoàn Cẩm Sơ khác thường, vừa nói, vừa kéo nàng đi vào trong nhà.
Đoàn Cẩm Sơ lặng lẽ quan sát mọi nơi, đây là một tòa độc viện hai vào hai ra, bố trí đơn giản, giống như nhà của dân chúng bình dân. Vào phòng, đột nhiên nhận được hai ánh mắt, Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra lần nữa, ở sau lưng, cô nương kia cài then cửa vào.
“Cẩm Nhi!”
Ở chỗ ngồi bên phải có một vị nam tử mặc trường bào màu xanh đứng lên, mặt mũi tuấn tú, tinh thần khỏe mạnh, khoảng 25 hay 26 tuổi, dáng người cao ráo, lúc nhìn về phía nàng, khóe môi mang theo một nụ cười vui mừng, “Cẩm Nhi sư muội, cuối cùng cũng nhìn thấy muội rồi!”
“Sư muội, tại sao hôm nay muội xuất cung? Nếu không phải ở trên đường đại sư huynh vô tình nhìn thấy muội, chúng ta cũng không biết phải liên lạc với muội bằng cách nào!” Ngay sau đó, vị nam tử ngồi bên trái đứng lên, bộ dáng khoảng 23 hay 24 tuổi, mặc áo choàng màu lam bình thường, tướng mạo trung đẳng, đường nét kiên cường, nhìn Đoàn Cẩm Sơ, vẻ mặt lạnh lùng hé ra một nụ cười thân thiết.
Đoàn Cẩm Sơ đờ ra chốc lát, đại khái từ trong lời của bọn họ có thể đoán được, nam nhân áo xanh là đại sư huynh, hẳn là Tiêu Nhược Vân đã ký tên trên tờ giấy, dưới tình huống không thể để bại lộ bí mật, chỉ đành phải nhắm mắt cố nặn ra một nụ cười, “Hai vị sư huynh, ta. . . . . . Ta là từ Bát vương phủ đi ra, vốn là định hồi cung, lại muốn đi dạo trên đường một lát, cho nên liền. . . . . .”