"Bát vương phủ?" Trong phòng, ba người cùng hoảng sợ kêu lên, nam tử áo lam tên là Lộ Phi Dương lập tức hỏi: "Sư muội, sao muội lại ở Bát vương phủ?"
Đoàn Cẩm Sơ khẽ nhíu mày, lúc này vừa nghe Tiêu Nhược Vân hỏi làm cho nàng nhớ tới tên nam nhân Sở Vân Hách đáng ghét kia, lại không nhịn được cảm thấy khó chịu, tim đập loạn một lúc lâu, ánh mắt liếc đến ba người kia, thần sắc trở nên lo lắng, mới chậm rãi nói: "Bát Vương gia bị bệnh, hôm qua Cửu công chúa đưa ta đến Bát vương phủ chăm sóc Bát Vương gia, sau đó, hôm nay Bát Vương gia nóng nảy, bảo ta trở về cung, nhưng trước khi hồi cung ta muốn đi dạo trên đường một chút.”
"Sư muội, vậy tình hình muội sống trong cung như thế nào?" Tiêu Nhược Vân hỏi tiếp.
Đoàn Cẩm Sơ khẽ cắn môi, đối diện với ba đạo ánh mắt kia, nàng do dự một chút, nghĩ ngợi đáp: "Không đến nỗi nào, mọi người. . . . . . Tại sao lại tới kinh thành?"
"Sư phụ lệnh chúng ta tới trước giúp đỡ muội, sư muội, sự việc trọng đại, muội không được khinh suất, chúng ta không chỉ muốn mạng của cẩu Hoàng Đế, hơn nữa còn phải giữ được mạng của muội, muội có hiểu không?" Tiêu Nhược Vân thần sắc ngưng trọng nói.
"Cái gì?" Đoàn Cẩm Sơ chợt mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Tiêu Nhược Vân, bờ môi rung rung không thể khống chế hỏi: "Huynh nói cái gì?"
Bọn họ muốn giết hoàng đế! Đây là muốn làm gì? Làm phản sao?
"Sư muội!" Lộ Phi Dương đi tới, sắc mặt nghiêm túc nói thêm vào: "Mấy ngày trước, chúng ta bí mật vận chuyển mười xe binh khí đến phân đà Phần Dương thì bị một cỗ thế lực không rõ lai lịch chiếm đoạt, còn có hai nơi kinh doanh buôn bán gồm phân đà Tĩnh Dương và Giang Âm, toàn bộ đều bị chèn ép không còn đường đi, tiền trang cũng đột nhiên không cho vay mượn bạc nữa. Cục diện trước mắt rất hỗn loạn. Theo nhiều tin tức dọ thám cho biết, sư phụ hoài nghi cỗ thế lực thần bí này chính là Mộ Thiên Kình. Nếu lần này hắn đang dự tính giúp hoàng đế hành động, như vậy, hoàng đế ở đó có thể đã nhận được thư, muội ám sát hoàng đế sẽ không dễ dàng nữa, có lẽ còn phải trả giá bằng tính mạng, cho nên, sư phụ phái chúng ta tới kinh đô, một mặt là giúp đỡ muội, báo cho muội chớ nóng vội mà hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải bảo đảm có thể toàn thân mà lui dưới mọi tình huống mới có thể hành động, mặt khác, là bí mật điều tra tên Mộ Thiên Kình kia!"
"Cái... cái gì?" Đoàn Cẩm Sơ so với lúc nãy càng khiếp sợ hơn, nhưng mà thần trí quanh co nửa ngày, hai con mắt mờ mịt mở to nhìn chằm chằm Lộ Phi Dương, nàng âm thầm nghĩ ngợi, chủ nhân trước của thân thể này cùng bọn họ chính là. . . . . . Phản tặc sao? Mộ Thiên Kình là người nào? Tại sao nàng lại rơi vào một nơi phức tạp như trong sương mù này?
"Sư muội, hiện tại có người hoài nghi thân phận của muội sao?" Hà Linh cô nương mặc lục y mở miệng hỏi.
"Ừ?" Đoàn Cẩm Sơ chậm chạp quay đầu đi, đối diện với ánh mắt của Hà Linh, ngừng lại một chút, mới cứng nhắc dùng sức lắc đầu nói: "Không có, không có, ta vẫn tốt."
Tiêu Nhược Vân rót một ly trà từ trên bàn, đưa cho Đoàn Cẩm Sơ, ánh mắt tràn đầy thân thiết: "Sư muội, sư phụ rất lo lắng cho muội, người chỉ sợ muội phải chịu khổ, càng sợ muội xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên, muội hãy nói thật cho chúng ta biết, bây giờ muội ẩn nấp trong hoàng cung có gặp nguy hiểm hay không?"
"Sư huynh, ta không sao." Đoàn Cẩm Sơ ngẩn người một lúc, đưa tay nhận lấy ly trà, cúi đầu đặt ở bên môi khẽ nhấp một hớp, chậm chạp nhấc ra, sau đó âm thầm quyết định, tuyệt đối không thể để lộ nàng không phải sư muội trong miệng bọn họ được, bởi vì toàn bộ đều quá mức phức tạp, nàng cũng không có chắc chắn cái gì, cho nên, chỉ có thể đả mã hổ nhãn*, nỗ lực làm quen, sau đó tìm cách rời khỏi ba người thị phi này, nàng cũng không muốn sống cùng phản tặc mà mất mạng!
*Đả mã hổ nhãn= mắt cọp thay mắt ngựa ~> chỉ sự cố ý làm ra những hành động mập mờ để lường gạt người. Tớ để nguyên như vậy vì để thế nó hay hơn nhé.
"Sư muội, muội đang nghĩ gì thế?" Có lẽ Đoàn Cẩm Sơ suy nghĩ quá mức chuyên chú, Lộ Phi Dương cau mày, kỳ quái hỏi.
"Hả, ta đang suy nghĩ làm sao có thể sảy ra nhiều điều bất trắc như vậy? Sư huynh, chuyện mọi người giao phó ta đã nhớ kỹ, ta sẽ không lấy tính mạng bản thân ra làm liều, mọi người yên tâm đi!" Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười một tiếng hỏi: "Vậy mọi người sẽ phải ở lại kinh thành một thời gian sao?”