Ellen đưa viên ngọc ánh trăng màu vàng đến trong tay của Mathilda, anh cúi đầu thật sâu thể hiện lòng cảm ơn, sau đó không biết từ chỗ nào phía sau rút ra một cây đũa phép thuật.
Cây đũa phép thuật toàn thân trắng như ngọc, trên đỉnh của nó có một lỗ tròn trong hốc. Mathilda đem viên ngọc ánh trăng đặt vào vị trí của lỗ thủng đó, rồi phất cây đũa phép thuật một cách tự nhiên, trong chớp mắt phát ra ánh sáng màu bạc, ánh sáng của viên ngọc phát ra từ lỗ tròn không có sự ràng buộc, giống như bị từ trường hút trở thành một bộ phận của cây đũa phép thuật.
Mathilda giơ cao cây đũa phép thuật, rồi lui về phía sau vài bước, rồi lại nhảy lên bục gỗ một lần nữa. Sau đó không dừng lại tiếp tục chạy về phía trước. Ellen tâm nhấc lên và rồi tiến lên về phía trước, Mathilda chuẩn bị đập vào ba cây cao khổng lồ đang đứng sừng sững.
Cách cánh rừng khổng lồ không xa, nhờ vào dốc hết sức lực để chạy, Mathilda mạnh mẽ đập vào cây cao một cái, rồi nhảy lên thật cao, sự hùng vĩ kiện tráng bay lên mặt trăng cao trên bầu trời. Trong nháy mắt, Mathilda nỗ lực chèn cây đũa phép thuật màu trắng có viên ngọc ánh trăng vào trong khe hở của ba cây cao khổng lồ.
Không ai có thể khống chế được đũa phép thuật, trong khi đó Firenza và sáu vị người ngựa kia dùng móng vuốt để gảy đàn tạo ra âm nhạc, cây đũa phép thuật kia bắt đầu xoay tròn.
Hoa văn được vẽ bởi bột đá bạc xung quanh bàn gỗ sáng hơn. Nhiều đường màu bạc dường như bay lên trên trời, lơ lửng ở trên không.
Ánh trăng trắng chiếu lên những hoa văn này và hội tụ thành một chùm ánh sáng. Chiếu thẳng tấp lên cao, viên ngọc ánh trăng liên tục xoay tròn. Trên viên ngọc ánh trăng dần dần lóe lên ánh sáng màu vàng khiến chói mắt, như một mặt trời nhỏ mọc lên trong một thung lũng.
Ellen nhận thấy ánh sáng của viên ngọc quý chiếu sáng lên trên những người ngựa, từ dưới chân dần dần chiếu lên trên tất cả các con người ngựa lớn nhỏ, tạo ra nhiều hình dạng khe hở khác nhau.
Mỗi con người ngựa vô cùng thoải mái với ánh sáng này. Không lâu sau, Ellen nhận ra ma thuật trong cơ thể anh cũng đang reo hò, ríu rít như chú chim sẻ. Tia sáng chói lóa đó bắn lên trên người, thật sự rất thoải mái, và còn hơn nữa nó vô cùng mềm mại.
Tất cả mọi người điều đắm chìm trong sự hưởng thụ cực độ, không biết phải mất bao lâu, Mathilda giơ móng ngựa lên, rồi đạp xuống bục gỗ, phát ra một âm thanh nhịp nhàng, đồng thời hô to: "Tăng tốc!"
Tất cả mọi người ngựa điều giơ móng ngựa lên cao, theo nhịp điệu của Mathilda, cũng nặng nề đạp trên mặt đất. Điều kỳ lạ, sự giẫm đạp nặng nề như thế nhưng không tạo ra bất kỳ hạt bụi nào, ngược lại khe hở trên người chúng dần dần sáng lên, ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng.
Quả cầu ánh sáng đầy màu sắc bay lên bầu trời, bay đến vương trượng trên bục gỗ và bao quanh những viên ngọc mặt trăng, giống như những ngôi sao. Ellen nhận thức sâu sắc về vị trí của chúng và vị trí trên bản đồ sao khá là ăn khớp với nhau.
Viên ngọc ánh trăng điên cuồng quay tròn, và những quả cầu với nhiều ánh sáng màu sắc rực rỡ quay quanh nó ngày càng sáng hơn. Cuối cùng, hội tụ trên đỉnh cây đũa phép thuật, phát ra ánh sáng trắng cực kỳ chói mắt.
Mathilda lại lùi về sau, mạnh mẽ nhảy lên một bước, một phát bắt lấy cây đũa phép thuật, chỉ về hướng thánh địa, hét lớn một tiếng: "Buổi lễ Chiron kết thúc." Giọng nói vừa dứt, quả cầu màu trắng trên đỉnh đũa phép thuật bắn ra. Bật lên, hướng về phía mà Mathilda chỉ.
Matilda nhảy ra khỏi bục cao và chạy đến nơi linh thiêng như điên.Các chiến binh Chiron, tất cả người ngựa đều chạy trốn, và cả thung lũng dường như bị rung chuyển. Firenze chộp lấy Ellen khi anh ta đi qua Ellen, rồi ném anh ngồi trên lưng mình.
Trong cơn vội vã của người ngựa, Ellen phải ôm chặt eo của phần trên của phần thân trên của Firenze, để khi Firenze chạy nhanh, Ellen không bị ném rơi xuống đất.
Khi họ đến thánh địa kế thừa của người ngựa, tất cả những người ngựa điều kìm lại để giảm tốc độ, say mê nhìn chăm chú vào hồ màu bạc. Hồ yên tĩnh như một tấm bạc. nếu như là một tấm gương thì nó dẫn các ngôi sao sáng trên bầu trời đến nhân gian.
Mathilda đi đến bên hồ, cúi người, múc lên một miếng nước, rồi đổ vào trong miệng, tỉ mỉ nhấm nháp nó rất lâu. Tất cả người người ngựa mong chờ nhìn anh. Ellen cảm thấy cái hồ này như thế chắc là do quả cầu màu ánh sáng màu trắng chói lóa trên đỉnh đũa phép thuật, cũng không biết nó công hiệu đặc biệt gì. Bởi vậy, Ellen cũng nhìn chăm chú nhìn vào Mathilda, không muốn bỏ qua những thay đổi nhỏ trong sự biểu hiện tinh tế của nó.
Đầu tiên Matilda nhắm mắt lại trầm tư, sau đó đôi mắt anh ta đột nhiên mở ra và hai con mắt sáng như ngôi sao. "Hỡi mọi người, thánh địa di sản của chúng ta lại có một hồ thánh mới mà chúng ta cần dùng sinh mạng để bảo vệ, nó sẽ được xem lễ tẩy rửa cho các trưởng hậu bối của chúng ta, với nước hồ đầy sao, đã thúc đẩy con ngựa truyền cảm hứng cho tài năng bói toán, để có thể xem bí mật của ngôi sao. Bây giờ, tôi đặt tên nó là – Tinh Hồ."
Những người ngựa giơ chân trước lên rồi đạp lên mặt đất, đồng thời hét lớn, chúc mừng vì sự ra đời của Tinh Hồ.
Mathilda hai tay chúi xuống, tiếp tục nói: "Sự hình thành của Hồ Tinh nhất định phải cảm ơn một người, anh chính là một phù thủy hùng hồn của nhân loại – Ellen.Harris! Chúng tôi muốn khắc lên cảnh này hôm nay trên vùng đất thánh địa của chúng tôi, để cho tình bạn giữa người ngựa và Ellen mãi mãi trường tồn, bây giờ chúng ta hãy cỗ vũ tên của anh ấy!"
"Ellen! Ellen! Ellen!" Tất cả những người ngựa điều cỗ vũ tên của Ellen, và anh nhìn thấy được sự biết ơn trong đôi mắt của vui sướng của chúng.
"Các tộc nhân, lễ Chiron đã hoàn thành, chắc bây giờ các bạn điều muốn cảm nhận hiệu quả sau buổi lễ tẩy rửa này, hãy đi quan sát quỹ đạo của các ngôi sao, để cảm nhận vận mệnh dành cho chúng ta!"
Mệnh lệnh của Mathilda rõ ràng rất phù hợp với tâm ý của mọi người, chúng hợp thành nhóm ba nhóm năm rời đi, dưới ánh sáng của bầu trời đêm, hoặc đứng hoặc nằm, quan sát chiêm tinh. Mặc dù hình dáng có kích thước khác nhau, màu bờm cũng khác nhau và cả tư thế cũng không giống nhau nhưng chúng đều có nét chúng là đôi mắt chứa đầy niềm vui sướng, chăm chú nhìn.
"Buổi lễ Chiron cho viên ngọc ánh trăng vô cùng hiệu quả. Ellen, thật sự rất cảm ơn bạn!" Mathilda đến bên cạnh Ellen, nói lời cảm tạ.
"Đó không phải là vấn đề lớn, tôi có được viên ngọc ánh trăng chỉ mà một sự trùng hợp ngẫu nhiên." Ellen có chút khiêm tốn, có thể có được tình bạn hữu nghị với người ngựa như thế là đủ.
Ellen và Mathilda đi dọc theo bờ Hồ Tinh mỹ lệ này, vừa đi vừa nói chuyện.
"Mathilda, viên ngọc mặt trăng bị nguyền rủa, bạn sử dụng nó trực tiếp, có thực sự không có vấn đề gì không?" Ellen không thể không nghĩ đến bi kịch của viên ngọc mặt trăng.
"Buổi lễ Chiron không chỉ để tinh lọc những người ngựa, mà những ngôi sao mà nó kích hoạt cũng đủ để xóa bỏ lời nguyền của viên ngọc ánh trăng." Đây chính là sự kế thừa của bộ lạc người ngựa, Mathilda nói với vẻ mặt tự hào.
"Ellen, vì bộ tộc người ngựa chúng tôi, bạn đã mất viên ngọc ánh trăng, nhưng bộ lạc của chúng tôi có những vật phẩm tương tự mà các pháp sư mơ ước. Tôi hy vọng bạn có thể chấp nhận nó, bởi vì chúng tôi, bạn đã mất khoản bồi thường cho viên ngọc ánh trăng." Mathilda nói thật lòng với Allen.