Trong lúc cấp bách, anh không kịp định hình được cảm giác mê muội trong đầu và kiểm soát những suy nghĩ không nên có, liên tục bắn ra ma chú vào vết thương của con xà gà kia, cuối cùng đối phương với một cơ thể bị tê liệt cũng ngã ngay xuống đất, trong chớp mắt máu tươi phun ra, bắn tung tóe khắp người Gaia và Ellen, và cả trên mặt.
Nhưng con gà xà thú vẫn kiên quyết một mực cắn Gaia, ra sức bắn nọc độc vào trong cơ thể của Gaia, Ellen bắt được cái cổ của nó và kéo xuống từ trên đùi của Gaia, nhưng chiếc răng sắc nhọn chứa nọc độc của gà xà đã cắm sâu vào trong đùi của Gaia – May mắn thay cơ thể của Độc Giác Thú trời sinh rất khỏe mạnh có khả năng chống cự, nên Gaia hoàn toàn không bị biến thành tảng đá.
"Gaia, để tôi rút chiếc răng độc ra." Ellen nhìn vào vết thương của Gaia nên vô cùng đau lòng thương xót, mặc dù anh có kiến thức và ma chú vượt xa các tiểu phù thủy kia, cũng đã từng trải qua nhiều trận quyết đấu, nhưng rõ ràng anh không có thói quen chú ý đến người khác trong trận chiến, Gaia tấn công giống như một kẻ điên bởi vì cô lầm tưởng rằng Ellen đứng sững sờ là bởi vì ánh mắt của Xà gà thú giết chết.
Điều đầu tiên Gaia vô cùng vui mừng về sự bình an của Ellen, sau đó lưng tròng nước mắt và gật đầu. Không cảm nhận được điều đó khi chiến đấu, nhưng bây giờ tất cả nỗi đau dường như đã phục hồi một cách đột ngột, bị xà gà cắn bị thương nó sưng lên như muốn nổ tưng, đau đớn khó chịu.
Lấy găng tay da rồng được sử dụng trong lớp thảo dược, Ellen cẩn thận rút nanh có độc ra và dùng hai tay nặn nọc độc ra từ trong vết thương của Gaia.
Nọc độc màu đen vương vãi trên mặt đất, tạo ra âm thanh xì xi chói tai và dường như mặt đất đã bị nọc độc đốt cháy.
Độc này cũng văng trúng đến bao tay, nhưng ngoại trừ cảm giác buồn nôn Ellen cũng không có bất kỳ cảm giác khác thường nào – bao tay da rồng có tính kháng ma pháp và cũng có công năng kháng độc, trên thực tế nhiều phù thủy giàu có đã sử dụng chúng làm quần áo và trang sức, vật liệu gỡ xuống từ trên người của con rồng nên công dụng cũng đã giảm đi rất nhiều nhưng cũng không để cho các phù thủy chính thức dùng nó nhưng một sức đề kháng.
Vết thương của Gaia từ máu đen đã chảy thành máu tươi bình thường, Ellen mới ngừng không nặn ra nữa.
Ellen từ không gian lưu trữ lấy ra một góc của cây Độc Giác thú, rắc rất nhiều bột phấn lên trên vết thương của Gaia.
Cảm giác của băng lạnh, khiến Ellen có cảm giác rất thư thái, tốt hơn rất nhiều. Ellen bắt đầu sử dụng cây đũa phép thuật để sử dụng phương pháp trị liệu của bệnh viện ST.Mungo mà mẹ và chị gái đã dùng để chữa ngoại thương, dùng cách này để chữa lành miệng vết thương của Gaia khiến miệng vết thương được khép lại.
May mắn thay, nọc độc của xà gà thú không có chứa Nagini nên không làm cho vết thương không chữa được, và có thể do cơ thể của nó quá ngắn, không quan tâm đến nọc độc vô cùng nguy hiểm, nhưng tầm mắt của gà xà kém hơn so với Gaia nên không phát ra uy lực nào, mạnh mẽ thì chỉ có thể giết chết loài chim, loài côn trùng, động vật có vú và một vài loài sinh vật khác.
"Còn thứ này thì sao?" Gaia, người đã hồi phục, nhìn vào xác chết của con thú rắn gà.
"Dù sao nó cũng là một loài động vật quý hiếm, hãy cho tôi nhìn một chút, có thể lợi dụng nó hay chắt lọc dùng làm tư liệu." Ellen nghĩ nghĩ, nhưng anh cũng không sẵn sàng tiêu diệt con gà xà thú này.
Anh ta đi đến khu rừng ở đằng xa, chặt một mảnh cây, biến thành một hộp gỗ và để xác của con gà xà vào bên trong.
Gaia dường như đã nhìn thấy được sự kết thúc của vấn đề, nên với tính tình thẳng thắn của Độc Giác Thú đã dứt khoát hướng về Ellen cáo từ, "Vì vậy, Ellen cảm ơn bạn đã cứu vớt rừng cấm, tôi cần trở về tu dưỡng môt thời gian, hiện tại tôi muốn ngủ một giấc."
"Không, tôi nên cảm ơn bạn vì đã cứu tôi, Gaia." Khi nói lời tạm biệt với Gaia, Ellen thực sự cảm ơn Gaia, và hiếm khi chủ động ôm lấy người khác.
"Đây chẳng là gì cả, chúng ta là bạn bè." Gaia cẩn thận tránh sừng của mình cọ vào mặt Ellen, đôi mắt lớn ướt sủng nghịch ngợm chớp chớp, trông rất dễ thương.
Ellen nhanh chóng băng qua khu rừng cấm. Ngay lúc lao ra khỏi khu rừng cấm, Ellen đột nhiên dừng lại.
Đã lâu âm thanh của hệ thống đã không vang lên, "Hệ thống đã kiểm tra có rất nhiều sinh vật cảm kích bạn, nên kích hoạt phần thưởng."
"Trời,! Lại còn có chuyện tốt này nữa sao?" Ellen nghe vậy nhịn không được muốn xem mình nhận được phần thưởng gì.
Phần thưởng kỹ năng – thuật chiết tâm trí đối với động vật! có thể cảm nhận được sụ dao động cảm xúc của động vật và hiểu được suy nghĩ của nó.
"Này... Điều này sẽ khiến tôi tiến xa hơn trên con đường bảo vệ những sinh vật bí ẩn phải không?
"Ellen sững sờ và liên lạc với hệ thống bên trong ý thức!
"Bởi vì bạn nhận được rất nhiều sự cảm kích từ nhiều sinh vật trong rừng cấm, cho nên phần thưởng có liên quan đến các sinh vật. Xin bạn hãy tiếp tục cố gắng lên!" Vượt qua dự kiến của Ellen, với câu trả lời này của hệ thống, vang lên trong sự nghiêm trang của giọng nữ khiến Ellen dở khóc dở cười khi nghe thấy.
"Vậy kỹ năng ma pháp đó có liên quan đến loài người, cũng nhận được sự cảm kích của con người không?" Ellen ngập ngừng hỏi.
"Mọi việc điều luôn có ba điều, luôn có ba khả năng, ba loại tình huống, hoặc ba loại hình thức." Câu trả lời của hệ thống thần bí mang theo một chút ít triết học, rồi lại rơi vào im lặng.
Sau đó, dù Ellen có trêu chọc thế nào, hệ thống không còn phát ra âm thanh nữa.
Những ngôi sao trên bầu trời sâu thẳm, mặc dù phần thưởng của hệ thống không phù hợp với tâm ý của Ellen, nhưng giải quyết xong con gà xà thú cũng khiến cho tâm tình của anh trở nên nhẹ nhõm và vui sướng. Hệ thống ban thưởng là niềm vui ngoài ý muốn, hà cớ tính toán chi li để mất đi tâm tình tốt! Ellen ném phần thưởng của hệ thống về phía sau, và bước tiếp về phía trước.
Khi bước ngang qua căn phòng nhỏ của Hagrid, Ellen nghe thấy tiếng kêu rên từ bên trong của căn phòng nhỏ truyền ra.
Là Bập Bẹ! Nó là con chó ủa Hagrid.
Thỉnh thoảng nó cũng hay sủa, cào vào cánh cửa đóng kín bằng móng vuốt của mình; suốt nửa ngày rồi dừng lại nghẹn ngào.
Dù không cần đến kỹ năng thông hiểu tâm ý của động vật, Ellen cũng hiểu được những từ mơ hồ của nó, Ellen có thể hiểu được lòng trung thành của nó không muốn rời xa Hagrid, còn kèm theo nỗi sợ hãi sẽ bị bỏ rơi!
Thật sự rất đáng thương! Ellen nhịn không được liền bước tiến đến cửa của căn phòng.
Nghe tiếng bước chân bên ngoài cửa, Bập Bẹ mãnh liệt kêu lên, hai móng cào lấy cánh cửa gỗ nhanh chóng.
"Aloha mở rộng ra!" Ellen nhẹ nhàng mở cửa, và con Bập Bẹ liền chạy ùa ra, vây quanh Ellen, nỗ lực vẫy cái đuôi nhiệt tình.
Ellen rút cây đũa phép thuật ra thực hiện thuật chiết tâm trí đối Bập Bẹ! Tuy nó bị đứt quảng, nhưng Ellen cảm nhận được người lính đến khiến Bập Bẻ rất vui mừng, ỷ lại và …
Đối với Bập Bẹ mà nói, nó đã hoàn thành cuộc giao lưu với Ellen. Sau đó, con chó bình thường vốn nhút nhát này đột nhiên nhảy lên chạy ra ngoài, Ellen nhanh tay lẹ mắt, đã bắt được lại con Đại cẩu này.
Nó lại muốn đi tìm Hagrid! Nhưng hiện tại e rằng Hagrid đã bị đưa đến Azkaban!
Ellen rút đũa phép thuật ra, gây cho Bập Bẹ một câu thần chú ổn định lại tinh thần.
Nhìn con Đại Cẩu vô cùng nôn nóng co rút trên mặt đất, rồi ngủ, Ellen thở một hơi dài. Rồi ôm nó trở về ổ.
Với tình bạn giữa Hagrid và Harry, Harry và Ron sẽ chăm sóc Bập Bẻ, cho nên Ellen sẽ không cần đem nó vào trong không gian thú cưng.