Editor: luyen tran
"Thật không sao hết! Tất cả bình an! Các người đừng lo lắng!" Sở Vân Hách nhìn ba nữ nhân thật lòng quan tâm hắn, tất nhiên trong tim ấm áp, chẳng qua là không quen biểu đạt nhiều, sóng mắt lưu chuyển một vòng, cuối cùng rơi vào Từ Thiên Lệ đang kinh ngạc đứng ở bên cạnh nhìn hắn, dịu dàng cười nhẹ nói: "Thiên Lệ! Muội có sao không? Mới vừa rồi xin lỗi! Đều tại nô tài ta không tốt, khiến muội bị sợ hãi!"
"Vân Hách ca ca! Ta rất khỏe rất tốt! Cám ơn Vân Hách ca ca cứu ta! Nhưng thái giám này quá lỗ mãng! Suýt nữa hại Vân Hách ca ca! Quả thật nên phạt!" ánh mắt Từ Thiên Lệ lập tức sáng lên, giọng có vẻ kích động nói.
Thấy thế, người nào đó lặng lẽ đổ bình giấm chua. . . .
Nhưng, còn có một người chưa từng mở miệng nói chuyện, ánh mắt của hắn vẫn kín đáo nhìn chăm chú vào Đoàn Cẩm Sơ, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Cẩm Sơ chợt u ám, khóe môi cong lên một cái, lập tức nói: "Cũng chớ đứng ở đây mãi! Bát đệ phải nhanh đi đổi y phục khác nếu không sẽ cảm lạnh! Nhị tẩu! Tẩu và Từ nha đầu đưa Bát đệ đi thay đồ đi! Bát đệ tính tình cố chấp, nếu bị bệnh lại không chịu uống thuốc cho xem!"
"Đúng đúng! Phải như vậy! Chuyện phạt thái giám khốn kiếp này trễ chút cũng không sao!" Tĩnh Vương phi gật đầu một cái, kéo Sở Vân Hách: "Biểu đệ! Ta dẫn ngươi đi thay y phục! Vừa hay có mấy bộ áo khoác và áo trong nhị ca của ngươi mới may! Ngươi mặc có thể hơi rộng một chút, chịu khó nhé!"
"Nhị tẩu! Tiểu Sơ Tử cũng phải thay! Tẩu cũng tìm giúp một bộ đồ thích hợp đến đây đi!" Sở Vân Hách liếc qua, nhếch môi cười nhẹ.
"Ha ha! Biểu đệ đã lên tiếng, lý nào ta lại không đồng ý?" Tĩnh Vương phi cười dịu dàng, gọi vọng qua quản gia phân phó: "Mang Tiểu Sơ Tử đi xuống thay quần áo!"
"Dạ, Vương phi!" Quản gia ứng tiếng, liền qua dẫn Đoàn Cẩm Sơ: "Mời đi theo ta!"
"Đợi đã!"
Sở Vân Hách đột nhiên lại mở miệng, ánh mắt âm trầm lẳng lặng quét qua Sở Vân Ly, lại trở về nhìn Tĩnh Vương phi, nhẹ nhàng nói: "Bảo quản gia đem đồ Tiểu Sơ Tử đưa đến nơi ta thay quần áo đi! Nô tài kia buông tuồng đã quen, nếu ta không trông chừng, chẳng biết lại sinh ra chuyện gì, để cho hắn đi theo ta cùng thay đồ được rồi!"
Tĩnh Vương phi gật đầu một cái: "Biểu đệ. . . .!"
"Bát đệ yên tâm đi đi! Ta tự thân giúp ngươi giám sát Tiểu Sơ Tử thay quần áo, nếu hắn còn dám bốc đồng gây rối, tất sẽ phạt không nhẹ!" Sở Vân Ly cũng đột nhiên lên tiếng, nhàn nhạt ngắt ngang lời Tĩnh Vương phi muốn đáp ứng.
Nghe vậy, ánh mắt Sở Vân Hách chợt căng thẳng, rồi lại thoáng thả lỏng, miễn cưỡng nói: "Không dám làm phiền nhị ca rồi! Phụ hoàng mấy ngày nay mang Tiểu Sơ Tử thưởng cho ta! Ta dẫn theo hắn ra ngoài, lại gây ra chuyện đến mức này! Đợi sau khi trở về Bát Vương Phủ không khỏi phải dạy dỗ hắn thật tốt! Ngày hôm nay các huynh đệ khó được dịp tụ họp một chút, cũng tạm thời tha hắn để tránh làm mất hứng các huynh đệ!"
Dứt lời, quả thật sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng gọi Đoàn Cẩm Sơ: "Cùng Bổn vương đi thay quần áo, còn để luống cuống luống cuống nữa thì tự cân nhắc!"
Lỗ mũi đột nhiên đau xót, Đoàn Cẩm Sơ vội cúi đầu, trong hốc mắt đã tràn đầy hơi nước, mặc dù đã cố đè nén, nhưng trong miệng phát ra vẫn là giọng mũi: "Nô tài biết lỗi!"
"Được rồi được rồi! Mau mau đi thôi! Lão Bát ngươi đừng hù dọa Tiểu Sơ Tử nữa! Hắn cũng bị sợ hãi!" Sở Vân Lan nghe thấy khó chịu, buồn bực khoát khoát tay thúc giục.
Sở Vân Hách gật đầu một cái, đi về phía trước một bước, phát hiện một cánh tay nhỏ khác quấn lên tay. Bước chân hơi chựng lại, liếc nhìn, khẽ cau mày nói: "Thiên Lệ! Nam nữ hữu biệt, muội ở lại chỗ này đi!" Nói xong, cũng không quản Từ Thiên Lệ có đáp ứng hay không, lại liếc nhìn Sở Vân Tinh, cười nhạt nói: "Lục ca! Thiên Lệ cũng khó được ra tướng phủ một chuyến! Giờ huynh giúp ta tiếp nàng một lát trước!"
Từ Thiên Lệ dẩu môi: "Vân Hách ca ca. . . .!"
"Được!" trên mặt Sở Vân Tinh lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Dọc đường đi đến phòng khách, Đoàn Cẩm Sơ thủy chung theo sau cách một bước xa, Tĩnh Vương phi cùng Sở Vân Hách trò chuyện tán gẫu, tự nhiên, cũng hàn huyên tới trên thân nàng!
"Biểu đệ! Ngươi nói biểu tỷ nghe xem! Ngươi và thái giám này rốt cuộc là có quan hệ gì?" Tĩnh Vương phi đè ép âm thanh, nhỏ giọng hỏi.
"Ha ha! Biểu tỷ thấy là quan hệ thế nào, đó chính là quan hệ thế ấy!" Sở Vân Hách nhàn nhạt mỉm cười, tránh nặng tìm nhẹ đáp.
"Biểu đệ!" Tĩnh Vương phi nhíu lông mày: "Ngươi còn nói đùa với biểu tỷ nữa! Nói cho ngươi biết, biểu tỷ cũng không muốn thấy ngươi giống như nhị ca của ngươi nói vậy, đem thái giám này làm. . . . làm nam sủng!"
"Hả? Nhị ca nói với biểu tỷ thế sao?" mày kiếm Sở Vân Hách khẽ nhướng, cười nhẹ nói: "Vậy biểu tỷ tin không? Nếu ta nói Tiểu Sơ Tử chỉ là hảo bằng hữu tri kỷ của ta thôi?"
Chân mày Tĩnh Vương phi vẫn chưa giãn: "Biểu đệ! Thật sự là như vậy phải không? Nhưng mà ta thấy ngươi cùng hắn có hơi thân thiết quá mức đó! Thái giám này trung thành với ngươi, lại nhảy xuống theo ngươi, làm ta giật mình!"
"Biểu tỷ! Nếu nhị ca có thể vì tỷ làm đến như thế, tỷ sẽ nghĩ sao?" Sở Vân Hách nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Nghe vậy, trên mặt Tĩnh Vương phi đỏ ửng, thần sắc hơi mất tự nhiên nói: "Đó đương nhiên là cảm động vạn phần! Tính tình nhị ca ngươi cũng giống ngươi, lúc nào cũng là lãnh lạnh nhạt đạm! Chúng ta tương kính như tân thế này nhiều năm, cũng chưa bao giờ có cái gì tranh cãi! Tâm tư của hắn ta cũng không sao hiểu được! Hắn chưa bao giờ nói, ta cũng không đoán được!"
"Ừ!" Sở Vân Hách đáp một tiếng, nghiêng mắt sang, nhìn về phía Đoàn Cẩm Sơ cúi đầu bước đi, khẽ mỉm cười, lại đưa mắt trở về, mới nói: "Biểu tỷ sẽ cảm động! Ta cũng sẽ cảm động như vậy! Chuyện tình cảm như thế này, không quan hệ thân phận địa vị! Tiểu Sơ Tử đối với ta tình thâm nghĩa trọng, cũng không phải bởi vì ta là Vương gia, hắn không phải là nịnh nọt người! Mà ta đối tốt với hắn, cũng không phải cho hắn là nô tài mà bố thí, biểu tỷ hiểu không?"
"Biểu đệ! Có lẽ ta đã hiểu! Ha ha! Yên tâm đi! Là bằng hữu biểu đệ ta xem trọng, ta cũng sẽ không cho hắn là nô tài!" Tĩnh Vương phi cười nhẹ lên, cũng cố ý ngoái đầu liếc mắt nhìn lại Đoàn Cẩm Sơ, lại che miệng không nhịn được cười: "Ngươi không nói! Thái giám này ta còn thấy thật là thú vị đây này!"
Vào phòng, Tĩnh Vương phi cầm đến một bộ đồ mới, quản gia cũng nhanh chóng đưa tới một bộ hạ nhân dùng, muốn hầu hạ hắn thay y phục, thế nhưng hắn lại nói: "Không cần đâu! Có Tiểu Sơ Tử hầu hạ là được rồi! Biểu tỷ! Chút nữa ta sẽ trực tiếp mang Tiểu Sơ Tử đi Trà Nhã đình dùng bữa!"
"Được! Vậy biểu tỷ đi trước! Có gì cần ngươi cứ việc sai bảo hạ nhân!"
"Từ tạ tỷ!"
Cửa phòng đóng lại, Sở Vân Hách liền đưa tay cởi áo Đoàn Cẩm Sơ, cũng nói nhỏ: "Sơ nhi! Ta không có trách nàng thật, càng không thể nào phạt nàng thật, chỉ là làm cho bọn họ nhìn! Nhưng mà ta cũng thật sự tức giận! Cái người này sao không cẩn thận như vậy, thiếu chút nữa gây thành đại họa! May mà không sao! Nếu không Thiên Lệ có sơ xuất gì, làm sao giao phó với Từ Thừa tướng?"
"Chàng. . . chàng cũng chỉ lo lắng vị hôn thê của chàng bị thương! Ta. . . .!" Đoàn Cẩm Sơ nghe xong, trong mắt lập tức tích đầy nước mắt.
Sở Vân Hách cau mày: "Đồ ngốc! Người ta lo lắng đương nhiên là nàng rồi! Trước tiên sợ nàng gặp nguy hiểm! Lại sợ Thiên Lệ bị thương, nếu nàng ấy bị thương ta sợ rằng, lỗi tại nàng, phụ hoàng chắc chắn trị nàng trọng tội đấy!"
Danh Sách Chương: